Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 146: Xác sống



" Đành phải tiễn các vị đến đây. Nguyễn Trang đa tạ các vị đã chiếu cố tại hạ suốt những ngày qua. Tại hạ sẽ ghi tạc trong lòng, nhất định sẽ báo đáp ân tình này"_ Nguyễn Trang một thân áo giáp bạc rắn chắc, trên đầu đội chiếc mũ giáp có khắc huy hiệu của Thương Vũ quốc. Hắn đã được hoàng thượng ban hiệu tướng quân, được huy động quân tiến đến hải cảng phía tây nam diệt loạn Hắc Thuỷ.


Đoàn Minh Lãm bọn nàng cũng nhận được giấy ký kết thông hành ngoại thương của hoàng đế Thương Vũ liền xuất phát lên đường. Nguyễn Trang nhân tiện đưa tiễn mọi người một đoạn.


" Nguyễn tướng quân không cần phải làm vậy. Chúng ta cũng không làm gì nhiều. Tất cả đều là do nỗ lực của tướng quân mà có. Mong rằng tướng quân nhanh chóng mang tin vui trở về"_ Nhạc Phượng Hy lịch sự đáp lại.


" Nhất định. Khi đó mong có thể mời các vị đến dự hôn lễ của chúng tôi"_ Nguyễn Trang mỉm cười đầy tự tin rồi một lần nữa chào tạm biệt mọi người,quay ngựa dẫn quân rời đi.


" Chậc! Không ngờ ngươi lại có thể quen biết những người tai to mặt lớn thế này"_ Tần Minh chẹp miệng. Cứ tưởng tên Lãnh Phi này giống hắn, không thích xây dựng quan hệ với những người có địa vị như thế này.


" Nè! Ta nhớ ngươi đâu phải người của Minh Lãm chúng ta, tại sao cứ đi theo bọn ta làm gì? "_ An Nhiên trợn mắt nói.


" Ha! Chỉ cần hắn chấp nhận khiêu chiến của ta thì ta sẽ rời đi "_ Tần Minh nhếch miệng nói. Hắn còn chưa trả đũa chuyện lần trước lừa hắn say rượu rồi bỏ mặc hắn lại Hồng Lâu Mộng đâu.


Nhạc Phượng Hy ngáp dài... hắn suốt ngày cứ lèm bèm đòi khiêu chiến với nàng, nghe đến nhàm cả tai -_-


" Tần Minh! Ta nghĩ ngươi không cần khiêu chiến với Lãnh Phi đâu"_ Hiên Viên Ngạo tốt bụng nhắc nhở. Trước đây hắn cũng giống như Tần Minh hiện giờ. Hắn trước đây rất tự tin với bản thân, lại không biết hòa nhập với người khác. Hắn hoàn toàn không có bằng hữu. Đến khi nàng xuất hiện, nàng đã bộc lộ thực lực đến kinh người đã kích thích tính háo thắng của hắn. Lúc nào hắn cũng muốn so thực lực với nàng, nhưng chưa lần nào hắn thắng nàng cả. Sau đó không biết từ lúc nào hắn đã trở thành bạn đồng hành với nàng và mọi người. Hắn... bây giờ đã có những bằng hữu tốt, không còn cảm giác cô đơn nữa rồi.


" Hừ! Các ngươi nghĩ ta không đánh lại hắn à?!"


Mọi người đồng loạt quay sang nhìn hắn...


" Khụ... được rồi. Lúc đó là ta đã thua hắn nhưng ta muốn đấu lại! Không được à??? "_ Hắn cãi bướng.


Mọi người tặng hắn cái nhìn khinh thường →_→


Crộp!!!


" Không rãnh"_ Nhạc Phượng Hy an nhàn cạp táo.


" Vậy thì ta cứ đi theo ngươi đến khi nào ngươi rãnh thì thôi"_ Tần Minh không chịu thua.


" Tùy "


Nhạc Phượng Hy ăn xong táo liền quăng lõi táo vào Tần Minh rồi nhanh chóng thúc Hắc Báo chạy nhanh đi.


" Lãnh Phi!!! Ngươi đứng lại đó!!! "_ Tần Minh tức đến nghiến răng liền thúc ngựa đuổi theo.


" Dịch Tư! Huynh cứ giữ đội hình như vậy đi từ từ phía sau, đừng cố đuổi theo chúng ta"_ Hoàng Việt Minh phân phó xong liền cùng Tiêu Vận, Dương Hàn Long đuổi theo nàng.


" Chuyện gì vậy? "_ Hoàng Ái Ny ngơ ngác nhìn bọn họ lần lượt rời đi. Quay lại nàng không thấy Tống Vỹ Tinh đâu nữa. Hắn dám lén đi trước nàng!!!


Hoàng Ái Ny bực tức đuổi theo.


Thế là tiếp sau đó Hiên Viên Ngạo, Bạch Khinh Lục, Đông Phương Triệt, An Nhiên cũng lần lượt đuổi theo. Riêng Hoàng Thiên, Vũ Hồng và Lưu Trác Phàm phải ở lại cùng An Hiểu để tiện chăm sóc.


........................................................................


" Chết tiệt! Bọn chúng là ai thế? "_ Tần Minh hạ gục thêm hai tên sau đó quay lại hỏi Nhạc Phượng Hy.


Đám hắc y nhân này đến để ám sát Lãnh Phi. Hắn vì chạy theo tên đó nên mới bị vạ lây!!!


Rốt cuộc tên Lãnh Phi này đã đắc tội ai mà bị ám sát thế này hả???


Đám hắc y nhân có vẻ kỳ lạ...


Hiên Viên Ngạo dùng kiếm đâm mạnh vào tim một hắc y nhân. Thân hình hắc y nhân đó run rẫy một cái liền đổ rạp xuống nhưng không hề phát ra bất kỳ âm thanh gì.


Những người khác cũng đã hạ gục hết đám hắc y nhân còn lại...


Nhạc Phượng Hy nhíu mày nhìn xác hắc y nhân... bọn chúng không thể nào lại phái mấy đám yếu ớt này đến xử lý nàng được!


" A! Xác nó cử động kìa"_ An Nhiên kêu lên, Bạch Khinh Lục nhanh chóng đâm thêm một kiếm vào cái xác đó.


" Không được rồi!!! Các ngươi mau tránh xa!!!"_ Tiêu Vận hô lớn.


Nhạc Phượng Hy đồng thời nghe tiếng rít gió vang lên...


Cái xác ngay trước mặt nàng bỗng vùng dậy lao về phía nàng.


Nàng quất roi quấn lấy tên đó rồi đánh mạnh hắn văng sang một bên. Những cái xác còn lại cũng đồng loạt đứng dậy rồi tấn công mọi người.


" Rõ ràng là ta đã giết chết chúng... Sao chúng lại có thể... A!!! "_ Hoàng Ái Ny không chống lại được sức mạnh của hắc y nhân liền bị hắn đẩy lùi. Sau khi sống lại dường như chúng lại mạnh hơn thì phải. Ngay cả cách tấn công cũng điên cuồng hơn!!!


Tống Vỹ Tinh nhảy ra trước Hoàng Ái Ny giúp nàng chặn lại. Hắn xoay kiếm chặt đứt hai cánh tay của hắc y nhân rồi nhanh chóng ôm Ái Ny tránh xa.


Hai cánh tay hắc y nhân lăn xuống đất tràn ra rất nhiều máu đen. Thân hình không tay cũng phúng ra máu đen lại tiếp tục lao vào tấn công người. Tống Vỹ Tinh một nhát chém đứt đôi nó ra. Lúc này nó như khối thịt thối rơi bệt xuống đất, giật giật vài cái rồi bất động luôn.


" Nó mất tay rồi mà vẫn còn tấn công được!!! Ghê quá!!! "_ Hoàng Ái Ny bụm miệng thốt lên, cố gắng kìm lại cơn buồn nôn.


Dương Hàn Long nhíu mày nhìn vết xăm ở trên cổ một tên hắc y nhân... Hắn bất giác lấy tay chạm lấy cổ mình.


" Mọi người lui lại. Không được tiếp cận chúng"_ Nhạc Phượng Hy quát lên làm mọi người giật mình.


Máu có độc! Ai mà bị dính vào sẽ bị trúng độc ngay lập tức... sẽ giống như đám xác sống này.


" Bạo Lôi Kích"_ Tần Minh dựng kiếm vận lôi linh ra.


Đám hắc y nhân bị lôi điện giật chỉ làm chậm bước đi của chúng lại. Mùi thịt khét bốc lên rất buồn nôn.


Hoàng Việt Minh vận hỏa linh đốt cháy chúng... Những cái xác bốc cháy ngùn ngụt nhưng vẫn không cầm chân được chúng.


Tiếng rít vang lên lần nữa...


Một trong đám xác đó đứng lại làm hành động kỳ lạ...


" Nó như vậy vẫn có thể vận linh lực được!!!"_ Đông Phương Triệt ngạc nhiên.


Cái xác đó vận thủy linh làm dập tắt lửa của Hoàng Việt Minh. Những cái xác lúc này máu thịt lẫn lộn, mùi thịt khét bốc lên ngùn ngụt... nhìn thật ghê rợn


Nhạc Phượng Hy vẫn im lặng lắng tai nghe... lại nữa!!! Tiếng rít gió tiếp tục vang lên nhưng nó rất nhỏ nên nàng chưa thể xác định vị trí phát ra âm thanh đó.


Phừng!!!


Vài cái xác vận hỏa linh tấn công bọn nàng, những con còn lại tiếp tục lao đến...


" Chúng là cái quái gì thế này??? "_ Bạch Khinh Lục chém gục một tên rồi bịt mũi lại nín thở.


Nhạc Phượng Hy lúc này đã xác định hướng phát ra tiếng rít quái lạ đó.  Nàng vừa định chạy đến đó xử lý thì bỗng nhiên...


Thịch thịch thịch...


Nhạc Phượng Hy khó chịu ôm chặt ngực trái...


Lại là cảm giác kỳ lạ này nữa...


Nàng nhìn xuống vòng cổ có đeo viên đá trong suốt. Nó đang dần chuyển sang màu hồng... không... phải là màu đỏ mới đúng!


Dấu hiệu thất bại! Nhưng nàng có làm gì nó đâu cũng không đưa cho ai khác đeo nó mà?!! Không lẽ... thời hạn thách thức của nàng đã hết?


Vô lý! "con mắt " kỳ lạ kia cũng đâu có nói với nàng thời hạn gì đâu chứ!?


Kengg!!!


Nàng bất giác ngước lên thì thấy kiếm của Tiêu Vận bị rơi trên đất, còn hắn thì sắp bị một xác sống lao vào...


Tiêu Vận hắn đang làm gì vậy? Sao không né tránh đi còn đứng ngẩn ở đó làm gì???


" Cẩn thận!!!"


Nhạc Phượng Hy chạy đến ôm lấy hắn nhảy qua một bên.


Dương Hàn Long nhanh chóng chạy đến chém đôi xác sống đó trước khi nó quay lại tấn công nàng.


" Huynh bị điên rồi hả??? Sao không né tránh?! "_ Nàng sốt ruột quát lên sau đó như búa giáng thẳng xuống đầu nàng... nàng bàng hoàng nhìn cả cánh tay phải của Tiêu Vận...


Nó đã biến mất!!!


" Sao... sao lại... như vậy?"_ Nhạc Phượng Hy luống cuống mò tìm tay của hắn...


Tiêu Vận đau lòng giữ chặt tay nàng. Hắn bây giờ cũng rất bàng hoàng. Hắn không biết phải làm sao giải thích cho nàng rõ bởi vì ngay cả hắn cũng không biết chuyện này là như thế nào...


" Không sao, ta vẫn ổn. Bây giờ chưa phải là lúc lo lắng chuyện này. Chúng ta cần phải giải quyết đám đó trước đã"_ Tiêu Vận cố gắng giữ cái vẻ "không sao,vẫn ổn" để nàng bình tĩnh lại.


Tay nàng run lên... trong đầu nàng như đang phát lên âm thanh cảnh báo. Có cái gì đó rất quan trọng với nàng sắp phải biến mất!!!


" Lãnh Phi!!! Tình hình nguy cấp! Chúng ta phải rời khỏi đây"_ Tần Minh vừa xử lý thêm một con nhưng đám quái vật kia vẫn còn khá đông. Cứ mãi như vậy thì mọi người sẽ bị kiệt sức mất.


" Các ngươi tập trung lại đây"_ Nhạc Phượng Hy hít sâu vận thổ linh tạo thành tường đất dày chắn lại bọn xác sống ở ngoài.


" Uống vào"_ Nàng phân mỗi người một viên thuốc.


" Lùi xa một chút"


Sau khi đã chắc chắn mọi người đã ở khoảng cách an toàn. Nhạc Phượng Hy vận thủy linh kết hợp băng linh kết tinh lại thành luồng sương mờ sau đó nàng đổ lên không trung một loại bột màu trắng. Bột trắng hòa quyện vào làn sương dần dần lan tỏa ra xung quanh. Những người đã được uống thuốc thì chỉ cảm thấy làn sương này rất khó chịu, làn da nóng rát...


Chân nàng dậm mạnh xuống đất, bức tường đất đổ rạp xuống, đám xác sống đổ ùa vào...


Nhạc Phượng Hy vẫn đứng yên không hề có hành động gì...


Đám xác tiến đến cách gần nàng chưa đầy một sải tay thì chúng lập tức đứng khựng lại.


Da thịt chúng bắt đầu rã dần đi đến khi chỉ còn xương trắng... lần lượt đổ rạp xuống thành đống.


Nhạc Phượng Hy hướng mắt về phía xa xa cánh rừng kia... người điều khiển đám này đã bỏ đi rồi.


Hừ! Muốn chơi độc với nàng à? Xem độc của ai mạnh hơn!!!


" Chuyện gì thế này? "


" Minh!!!"


Tiêu Vận, Hoàng Việt Minh và Dương Hàn Long đang... dần dần trong suốt!


Nhạc Phượng Hy hoảng hốt chạy đến nắm lấy bọn hắn.


Không thể để họ biến mất được!!!


Thân hình Hoàng Việt Minh và Tiêu Vận cứ nhạt dần nhạt dần... Riêng Dương Hàn Long có phần đậm hơn một chút, có lẽ là do Tuyền Hỏa đang cố gắng bảo hộ hắn.


" Không..."_ Nàng nghẹn ngào cố bắt lấy bọn hắn nhưng không thể được.


" Đừng khóc "_ Hoàng Việt Minh giơ tay định lau nước mắt cho nàng nhưng lại không thể chạm vào nàng được.


Nàng nắm chặt viên ngọc nóng như lửa đốt trên cổ. Có phải có liên quan đến chuyện bọn hắn sắp biến mất không?


Ùng ùng...


Mây đen không biết từ lúc nào đã phủ đầy trời...


" Hy nhi... "


Tiếng của Dực!!!


" Ta xin lỗi... "


" Dực!!! Lãnh Minh Dực!!! Tên khốn! Huynh trốn đâu rồi hả??? Mau xuất hiện đi "_ Nàng ngước lên trời thét lên.


" Lãnh Phi? Ngươi đang nói chuyện với ai vậy? "_ Tần Minh kéo nàng lại hỏi.


" Tránh ra!!! "_ Nàng đẩy mạnh Tần Minh ra.


" Ngươi bình tĩnh lại đi "_ Hoàng Ái Ny lay lay nàng.


Bình tĩnh!!!


Làm sao nàng bình tĩnh được đây?


Rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì chứ!?
Bọn hắn cũng không có làm điều gì sai trái. Tại sao lại phải biến mất?


Lãnh Minh Dực đã gặp phải chuyện gì? Giọng nói hắn vừa rồi hình như...rất yếu ớt...


" Mọi người quay về đoàn. Ta sẽ đưa ba người bọn hắn trở về sau"_ Nàng âm trầm nói. Luồng sương càng ngày dày đi đến nỗi không còn thấy gì trước mắt ngoài một màu trắng. Mãi đến khi làn sương tan đi thì đã không thấy bốn người bọn nàng đâu nữa...


" Biến đâu mất rồi? "_ Tần Minh nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm.


" Chúng ta quay về"_ Đông Phương Triệt nhìn chằm chằm vào chỗ Hoàng Việt Minh vừa đứng đó một lúc lâu sau đó thở dài leo lên ngựa rời đi.


" Chúng ta cứ về đợi họ đi. Cứ đứng ở đây cũng không phải cách"_ Hiên Viên Ngạo gật đầu nói.


" Hy vọng họ vẫn ổn... "_ An Nhiên buồn bã nói.