Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 162: Long Nhân



Đinh Lạc Doanh mệt mỏi ngồi xuống giường. Nàng đã thăm dò khắp mật thất rồi mà vẫn không phát hiện gì.


Một bàn tay âm ấm đặt lên trán nàng.


" Muội sốt rồi!"_ Trần Xuyến Nhi lo lắng.


" Muội không sao, vẫn có thể chịu được, tẩu đừng quá lo lắng"


" Muội trước giờ vẫn luôn cố chấp lại không biết quý trọng bản thân, muội đang rất nóng đấy..."


Cạch ầm ầm...


Cách đó không xa, bức tường bỗng tách ra tạo thành một cánh cửa xoay. Đinh Trường Huy bước vào, tay xách giỏ đựng thức ăn lớn.


" Ta mang thức ăn cho hai người. Doanh Doanh, ta có mang bánh đậu đỏ mà muội thích đây, muội ăn nhiều chút nha"


" Trường Huy! Doanh Doanh sốt rồi!"_ Trần Xuyến Nhi nói.


" Sao?"_ Hắn hốt hoảng định đưa tay sờ trán Đinh Lạc Doanh nhưng lại bị nàng nghiêng đầu tránh né.


" Đừng chạm vào muội"_ Đinh Lạc Doanh lạnh lùng. Đến giờ phút này mà nàng còn đối xử tốt với đại ca thì coi như nàng quá ngốc rồi.


Không đúng! Vốn dĩ nàng đã quá ngu ngốc rồi.


Nàng đã không nhận ra từ sớm thái độ bất thường của đại ca lại để đại tẩu bị liên luỵ thế này.


Đinh Trường Huy giơ tay lên không trung sau đó lại hạ xuống. Hắn không tức giận nhưng lại cảm thấy hụt hẫng, tim như bị thứ gì đó xiết chặt lại.


Hắn biết hắn làm thế này Doanh Doanh sẽ rất hận hắn.


Nhưng thế thì sao chứ?! Nếu hắn không làm như vậy thì hắn sẽ mất đi muội ấy vĩnh viễn.


" Doanh Doanh, là do muội ép ta. Nếu như muội sáng suốt từ chối lời cầu thân của hắn ta thì có lẽ ta còn cho muội tự do. Bây giờ dù muội có hận ta thế nào đi chăng nữa thì muội vẫn phải sống mãi trong này suốt quãng đời còn lại"


" Tại sao?"_ Mặc dù nàng đã nghe đại tẩu kể sơ lược lại sự việc nhưng nàng vẫn muốn tận tai nghe đại ca nói.


" Tại sao à? Đến lúc này muội còn hỏi ta tại sao à? Muội có biết ta yêu muội đến mức nào không? Ta nguyện có thể làm tất cả vì muội nhưng lại không chấp nhận muội không thuộc về ta!!! Doanh Doanh! Muội là của ta!!! Ta sẽ giết chết tên nào dám cướp muội từ tay ta"


" Đại ca, huynh điên rồi"


" Phải, ta điên rồi. Từ khi biết bản thân yêu muội thì ta đã điên rồi. Khi thấy muội gần gũi với Vân Trạm ta cũng ghen tỵ đến phát điên lên rồi. Khi ta thấy muội e thẹn gật đầu đồng ý lời cầu thân của Lãnh Phi ta càng điên hơn rồi!!!"_ Hắn bắt lấy hai vai nàng, gầm giọng nói.


" Nếu không phải lúc đó ta kiềm chế tốt thì tên Lãnh Phi kia đã sớm chết dưới kiếm của ta rồi"


" Chàng buông Doanh Doanh ra đi. Chàng đang làm muội ấy đau đó"


" Tránh ra!!! Không được xen vào!"_ Hắn mạnh tay đẩy Trần Xuyến Nhi ra.


" A!"_ Trần Xuyến Nhi ngã xuống, đầu va đập mạnh xuống nền đất mà ngất xỉu, trên trán đang dần chảy máu ra.


" Đại tẩu!!!"_ Đinh Lạc Doanh hốt hoảng.


" Muội đang ốm nên nằm lên giường nghỉ đi"_ Hắn như gọng kìm giữ nàng lại.


" Đó là thê tử của huynh đó! Sao huynh lại có thể mạnh tay như vậy chứ???"_ Nàng như không thể tin được mà tát mạnh vào mặt hắn.


" Hừ. Trong mắt ta chỉ có muội mới xứng đáng làm thê tử của ta. Nếu không phải thấy muội thân thiết với nàng ta thì ta cũng không cần để mắt vào nàng ta làm gì"_ Hắn vuốt vuốt vết tay đỏ ửng hiện trên má hắn.


" Huynh..."_ Đinh Lạc Doanh còn muốn nói nữa nhưng cơn choáng váng đột ngột ập tới.


" Doanh Doanh!!! Muội làm sao vậy? Mau mau nằm xuống đi, để ta đi lấy thuốc cho muội"_ Đinh Trường Huy ôn nhu đắp chăn cho nàng rồi hấp tấp rời đi.


Khóe mắt Đinh Lạc Doanh rơi lệ, tay nắm chặt chiếc vòng đá như nắm lấy hy vọng nhỏ nhoi.


........................................................................


Trần Xuyến Nhi đau đớn tỉnh lại liền phát hiện trên đầu đang quấn băng.


" Tẩu tỉnh rồi"


Đinh Lạc Doanh sắc mặt hơi tái nằm bên cạnh, ở vạt áo trước bị xé rách một mảng.


Thì ra Đinh Lạc Doanh đã tự tay băng bó vết thương rồi chăm sóc cho nàng.


Khóe mũi nàng cay cay nhưng nàng không muốn khóc nữa. Cứ khóc mãi cũng không giải quyết được gì.


Từ trước đến giờ nàng đã luôn nhu nhược, yếu đuối nên mới để Đinh Trường Huy sa lầy vào bóng tối thế này.


Nàng không thể cứ để như vậy được. Đinh Lạc Doanh không có lỗi gì, chỉ là do muội ấy quá tin tưởng vào người thân mà thôi.


" Doanh Doanh, ta có một chuyện muốn nói với muội... là liên quan đến Vân Trạm"


" Vậy đúng như Nhạc... Lãnh Phi đoán, tẩu thật sự có biết chuyện gì đó"


" Ta... chỉ tình cờ biết được lại không hiểu gì nên đã bỏ qua nhưng... sau vụ án trong phủ, ta mới biết..."


Trần Xuyến Nhi tỉ mỉ kể lại tất cả những gì nàng biết...


........................................................................


Khắp phủ đều tất bật tìm người, Đinh Trường Huy luôn cảm thấy có người theo dõi hắn nên không tiện vào mật thất ở cùng với Đinh Lạc Doanh.


Không biết muội ấy đã ổn chưa?


Đáng lẽ trong lúc muội ấy yếu đuối nhất, hắn phải ở bên cạnh chứ!!?


" Đại thiếu đừng nên quá lo lắng, chắc chắn chúng ta sẽ nhanh tìm được nàng thôi"_ Nhạc Phượng Hy đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn.


" Hừ. Tốt nhất ngươi nên rời xa Doanh Doanh, từ khi ngươi đến đây đã xảy ra rất nhiều chuyện rắc rối cho chúng ta"


" Tại hạ luôn một lòng muốn bảo vệ nàng, có thể làm tất cả vì nàng. Đại thiếu không thể quy hết mọi chuyện vào tại hạ được. Hơn nữa... những chuyện này đại thiếu phải là người hiểu rõ nhất chứ?!"


" Ngươi nói vậy là có ý gì?"


" Đại thiếu nghĩ thế nào chính là thế ấy"


" Ngươi đang nghi ngờ ta?"_ Hắn trừng mắt.


" Tại hạ không dám"_ Miệng nàng nói vậy nhưng ánh mắt lại sáng lên đầy vẻ khiêu khích.


" Ngươi..."_ Đinh Trường Huy tiến lên định đánh cho hắn ta một trận.


" Hai người còn đứng đây làm gì? Đánh nhau à?"_ Tam phu nhân bỗng nhiên xuất hiện mang theo sự uy nghiêm thường gặp.


Đinh Trường Huy như bị nghẹn lại, hắn phất tay rời đi cũng không thèm hành lễ với tam phu nhân.


" Phu nhân hiểu lầm rồi. Chúng ta chỉ nói chuyện một chút thôi"_ nàng cúi đầu hành lễ.


" Không phải ngươi nói ngươi rất yêu Doanh Doanh sao? Sao lại có tâm trạng nói chuyện thế này?"_ Bà cau mày chất vấn.


" Tại hạ tất nhiên cũng như mọi người, đều rất lo lắng cho nàng nhưng mà tại hạ thấy... chúng ta cứ đi tìm thế này thì cũng không phải là cách"


" Vậy ngươi nghĩ ra cách nào khác sao?"


" Tại hạ có ý muốn hợp tác cùng phu nhân. Phu nhân cảm thấy thế nào?"


" Hửm?! Tại sao lại muốn hợp tác với ta?"_ Bà cảm thấy khó hiểu.


" Phu nhân muốn bảo vệ một người, tại hạ cũng giống tương tự như vậy. Hai người cùng chung chí hướng rất thích hợp làm việc cùng nhau"


Tam phu nhân nghe đến đây liền nổi lên cảnh giác.


" Người đó cũng sẽ đến đây, phu nhân không muốn chuẩn bị một chút sao?"_ Nàng phất quạt mỉm cười.


" Ngươi làm sao biết..."


" Suỵt! Bây giờ không phải là lúc, phu nhân chỉ cần suy nghĩ có đồng ý hay không thôi. Yên tâm! Tại hạ sẽ không làm hại người đó"


" Nếu ta không đồng ý?"


" Vậy thì chuyện này xem như tại hạ chưa từng nói ra"_ Nàng nhún vai tỏ vẻ bất cần. Nếu bà ta đồng ý thì tất nhiên là có thêm đồng minh, chuyện này giải quyết sẽ dễ dàng hơ nhưng nếu không đồng ý cũng chẳng sao. Dù gì nàng cũng đã dò xét được mục đích của bà ta rồi.


" Xem ra ta đã đánh giá thấp về ngươi rồi. Đúng là đầy thủ đoạn!"


" Phu nhân quá khen rồi"


" Thôi được! Ta chấp thuận. Bây giờ ngươi muốn ta làm gì?"


" Phu nhân quả nhiên sáng suốt..."


........................................................................


Đinh Lạc Doanh bất ngờ nhìn vòng đá trên tay mình.


Nó cứ phát sáng lên.


" Doanh Doanh, thứ này là gì vậy? Sao nó cứ sáng lên thế này?"


" Mau! Tẩu đỡ muội đi ra bên đó"


Trần Xuyến Nhi đỡ lấy Đinh Lạc Doanh di chuyển đến bức tường, nơi mà Đinh Trường Huy từng bước vào.


Ánh sáng ngày càng rõ hơn...


" Có người đến cứu chúng ta"_ Đinh Lạc Doanh phấn khích nói.


" Thật sao?"_ Trần Xuyến Nhi nghe vậy liền vui mừng không kém.


Cộc cộc cộc...


" Có ai không? Ta ở trong đây này!!!"_ Đinh Lạc Doanh nói lớn ra, tai áp sát vào tường nghe ngóng rồi lại gõ liên tục lên tường.


" Chắc là không có ai đâu"_ Trần Xuyến Nhi buồn bã.


" Không đâu... chắc chắn họ đã đến tìm ta... chắc chắn mà"_ Đinh Lạc Doanh như kiệt sức muốn khụy xuống, cũng may có Trần Xuyến Nhi đỡ lấy.


Cạch... ầm ầm...


Ánh sáng le lói trên tường, một cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra...


........................................................................


Đinh Trường Huy bước vào mật thất liền thấy Trần Xuyến Nhi đang nói chuyện gì đó với Đinh Lạc Doanh. Thậm chí hắn còn thấy Đinh Lạc Doanh mỉm cười.


Nụ cười ấy như làm tâm trí hắn nhẹ nhõm.


Quả nhiên giữ lại Trần Xuyến Nhi bên cạnh muội ấy là quyết định đúng.


" Doanh Doanh, muội cảm thấy thế nào rồi? Còn khó chịu không?"


Hai người đang chìm vào cuộc trò chuyện của mình, bỗng nghe thấy giọng nói của hắn, Đinh Lạc Doanh thu lại nụ cười trước đó, lạnh lùng nhìn hắn. Trần Xuyến Nhi cũng run rẫy khép nép lại gần Đinh Lạc Doanh.


" Hai người đã nói chuyện gì mà vui vẻ thế? Nói cho ta cùng với"_ Hắn mặc kệ sự khó chịu của hai người, thản nhiên ngồi ở mép giường.


" Nếu chúng ta nói cho huynh biết liệu huynh có còn muốn nói chuyện này nữa không?"


" Tất nhiên. Chỉ cần muội vui, ta như thế nào cũng được"_ Hắn đầy ý chiều chuộng nàng.


" Chúng ta đang nói về vụ án của nhị ca"_ Đinh Lạc Doanh đầy cương quyết nhìn hắn.


Sắc mặt hắn ngưng trọng lại.


" Muội vẫn còn để ý đến chuyện đó?"


" Sao nào? Huynh không muốn nói?"


" Doanh Doanh, muội đây là làm khó ta rồi"


" Dù sao ta cũng không ra ngoài được, đại ca không thể nói cho ta biết sao?"


" Được được, muội muốn biết điều gì ta đều nói cho muội hết"_ Hắn bật cười, đưa tay xoa đầu nàng.


" Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"_ Đinh Lạc Doanh lập tức đi vào vấn đề.


" Doanh Doanh, muội có từng nghe đến Long Nhân chưa?"


" Long Nhân?"_ Trần Xuyến Nhi không nhịn được thốt lên sau đó giật mình che miệng mình lại.


" Phải. Là người mang hai dòng máu người và rồng"_ Hắn không để ý, tiếp tục kể.


" Long Nhân sẽ không được cả loài người và Long tộc chấp nhận. Long Nhân vốn không nên xuất hiện trên đời này"


" Đó không phải chỉ là truyền thuyết sao?"_ Đinh Lạc Doanh hỏi.


" Vốn dĩ ta cũng không hề tin vào chuyện này nhưng mà... ta không ngờ quả thật là có Long Nhân hơn nữa nó lại ở ngay bên cạnh mình"


"...."


" Doanh Doanh, muội có biết nó là ai không?"


"...."


" Chính là Đinh Vân Trạm - nhị ca thân yêu của muội đó"


" Không thể nào?! Huynh nói dối!!!"


" Chính tai ta nghe phụ thân và mẫu thân ta nói chuyện sau đó ta còn âm thầm điều tra mới nắm chắc sự thật này được"


" Muội biết không? Ngày hôm đó ta đã lấy máu của hai âm nữ cùng sinh ngày âm, tháng âm, năm âm để làm hắn hiện nguyên hình. Lúc đó muội không ở đó nên đã không thấy bộ dạng của hắn... hahahaha thật ghê tởm!"


" Thì ra... người là do huynh giết"


" Chỉ là hai nha hoàn nhỏ mà thôi, chết mà mang lại lợi ích thì cũng là phúc phận của chúng"


" Vậy những người còn lại?"


" Vân Trạm hắn bị hiện nguyên hình liền khát máu muốn giết chết ta, ta thuận tay mang người cho hắn giết thôi. Trước sau gì bọn chúng cũng phải chết, biết nhiều quá sẽ không tốt đâu"_ Hắn quay sang Trần Xuyến Nhi ra ý cảnh cáo.


Trần Xuyến Nhi rụt cổ lại trốn tránh ánh mắt hắn.


" Tại sao huynh lại muốn hại nhị ca chứ?! Huynh ấy không hại ai bao giờ, cũng rất hiếu thuận với Đinh gia ta. Chỉ cần... bí mật này không bị khơi ra thì gia đình chúng ta vẫn sẽ yên ổn, cũng không gặp nhiều sóng gió thế này"_ Đinh Lạc Doanh tràn đầy giận dữ chất vấn hắn.


" Chẳng phải ta đã nói muội biết rồi sao? Doanh Doanh, mọi chuyện ta làm đều là vì muội. Từ lâu ta đã muốn Đinh Vân Trạm biến mất khỏi đời này rồi. Chậc! Thật tiếc là hắn ta lại không chết, còn may mắn thoát khỏi tay ta"


" Nếu không phải ta vô ý bị hắn đánh trọng thương thì hắn đã chết thảm dưới kiếm của ta rồi. Càng không có chuyện muội đi tìm gặp tiểu tử Lãnh Phi kia rồi thân thiết với hắn... hay là ta đi giết chết tiểu tử đó luôn, muội thấy sao?!"


" Đinh Trường Huy!!! Ngươi điên rồi!!!"_ Đinh Lạc Doanh gằn giọng nói kèm vào đó là thao tác nhanh như gió tấn công thẳng vào hắn.


Đinh Trường Huy ngạc nhiên trước hành động này của nàng, hắn chỉ kịp ngã người ra đằng sau né tránh đòn tấn công ấy.


Đinh Lạc Doanh mặt không đổi sắc, hai tay cong lại đệ lộ hàng móng sắc nhọn liên tục vồ lấy Đinh Trường Huy.
Hắn lăn xuống giường rồi tránh ra xa, giữ một khoảng cách an toàn.


Trên má phải hắn là ba đường cào dài đang chảy máu.


Hắn nghi hoặc nhìn Đinh Lạc Doanh, tay bất giác chạm vào vết thương trên mặt.


Dường như hắn nhận ra điểm bất thường, đôi mắt hắn hằn lên lửa giận, cả người tràn ra sát khí nồng đậm.


" Ngươi không phải là Doanh Doanh!!! Ngươi giấu muội ấy đâu rồi? Hả???"