Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 176: Ngươi là ai?



Cả người Tiêu Dao "giả" từ từ biến đổi, làn da dần trở nên khô nhăn rồi rút nhỏ dần cuối cùng biến thành một hình nhân bằng rơm nằm lẫn lộn trong đống y phục đỏ, ở cổ có cột một sợi dây đỏ và chuông nhỏ.


Nhạc Phượng Hy cau mày nhặt hình nhân lên, chiếc chuông nhỏ lắc qua lắc lại nhưng không phát ra âm thanh, nàng nhìn vào bên trong chuông thì thấy lốm đốm máu khô đen.


Nàng thử tách hình nhân ra thì thấy bên trong có vài sợi tóc dài và một mảnh giấy màu vàng nhỏ có ghi bát tự của Tư Khắc Tiêu Dao.


Nếu nàng đoán không lầm thì có lẽ đây là máu và tóc của Tiêu Dao.


Hình nhân thế thân?!


Nàng còn phát hiện tàn dư trận pháp trong con hình nhân này.


Chỉ là... nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.


Phừng!!!


Hình nhân trên tay nàng bỗng dưng bốc cháy, Lãnh Minh Dực nhanh tay đánh lên tay nàng làm con hình nhân rơi xuống đất.


" Nàng còn thẩn người như thế làm gì? Có bị bỏng gì không?"


Nhạc Phượng Hy xoa nhẹ cổ tay hơi tê sau đó nắm bắt được một điểm quan trọng.


Khi nàng "nhặt" được Tiêu Dao ở hoang mạc, tất cả kinh mạch dẫn đến đan điền đều bị chặn đứng lại vì vậy nàng ta không thể vận linh lực được. Sau đó Tiêu Dao cũng đã xác nhận rõ về chuyện này.


Các huyệt vị trên kinh mạch không phải ai cũng biết.


Một hình nhân thay thế một người, ngoài việc giống với người thật về mọi mặt thì không thể nào có kỹ năng đặc biệt thế này được.


" Lúc trước các ngươi đấu với nhau, cả hai đều không sử dụng linh lực phải không?"_ Nàng quay sang hỏi Tiêu Dao.


" Đúng vậy"


Vậy là... thời điểm khi ấy, có thể người đã đấu với Tiêu Dao không phải là hình nhân này mà chính là một người khác.


Một người rất am hiểu về các huyệt vị trên cơ thể người.


Còn ánh mắt trước khi mất đi sự sống ấy...


Nhạc Phượng Hy giật mình quay sang nhìn về một phía.


Đám người vây xem bỗng nhiên giật mình khi bị nàng nhìn thẳng như vậy, họ nhìn nhau rồi khẽ di chuyển sang hai bên.


Đám người tản sang hai bên chừa lại một khoảng trống duy nhất.


Tại nơi đó có ba người Đặc Á đang đứng.


" Ha! Thật không ngờ được..."_ Nhạc Phượng Hy nhếch miệng cười rảo bước đến gần bọn họ.


Đến khi đứng đối diện trước mặt Đặc Á, nàng nhìn lướt từ trên xuống dưới, soi mói đến từng chân lông hắn.


" Ngươi là ai?"_ Nàng hỏi thẳng.


Mọi người đều lập tức trợn mắt không hiểu gì hết.


" Không phải ngài đã gặp chúng ta rồi sao? Đây là thủ lĩnh..."_ Lôi Á tỏ ý khó hiểu.


" Các người quen biết với hắn lâu chưa? Từ khi nào?"


" Chúng ta trước đây là thổ phỉ, còn một số khác là dân nghèo, sau này được quận chúa thu nhận. Lúc đó... thủ lĩnh đã đi theo quận chúa rồi"


" À~"_ Nàng nghiêng đầu quay lại hỏi Tiêu Dao.


" Đặc Á trước đây là người chăn ngựa, có một lần ta bị ngựa điên tấn công, hắn đã cứu ta, thấy hắn cũng có tư chất nên ta đã thu nhận hắn bên mình"_ Tiêu Dao thật thà nói.


Nhạc Phượng Hy bật cười một tiếng rồi giương mắt nhìn Đặc Á. Nàng dám cá tên này đã cố ý tiếp cận Tiêu Dao rồi âm thầm thiết lập âm mưu này.


" Ngài đang nghi ngờ thủ lĩnh sao? Không thể nào! Thủ lĩnh là người trung thành với quận chúa hơn ai hết, thủ lĩnh..."_ Lôi Á bực tức.


Đặc Á âm trầm từ đầu đến giờ, lúc này lại giơ tay lên ngăn không cho Lôi Á nói tiếp. Hắn nhếch miệng hỏi nàng.


" Làm sao ngươi biết là ta? Ở đây ngoài ta còn có hai người khác, sao ngươi lại một mực chắc chắn người đó là ta?"


Đặc Á lên tiếng làm cho mọi người xung quanh đều một phen khiếp vía.


Bởi vì...


Đó là giọng nói của nữ nhân.


Giọng nói này hoàn toàn khác với giọng trầm khàn đầy mạnh mẽ trước đây của Đặc Á.


Nếu không phải bọn họ tai nghe mắt thấy chính Đặc Á đang nói chuyện thì họ còn lâu mới tin!!!


" Đoán, ai ngờ trúng thật"_ Nhạc Phượng Hy hất cằm đầy khiêu khích.


"!!!!"


Đoán???


Chỉ đoán thôi mà còn tỏ vẻ bản thân rất chắc chắn, làm như mình đã nắm chắc sơ hở của đối phương rồi vậy!!! Lật bàn!!!


" Thủ... lĩnh?"_ Lôi Á hoảng hốt nhìn Đặc Á như không thể ngờ được.


" Tất cả mọi chuyện đều là ta bày ra, không liên quan đến họ"_ Đặc Á không nhìn bọn hắn mà hướng đến Tiêu Dao nói.


" Tại sao ngươi lại hãm hại ta?"_ Tiêu Dao có chút tức giận xen lẫn nỗi thất vọng.


" Đây là nhiệm vụ của ta"


" Rốt cuộc là ai phái ngươi tới đây? Mục đích của các ngươi là gì?"_ Diệp Khải một phen tức giận, phất tay ra lệnh tùy tùng bao vây Đặc Á lại.


Đặc Á không trả lời câu hỏi của Diệp Khải mà mỉm cười thân thiện với Nhạc Phượng Hy, tay phải giơ lên hai ngón sau đó lại thành ba ngón, cứ thế làm ra một loạt cử chỉ kỳ lạ trước mặt nàng. Nàng từ khi thấy hành động đó trong đầu như oang lên một tiếng, sắc mặt từ cảnh giác đến nghi ngờ cuối cùng là hoảng loạn.


Đặc Á thu tay lại có vẻ rất hài lòng khi thấy sự biến hóa vẻ mặt đến đa dạng của Nhạc Phượng Hy.


" Chơi vui rồi, ta cũng nên rời đi thôi"


" Ngươi nghĩ mình sẽ thoát khỏi đây được sao? Người đâu, bắt hắn lại cho ta!!!"_ Diệp Khải quát lớn ra lệnh.


" Lần sau gặp lại"_ Đặc Á nháy mắt cười với nàng rồi quăng hai viên đạn khói ra.


Đạn khói nổ ra, tức thì tầm mắt của tất cả mọi người đều bị khói che mắt, không còn nhìn thấy gì nữa.


Cả đám lính bị một hồi hoảng loạn không phân định được phương hướng, đến khi làn khói tan dần thì người đã không thấy đâu nữa.


Thấy Nhạc Phượng Hy vẫn còn đứng như trời trồng ở vị trí cũ, bọn hắn lo lắng đến bên cạnh nàng.


" Nàng..."_ Tiêu Vận định lên tiếng thì chợt hững người lại khi thấy sắc mặt không tốt của nàng.


Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy vẻ mặt này của nàng.


Tên Đặc Á kia là ai? Sao lại ra những hành động khó hiểu trước mặt nàng?


Nhưng hình như nàng hiểu được những hành động đó. Nàng có quen biết kẻ đó sao?!


" Ngươi biết hắn ta là ai phải không?"_ Diệp Khải khập khiễng bước đến chất vấn nàng. Người không bắt được, manh mối là hình nhân kia cũng bị thiêu hủy, trong lòng hắn dâng lên một nỗi uất hẹn không thể tả được vì vậy hắn nhắm vào Lãnh Phi. Hắn đã quan sát và chắc chắn rằng tên này đã phát hiện ra được gì đó trên người Đặc Á kia.


" Này! Ngươi nói vậy là có ý gì hả??? Ngươi đừng quên nếu không có Lãnh Phi nhúng tay vào thì các ngươi còn diễn được huynh muội tình thâm như vậy sao?"_ Hoàng Ái Ny bực tức chỉ thẳng vào mặt Diệp Khải, không thèm câu nệ đến địa vị đại vương của hắn gì cả.


Mẹ kiếp! Dám nghi ngờ người của nàng, nàng liều mạng với hắn!!!


Hàng loạt người của Minh Lãm cũng vô cùng bức xúc tiến lên chắn trước Nhạc Phượng Hy và đám người Hoàng Ái Ny lại, trừng mắt với đám người Đại Hồ.


"!!!!"


Tình hình gì thế này???


Không phải sắp đánh nhau đấy chứ?!


" Mọi người đừng hiểu lầm, đại ca ta không phải có ý đó"


" Vậy thì có ý gì?"_ Hiên Viên Ngạo lạnh giọng hỏi, tay cầm chặt chuôi kiếm như thể bất kỳ lúc nào cùng có thể lấy ra khỏi vỏ.


"...."


Đám người Đại Hồ chảy một loạt hồ hôi lạnh sau lưng, e dè chờ quyết định của đại vương.


Trước giờ người Đại Hồ bọn họ đều nổi tiếng mạnh bạo, nóng nảy, khi xảy ra xung đột luôn là bọn họ muốn động tay chân trước nhưng trong tình hình này thì... hoàn toàn trái ngược a!!!


Giờ họ mới biết, người Minh Lãm rất biết bao che khuyết điểm cho nhau. Chỉ cần động vào vảy ngược của họ là không một lời rút kiếm ra giải quyết!!!


" Các ngươi đang chơi gì vậy?"


Nhạc Phượng Hy mờ mịt nhìn xung quanh, cảm thấy không khí có gì đó không đúng lắm.


" Ngươi nói bọn họ giúp ta. Đại ca hoàn toàn không có ý xấu. Huynh ấy đang bị thương hay là để ta đưa huynh ấy đi chữa trị một chút"_ Tiêu Dao gấp gáp nói với nàng, ánh mắt hiện rõ sự cầu khẩn.


Nếu như nàng là Tiêu Dao của trước đây thì với tính cách nóng nảy, kiêu ngạo, không biết sợ thứ gì thì sẽ tức giận gây sự, cãi bướng với bọn họ. Nhưng sau thời gian không dài ở cùng họ, nàng ít nhiều cũng học được sự kiềm chế cảm xúc của mình, biết khi nào nên co khi nào nên duỗi. Hơn nữa, bọn họ vì tin nàng mà nhúng tay vào việc vốn không hề liên quan gì đến họ.


Là nàng nợ họ một ân tình, nàng nợ Nhạc Phượng Hy một mạng.


" Ồ~"_ Lúc này, Tiêu Vận cũng kể nhanh lại sự tình này cho nàng biết. Nàng nhếch miệng cười nói với Diệp Khải.


" Sao nào? Đại vương muốn chất vấn tại hạ nữa sao? Có muốn giam tại hạ vào nhà lao không?"


Diệp Khải cảm nhận rất rõ sự chế giễu của Lãnh Phi đối với hắn, mặt hắn đỏ bừng lên, định hùng hổ cãi lại thì bị Tiêu Dao bên cạnh nhéo mạnh vào hông hắn kèm theo ánh nhìn cảnh cáo "Đừng tưởng huynh vì cứu muội mà bị thương thì muội không dám đánh huynh!!! Còn làm càn nữa thì đừng hòng gặp muội nữa"


"...."_ Có một tiểu muội bạo lực lúc nào cũng đánh hắn thì phải làm sao đây? Hắn có thể chui lại vào bụng mẫu thân rồi bắt đầu lại từ đầu được không???


" Nếu không còn việc gì thì ai về nơi ấy, ngày mai chúng ta sẽ trở về Minh Lãm. Còn đại vương..."_ Dịch Tư nhận ánh mắt ra hiệu của Nhạc Phượng Hy liền tiến lên nở nụ cười hết mức "thân thiện" với Diệp Khải_"...những gì cần chuẩn bị vẫn nên nhờ vào ngài rồi"


Thời hạn đến hết đêm nay mà không có giấy ký hết ngoại giao với ấn ký Đại Hồ thì tự nhận lấy hậu quả đi!!!


" Được. được rồi, ta sẽ mau chóng hối thúc đại ca ta hoàn thành nó rồi gửi qua cho các ngươi. Phải làm nhanh để không làm trễ nãi mọi người, phải không đại ca"_ Tiêu Dao miệng cười tươi với hắn.


Ực!!!


Diệp Khải bất giác nuốt nước bọt gật đầu rồi bị Tiêu Dao bạo lực kéo đi.


Những người Đại Hồ còn lại đều đưa cho hắn một cái nhìn đồng tình,  thương xót.


Đại vương, mong người thuận lợi bình an.


........................................................................


Theo nhiều phản hồi từ các đọc giả muốn có một cái lịch đăng truyện cụ thể.


Tại đây ta nói thẳng cho mn biết luôn. Ta sắp tốt nghiệp rồi, thời gian này ta phải đi thực tập, thay phiên nhau trực tùm lum, vì vậy ta không có thời gian rãnh để viết truyện, đến cả thời gian đi ngủ cũng phải trah thủ. Chỉ hận mình không có nhiều thời gian hơn 😫😫😫


Ta sẽ trah thủ khi nào viết được thì viết, mỗi ngày lại viết ít nhiều một vài đoạn đến khi nào xong chập thì đăng luôn. Thế nên lịch đăng sẽ KHÔNG CÓ, ngày đăng sẽ là bất kỳ ngày nào trong tuần, thường sẽ đăng vào buổi tối.


Để mn không phải chờ đợi mỏi mòn hàng ngày thì ta khuyên mn nên folow ta và đưa truyện này vào thư viện để kịp thời nhận được thông báo mới nhất của truyện.


Mong mn thông cảm😘