Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 182: Nhạc Phượng Hy ghen tuông



Lâm Như Tuyết cùng người của Thần Giáo nhanh chóng vào cung. Sau đó không biết từ đâu lại xuất hiện tin đồn nói Nhạc Phượng Hy là yêu nghiệt độc ác đã giết chết đám người Lâm Hoành. Có người còn nói đã chứng kiến thấy chỉ có Nhạc Phượng Hy gần như tiếp xúc gần với các nạn nhân còn ra tay đánh người, chẳng mấy chốc bọn họ đều ngã xuống chết sau đó bị hạ cổ độc nào đó mà vùng lên tấn công người khác cuối cùng là bị phân thây để hủy chứng cứ buộc tội.


Nhạc Phượng Hy khi nghe tin đồn này mà muốn vỗ tay khen ngợi. Đám người đó thật biết suy đoán, nói gần đúng với suy luận của nàng. Nàng cũng cho rằng đám người Lâm Hoành đã bị hạ độc thủ lại còn là thủ đoạn rất quỷ dị. Người đứng đằng sau điều khiển bọn chúng tấn công một mình nàng vì mục đích đơn giản là muốn giết chết nàng nhưng cuối cùng lại tự bạo mà nổ thây. Có lẽ người đằng sau đã gặp phải chuyện gì đó nên buộc phải hủy hết đám rối này tránh để bị tra ra chứng cứ.


Sau khi Lâm Như Tuyết xuất hiện trong cung, nàng cũng nghi ngờ nàng ta có liên quan đến chuyện này đến bảy phần. Tuy vậy nàng cũng không vội vã vạch trần tin đồn này, tự do ngôn luận là quyền của con người, miễn sao không quá ảnh hưởng gì đến cuộc sống của nàng thì nàng có thể mặc kệ bọn họ bên ngoài nghĩ xấu gì về nàng.


Đứng nhìn mỹ nhân cô độc đau buồn nhìn từng lớp xương thịt bấy nhầy rải rác trên đất. Đôi mắt hoa mỹ ửng hồng nhưng không rơi một giọt lệ nào dường như đang cố kìm nén sự đau thương bằng vẻ bề ngoài kiên định, mạnh mẽ. Chỉ trong một khoảng khắc lặng lẽ ấy, nhiều người trong cung cũng không khỏi thương cảm, đồng tình thay cho vị Thánh Nữ hiếu thảo ấy.


Lâm Như Tuyết hít thật sâu rồi nghẹn ngào sai người đi thu dọn rồi đưa đi chôn cất tử tế.


" Thật giả tạo!"_ Hoàng Ái Ny khoanh tay đứng cạnh Nhạc Phượng Hy quan sát.


" Rãnh rỗi nhỉ? Bên kia giải quyết sao rồi?"


" Mấy chuyện này ta giao hết cho tiểu Thiên làm rồi"


" Thân là tỷ tỷ mà cái gì cũng bắt tiểu đệ mình làm không vậy?"_ Nhạc Phượng Hy búng mạnh lên trán Ái Ny.


" Cái này gọi là nắm bắt thời cơ đấy. Sau này nó có thê tử rồi, tỷ tỷ như ta có nhờ được gì nữa đâu. Cái này là ta học ngươi đấy"_ Hoàng Ái Ny xoa trán bĩu môi nói.


" Được rồi. Là ta dạy hư ngươi"_ Nàng phì cười.


" A~ vậy nên ngươi phải chịu trách nhiệm với ta đấy nha~"


" Hahaha"


Lâm Như Tuyết nhìn bộ dạng thoải mái, cười nói tự nhiên của Nhạc Phượng Hy mà tức tối.


" Đã thu dọn xong, mong Thánh Nữ bớt đau buồn"_ An Trung bước đến kính lễ.


" Đa tạ. Đã làm phiền mọi người rồi"


" Đây là chức trách của chúng thần. Nếu không còn chuyện gì, thần cáo lui trước"


" Đợi đã!!!"_ Lâm Như Tuyết vội vã bắt lấy cánh tay hắn giữ lại.


An Trung cau mày nhìn tay nàng ta đang níu lấy tay hắn.


Lâm Như Tuyết tỏ ra bối rối buông tay xuống.


" Phiền An tướng quân giao bức thư này cho Nhạc Phượng Hy. Dù sao nàng ấy cũng là người của Lâm gia vì vậy nàng cũng nên trở về tham dự tang lễ"_ Lâm Như Tuyết đưa một cuộn giấy trắng vào tay hắn.


" Thần nghĩ ngài nên tự mình nói với quận chúa thì tốt hơn"


" Chắc ngươi cũng nghe ít nhiều về mối quan hệ giữa ta và Nhạc Phượng Hy, thật ra là đã xảy ra nhiều chuyện gây hiểu lầm... có lẽ nàng ấy không muốn nói chuyện với ta"_ Lâm Như Tuyết tỏ vẻ buồn bã.


" Tại sao ta lại không muốn nói chuyện với Thánh Nữ được chứ?!"_ Nhạc Phượng Hy bước đến mỉm cười.


An Trung cung kính hành lễ với nàng, né tránh không dám nhìn vào mặt nàng rồi từ từ lui xuống.


" Muốn ta đến viếng à?"_ Nhạc Phượng Hy cầm bức thư mà An Trung giao cho mở ra đọc.


" Lâm gia vẫn là nhà của ngươi"


" Hửm?! Ta không nghe lầm chứ? "_ Nàng ngoáy tai _ " muốn gì thì nói thẳng ra đi, ở đây không có ai ngoài hai ta đâu"


Đám người kia còn đang tất bật dọn xác, bọn nàng đứng xa bên này để không bị ảnh hưởng bởi mùi máu tanh hôi. Không gian thế này rất thích hợp để thẳng thắn nói chuyện với nhau a.


Lâm Như Tuyết nhanh chóng thu lại vẻ yếu đuối, cả người toát ra khí lạnh rét người.


" Chà, lâu rồi hai ta chưa được đối diện nói chuyện với nhau như vậy nhỉ?!"_ Nhạc Phượng Hy khoanh tay nhếch miệng cười hoàn toàn không ảnh hưởng gì với khí lạnh này.


" Ngươi cũng tốt số thật, còn chưa chết"_ Lâm Như Tuyết cười khinh.


" Ta vốn đã tốt số như vậy rồi"_ Nàng nhún vai.


" Ngươi đừng quá cuồng vọng, còn chưa kết thúc đâu"


" Ta rất nóng lòng đợi đến thời khắc đó đấy"


Lâm Như Tuyết thật muốn xé nát cái khuôn mặt cuồng ngạo đó. Nàng ta hít sâu lấy lại bình tĩnh.


" Ngươi không phải Nhạc Phượng Hy phải không? Rốt cuộc ngươi là ai?"


" Ta là Nhạc Phượng Hy. Lâu ngày không gặp mà đã quên người xưa rồi sao?"


" Ngươi đang giả ngu hay đang sợ?"


Nhạc Phượng Hy phì cười tiến đến đối mặt với Lâm Như Tuyết đồng thời áp chế lại uy lực của nàng ta.


" Ngươi thấy ta chỗ nào là đang sợ hãi? Ta đều rất thật lòng trả lời câu hỏi của ngươi đấy thôi. Bây giờ ta ngược lại muốn hỏi lại ngươi một câu Who are you?"


Tim Lâm Như Tuyết đập mạnh, lồng ngực như bị hòn đá lớn đè chặt xuống, trong đáy mắt tràn đầy cảnh giác cùng sát ý.


" Ngươi có phải... biết ta?"


" Hazzz Thánh Nữ đừng nên hỏi những câu vô nghĩa thế này a, thật không vui chút nào"


" Ngươi..."


Thấy đám người Hoàng Việt Minh đang dần tiến lại chỗ bọn nàng. Lâm Như Tuyết buộc phải thu hồi lại cảm xúc, bày ra bộ dáng thanh cao, thoát tục.


" Này! hai người đang nói gì mà lâu vậy? Nói là sẽ xuất cung đi ăn một bữa no nê mà đợi ngươi mãi"_ Hoàng Ái Ny níu tay Nhạc Phượng Hy.


" Ngươi có thể đi trước mà. Ta còn đang tiếp Thánh Nữ ở đây"


" Chuyện này cứ giao cho phụ hoàng ta đi, ngươi đâu cần làm những chuyện nhàm chán như vậy"


" Ai Ny, không được vô lễ"_ Hoàng Việt Minh lạnh lùng nhắc nhở.


" Không sao, ái muội còn nhỏ, từ từ nhắc nhở là được"_ Lâm Như Tuyết mỉm cười hiền thục, mắt lén lướt qua mọi người sau đó dừng lại một người.


Nam nhân đó... không phải người nàng đã gặp trong ngày Thần Thú xuất hiện sao? Mặc dù lúc đó chỉ kịp nhìn thoáng qua dáng vẻ hắn trong động nhưng đã làm nàng ấn tượng mãi không thể quên được. Người này so với Hoàng Việt Minh hay Đoan Hiên không hề thua kém.


" Không biết vị kia... chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?"_ Lâm Như Tuyết mạnh dạn hướng đến hắn hỏi.


Lãnh Minh Dực như không nhìn không thấy nàng ta, lập tức đi đến nắm tay Nhạc Phượng Hy ôn nhu.


" Đói chưa?"


" Ừm. Cũng hơi đói rồi"


" Ừ, ta dẫn nàng đi ăn ngon"_ Hắn theo thói quen xoa đầu nàng.


Nụ cười trên mặt Lâm Như Tuyết cứng đờ, trong lòng ghen ghét Nhạc Phượng Hy đến cực điểm. Tại sao đám nam nhân hoàn mỹ như vậy lại chỉ thuộc về Nhạc Phượng Hy? Tại sao trong khi Nhạc Phượng Hy được bọn hắn vây quanh sủng nịnh đến tận trời thì nàng lại phải chịu sợ hãi cùng nhẫn nhục với nam nhân của chính mình chứ?!


" Nghe nói ngươi còn bận lo hậu sự cho Lâm gia, để ta cho người hộ tống ngươi xuất cung"_ Hoàng Việt Minh phất tay ra lệnh trực tiếp đuổi người.


Lâm Như Tuyết như bị ủy khuất, đôi mắt rưng rưng nhìn hắn.


" Có phải phụ thân ta lại gây sức ép về hôn sự của chúng ta nên đã làm điện hạ khó chịu với ta phải không? Ta thực ra cũng biết chuyện này nhưng quả thật đây cũng là ý của Thần Giáo, muốn triều đình cùng Thần Giáo hòa hợp với nhau. Bản thân ta cũng thầm ái mộ điện hạ đã lâu nên rất hy vọng được trở thành người của điện hạ"


" Thánh Nữ đã nghĩ nhiều rồi. Ta đã có người trong lòng"_ Hắn nhẫn nhịn vì thân phận thái tử nên miễn cưỡng nói chuyện với nàng ta.


Lâm Như Tuyết cắn môi muốn bật máu như đang cố gắng kìm nén không bật khóc ra.


" Được rồi. Ta đã hiểu nhưng chuyện này không đến lượt ta quyết định. Ta vẫn mong điện hạ có thể suy nghĩ kỹ vấn đề này"


Nàng ta nói xong còn hiện vẻ kiên cường lướt qua người hắn mà đi.


Đến khi thấy Tiêu Vận cùng Hoàng Thiên mới chạy đến thì nàng ta lại chạy đến ôm chầm lấy hắn yếu ớt nói.


" Biểu ca, huynh có thể cùng ta quay về Lâm gia lo hậu sự cho phụ thân ta được không? Mẫu thân ta... bà ấy đã không chịu nỗi khi nghe tin dữ của phụ thân. Bây giờ trong phủ rất loạn, một mình ta không thể sắp xếp tất cả được"


" Ta sẽ báo về Tiêu gia cho người đến phụ giúp"_ Tiêu Vận mạnh tay kéo nàng ta.


" Tại sao huynh không đến?"


" Ta phải điều tra vụ án này"


" Điều tra?"_ Lâm Như Tuyết giật bắn cả người. Sao nàng lại không nghe đến việc triều đình mở vụ điều tra này vậy? Ngay cả thi thể cũng không vẹn toàn thì điều tra bằng cách nào chứ??? Hơn nữa nàng còn lấy thân phận người của Thần Giáo trực tiếp nhận vụ án này rồi mà?!


Đám thịt thối này trước sau gì cũng được đem tiêu hủy, nàng vẫn nên bình tĩnh lại không để bọn họ phát hiện điều gì bất thường.


Lâm Như Tuyết vừa kịp lấy lại bình tĩnh thì bỗng vang lên giọng Nhạc Phượng Hy làm cho nàng ta một phen rét lạnh.


" The truth is only one, even if only a drop of water, we can infer an entire ocean. I am curious, what this ocean is like?"


Sự thật chỉ có một, dù chỉ còn một giọt nước, ta cũng có thể suy luận ra cả một đại dương. Ta thật hiếu kỳ đại dương này sẽ như thế nào đây?


" Ngươi vừa nói gì vậy? Ta không hiểu gì cả"_ Hoàng Ái Ny một dạng mờ mịt hỏi nàng.


" Ồ. Chỉ là tự nhiên ta chợt nhớ câu nói này mà nói ra thôi, người nên hiểu thì sẽ hiểu thôi. Mọi người đừng nên quá để tâm. Hazzz, đói quá, chúng ta đi ăn gì đi"_ Nàng quàng tay lên vai Hoàng Ái Ny kéo đi.


Bọn hắn cũng im lặng đi theo bỏ lại Lâm Như Tuyết tức đến run cả người.


Không được rồi. Phải nhanh chóng tiêu hủy hết mọi chứng cứ mới được.


Nếu để đám Nhạc Phượng điều tra được gì thì kế hoạch sẽ đổ bể hết, hơn hết... Tề Ngọc sẽ không tha cho nàng đâu.


........................................................................


" Giận sao?"_ Hắn ngồi dịch lại gần nàng, tay ôm eo nàng, đầu gác lên vai nàng thổi nhẹ lên cổ trắng noãn của nàng.


Từ sau khi gặp Lâm Như Tuyết xong, hình như nàng khó chịu hẳn đi. Suốt ngày chỉ nói chuyện liên miên với đám Hoàng Ái Ny, An Hiểu, An Nhiên và Vũ Hồng. Còn bọn hắn bị bỏ mặc lại phía sau ngay cả liếc nhìn một cái cũng không có.


Không hiểu sao mình lại bị đối xử như vậy? Bọn hắn cũng khổ tấm lắm chứ!?
" Tại sao lại không dịch dung nữa?"_ Nàng không nhịn được lập tức quay ra nhéo mạnh hai gò má hắn đến đỏ ửng.
" Ta sợ nàng quên mất dáng vẻ anh tuấn thật sự của ta"_ hắn bật cười. Bên cạnh nàng có biết bao nhiêu hoa đào vây quanh, so thực lực thì ngang tài ngang sức, hắn đành phải lấy nhan sắc ra để đối đầu thôi.


" Ầy! Đúng là xém quên thật!"_ Nàng mặt không đổi sắc thẳng thắn nói ra.


" Nàng dám!!!"


" Hứ! Đẹp quá cũng có hại"_ Đi đến đâu cũng kéo theo ong bướm đến, phiền chết đi được!!!


" Còn huynh nữa!!! Sao không chuẩn bị hôn sự cưới Thánh Nữ về đi, Thần Giáo sắp đích thân đưa người vào cửa rồi đó"_ Nàng chỉ tay vào Hoàng Việt Minh.


Nàng nhìn Tiêu Vận lại càng thấy giận hơn. Còn cho nàng ta ôm nữa chứ?! Không biết né à???


Nàng là đang giận đó!!!


Mặc dù trước đó nàng đã kích động Lâm Như Tuyết nhưng cơn khó chịu trong lòng chỉ vơi đi một nửa thôi, nàng vẫn còn giận đấy nha!


Mắt nàng không mù. Nàng biết Lâm Như Tuyết đang nhắm vào bọn hắn. Nàng cũng biết bọn hắn không hề bị nàng ta mê hoặc nhưng... không hiểu sao trong lòng rất khó chịu nhất là khi thấy Tiêu Vận bị Lâm Như Tuyết nhào vào lòng.


Nghĩ lại mặc dù Lâm Như Tuyết so về thực lực thì không đánh được nàng nhưng nàng ta lại có lợi thế về danh phận địa vị.


Ở thế giới lấy mạnh chọi yếu này, địa vị lại là yếu tố không thể thiếu để sinh tồn. Nếu một con bị ức hiếp thì cả bầy sẽ kéo nhau đến trả thù.


Lâm Như Tuyết lại trở thành Thánh Nữ được bao nhiêu người tín ngưỡng, kính trọng, ngay cả triều đình cũng phải kiêng dè không dám kháng lại.


Hoàng Việt Minh hắn là thái tử, sau này trở thành đế vương một nước, trách nhiệm trên người vô cùng nặng nề. Nếu đúng như Lâm Như Tuyết đã nói, Thần Giáo trực tiếp đến tận cửa đề nghị hắn phải cưới nàng ta thì... hắn sẽ lựa chọn cho bản thân hay triều đình đây?!


Tất nhiên nàng tin hắn chắc chắn sẽ từ chối nhưng nàng cũng không muốn hắn phải vì nàng mà trở thành một thái tử thiếu trách nhiệm trong mắt mọi người được.


Còn có Tiêu Vận nữa, hắn vẫn là người của Tiêu gia. Đối với hắn, Tiêu gia là nhà, là nơi dưỡng dục hắn trưởng thành. Tiêu gia có ân với hắn, sao hắn có thể từ bỏ nhà của mình được.


Nhạc Phượng Hy nghĩ đến đây thì giật mình, con tim cảm thấy đau nhói.


Nàng và bọn hắn dường như không cùng một con đường.