Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 90: Tỉnh lại



Một bầu trời đen âm u, vầng trăng tròn đỏ rực đầy quỷ dị...


Dưới chân nàng là một bể máu... mùi tanh ấy xộc thẳng vào mũi nàng nhưng điều đó không làm nàng phân tâm... trong mắt nàng vẫn hướng về hình bóng bạch y đang đứng giữa đám xác người chồng chất, tay cầm chặt thanh kiếm Tuyền Hỏa còn đọng đầy máu tươi...


Chân nàng rã rời mà khụy xuống... tim nàng đau lắm... tại sao người đó lại đi đến bước này?! Tại sao???


Bàn tay run rẫy giơ lên hướng về phía người đó, nàng muốn gọi tên người đó, nàng muốn gọi người đó thức tỉnh... huynh ấy chắc chắn sẽ nghe lời nàng, lúc trước là vậy bây giờ cũng vậy...


" Ơ...ơ...ưmm"_ Sao nàng không lên tiếng được!?


Người đó lại nhẫn tâm xuống tay giết hại thêm một người nữa... máu bắn lên bộ y phục màu trắng ấy... thật nổi bật...thật ghê rợn...


Nàng bất lực nhìn cảnh tượng ấy... nàng khóc... nàng đau... nàng tự trách...


Tất cả mọi chuyện đều do nàng mà ra!


Nếu nàng không tồn tại trên đời này có lẽ... cuộc sống của tất cả mọi người đều bình yên.


" Hy nhi... nàng xem, đây là hôn lễ của chúng ta, nàng có thích không?"_ Người đó ôn nhu nói với nàng, từ từ tiến đến gần nàng... tay vẫn còn cầm thanh kiếm đẫm máu


" Đừng... qua đây"_ Nàng nghẹn ngào nói.


Người đó chợt khựng người lại... sau đó là một tràng cười lớn nhưng hiện đầy sự đau khổ, đầy cay đắng.


" Dù nàng ghét ta, hận ta thì nàng vẫn là của ta...mãi mãi"


Nàng ôm đầu đầy đau đớn... không!!! Nang không muốn nghe! Đây không phải lời của người nàng yêu... tuyệt đối không phải!!!


"...Hy nhi, ta yêu nàng... cả đời này... không... đến cả vạn kiếp ta cũng sẽ yêu nàng"


" Vì vậy nàng hãy ở bên ta, được không, Hy nhi?"


" Ta sẽ khiến cả thiên hạ chỉ còn hai ta, sẽ không ai có thể chia cách chúng ta"


Cả không gian dần méo mó đi, người đó cũng tan biến đi.Nàng lạc vào không gian đen tối, chân tay nàng đang bị xiềng xích lại, đầu nàng vẫn đau âm ĩ, giọng nói ấy vẫn văng vẳng bên tai nàng...


Đừng nói nữa...làm ơn...


" Tỉnh lại đi... Hy nhi!"


" Nàng không được chịu thua ma mộng... phải mau tỉnh lại!!!"


Nàng nhận ra...


Đó là giọng của Lãnh Minh Dực và Hoàng Việt Minh...


Phải rồi! Nàng đã nhớ ra... nàng vốn đang luyện đan rồi bị nội thương nặng.


Nhưng tại sao nàng lại bị giam giữ ở nơi này?


" Hy nhi... nàng tỉnh lại đi"


" Hy nhi..."


Tỉnh lại?


Nàng đang chìm trong mộng sao?


Nàng gắng gượng đứng dậy lò mò lối đi... dây xích trói buộc nàng làm bước chân nàng trở nên nặng nề hơn nhưng nàng vẫn kiên trì tiến về phía trước.


Tứ phía đều tối đen như mực, nàng hoàn toàn không thấy gì cả... dường như cả không gian chỉ hiện hữu một mình nàng.


Bỗng cả người nàng nóng rực lên sau đó lạnh đi...


Cảm giác vừa nóng vừa lạnh thật khó chịu!


Có hai luồng ánh sáng từ thân thể nàng bay ra... sau đó dần hiện nguyên hình.


Đây là...


Nụ hoa Bỉ Ngạn và Mẫu Đơn Bảy Sắc!!!


Cả hai nụ hoa có vẻ hơi hé mở ra một chút. Luồng khí đỏ từ Bỉ Ngạn xâm nhập vào kinh mạch nàng ăn mòn dần... nàng đau đớn như bị hàng vạn đinh nhọn đâm vào tận xương tủy.


Tưởng chừng nàng không thể chịu đựng được loại tra tấn này thì đến lượt ánh sáng trắng bạc của Mẫu Đơn xâm nhập vào tái sinh những kinh mạch tổn thương đồng thời cải tạo cả thân thể nàng...


Linh khí chuyển động mạnh dần... nàng sắp tiến cấp!!!


Cả thân thể nàng bây giờ có hai cổ lực tương sinh tương khắc với nhau, vừa phá hủy vừa tái sinh...


Không biết trôi qua bao lâu... nàng phun ngụm trọc khí chính thức tăng cấp thành Linh Hoàng cấp 7.


Lúc nàng luyện Huyết Hội Phục Linh đan nên tình cờ bị cưỡng chế mà đột phá thẳng lên thành Linh Hoàng làm thân thể nàng không kịp thích ứng mà nội thương trầm trọng. Nếu là người bình thường chắc chắn đã sớm thăng thiên rồi!!!


Lần này được công pháp Hoa Nghi Âm Dương hỗ trợ làm thân thể nàng hồi phục hoàn toàn đồng thời còn giúp nàng mở được một mắc xích phong ấn, giúp nàng lấy lại một phần thần khí, biến đổi thành một bán thần!!!


Nàng đưa tay xoa xoa hai nụ hoa ấy... tất cả là nhờ có chúng...


Được rồi! Bây giờ nàng đã có thể thoát khỏi cảnh mộng.


.........................................................


Lãnh Minh Dực và Hoàng Việt Minh sau khi uống Huyết Hội Phục Linh đan do Hỏa Phụng mang vào, bọn hắn đã tỉnh lại sau giấc ngủ dài. Lãnh Minh Dực nhận ra bọn hắn đang ở trong không gian của nàng... nhưng tại sao lại để hắn nằm chung với tên kia chứ?! Hắn muốn bản thân thức dậy người thấy đầu tiên phải là nàng chứ không phải tên nam nhân này😡😡😡


Đến khi nghe Hỏa Phụng khóc lóc bảo nàng vì luyện đan cứu bọn hắn mà bị đột phá linh lực, phá hủy linh cốt nên đã hôn mê suốt 10 ngày rồi...


Hỏa Phụng và các linh thú khác vô cùng lo lắng cho nàng, tìm mọi cách để chữa trị cho nàng nhưng vẫn không có tiến triển gì... may mắn là Hỏa Phụng nhớ đến bọn hắn liền mang Huyết Hội Phục Linh đan cho bọn hắn uống...


Bọn hắn hấp tấp đến chỗ nàng liền phát hiện ra linh thức của nàng đang bị ma mộng giam giữ... tinh thần lực nàng đang bị tổn thương nên không đủ khả năng chống lại ma mộng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, linh hồn nàng sẽ mãi mãi bị giam cầm trong ảo mộng.


Cả hai đã hợp sức truyền linh khí cho nàng, đưa linh thức vào cảnh mộng của nàng để kịp thời đánh thức nàng.


Đến khi nàng có dấu hiệu ổn định và sắp hồi tỉnh, bọn hắn mới thở phào nhẹ nhõm...


Lãnh Minh Dực đặt tay lên trán nàng... một luồng khí tím xâm nhập vào đầu nàng.


" Ngươi làm gì vậy?"_ Hoàng Việt Minh cau mày hỏi.


" Những hồi ức này chưa đến lúc nàng có thể tiếp nhận được... sẽ tốt hơn nếu nàng không nhớ gì cả"


" Hồi ức..."_ Ánh mắt Hoàng Việt Minh nhìn xa xăm như đang nhớ gì đó. Bỗng một luồng sáng xoẹt qua đầu hắn... hắn bừng tỉnh lại...


Hắn đang suy nghĩ gì vậy? Sao hắn không nhớ gì hết vậy?


Nhạc Phượng Hy tỉnh lại thì trước mắt nàng là nét mặt lo lắng của Lãnh Minh Dực và Hoàng Việt Minh...


Hai người họ đã tỉnh rồi sao? Tỉnh từ lúc nào vậy???


" Hai người..."


" Nàng cuối cùng cũng tỉnh lại rồi"_ Lãnh Minh Dực ôm chặt lấy nàng.


Hoàng Việt Minh âm trầm đứng sau nhìn...


" Ta không sao. Ta chỉ ngủ một giấc thôi mà"


" Một giấc của nàng đã được 10 ngày rồi"


" Sao??? Mười... mười ngày!!!"_ Nàng hét lên.


" Nàng hét to như vậy chắc nàng vẫn rất khỏe nhỉ?!"_ Lãnh Minh Dực xoa xoa hai lỗ tai mình.


" Khụ chỉ là... ta cứ tưởng chỉ ngủ một đêm thôi... không ngờ..."


" Hy nhi... đã vất vả cho nàng rồi"_ Hoàng Việt Minh tiến đến nắm lấy tay nàng.


" Hả?... à... không sao"_ Nàng khá bối rối khi Hoàng Việt Minh thay đổi cách xưng hô với nàng... Hy nhi à?! Khụ... có hơi thân mật quá không?


Lãnh Minh Dực cảm thấy chói mắt nhìn tay nàng đang bị tên thái tử nắm chặt...


" Nương tử~ chắc nàng đói rồi phải không?! Để ta nấu chút gì đó cho nàng ăn nha~"_ Lãnh Minh Dực chen vào đẩy bỏ tay Hoàng Việt Minh, nắm hết cả hai tay nàng âu yếm nói.


Ùng ục... ục...


Mặt nàng dần đỏ lên... biết là ngủ say 10 ngày trời thì bụng chắc đã đói rồi nhưng... có cần kêu to tiếng như vậy không??? Còn ở trước mặt hai mỹ nam nữa chứ?! Xấu hổ quá đi!!! >_<


Bọn hắn bật cười... nàng thật đáng yêu nha~


" Cười cái gì??? Hai người đi ra khỏi phòng hết đi!!!"_ Nàng tức giận đuổi bọn hắn đi.


" Được rồi! Ta xuống nấu ăn cho nàng"_ Lãnh Minh Dực cười nói. Sau đó hắn kéo Hoàng Việt Minh đi... hắn đâu thể cho nàng ở riêng với hắn ta một khắc nào được... mất thê như chơi!!!


.............................................................


Sụp soạt!!!


Nàng cắm đầu ăn uống... quả nhiên đã bị bỏ đói 10 ngày trời, dạ dày nàng cũng tham ăn hơn rồi!!!


" Tỷ tỷ, muội biết tỷ thích uống trà... tỷ xem muội và Tiểu Cầu đã pha cho tỷ một loại trà thượng hạng, đảm bảo tỷ uống xong sẽ thích ngay!!!"_ Hỏa Phụng hớn hở bưng bộ ấm tách lên, còn Tiểu Cầu ngồi ở trên vai Hỏa Phụng.


" Vậy sao? Để ta uống thử vậy"_ Nàng đặt cái bát đã sạch cơm xuống, tay nhận lấy tách trà nóng.


Lách cách...


Hừm... mùi hình như hơi lạ...


Chắc là trà mới!


Ực!


Nàng trố mắt nhìn hai đứa... miệng miễn cưỡng ngậm ngụm trà kiềm chế để không phun ra.


Đây là trà sao??? Vừa chua vừa mặn lại còn cay cay... bọn chúng lấy gì làm trà thế???


" Tỷ tỷ thấy sao? Ngon lắm phải không?"_ Hỏa Phụng chớp chớp mắt, khuôn mặt bầu bĩnh ửng hồng lên trông rất đáng yêu... cộng thêm Tiểu Cầu mềm mềm tròn tròn lăn lên người nàng dụi dụi...


Nàng cắn răng...nhắm mắt... bấm bụng... cố nuốt "trà" vào.


" Ngon...ngon lắm T_T"


" Hay quá! Tỷ tỷ thích rồi! Để sau này muội sẽ pha nhiều cho tỷ uống"_ Hỏa Phụng vỗ tay vui mừng.


" Không được!"_ Nàng vội từ chối.


" Tại sao?"_ Hỏa Phụng ỉu xìu.


" Tại... tại vì... ừm trà ngon thì phải lâu lâu uống mới cảm nhận mùi vị thật sự của nó... trà của mấy đứa đặc biệt thế này thì càng phải biết điều tiết thời gian hợp lý mới được"_ Nàng bịa ra, sau lưng đổ đầy mồ hôi hột.


" Vậy sao?! Thế thì tại sao tỷ lại thường xuyên uống trà của Long ca còn có cả Lãnh đại nhân nữa"


" À... ừm... đúng rồi! Vì trà của họ thua kém hơn của mấy đứa nè! Nên ta phải tạo điều kiện cho họ rèn luyện"_ Nàng nịnh hót.


" Trà của ta tệ như vậy sao?"_ Lãnh Minh Dực từ cửa bước vào tay bưng dĩa bánh điểm tâm.


Hoàng Việt Minh cũng theo sau tay cầm giỏ trái cây tươi ngon.


Nàng bối rối nhìn hai bên...


" Đúng vậy..."_ Nàng liều mình gật đầu, không nên làm trẻ con buồn, cùng lắm thì không được uống trà ngon của Dực thôi... nàng còn có Long mà~


Lãnh Minh Dực đen mặt... trà của hắn là đệ nhất thiên hạ vậy mà thua kém trà của đám linh thú này sao? Hắn rất tự ái a~


" Huynh có muốn uống thử không?"_ Nàng gian xảo nhìn hắn.


" Được thôi"_ Hắn cũng muốn thử xem trà đó ngon đến cỡ nào.


" Lại đây"_ Nàng kêu hắn lại gần, nàng giả bộ động tác pha trà, miệng nói thầm cho mình Lãnh Minh Dực nghe...


" Nếu huynh dám làm bọn chúng tổn thương thì... huynh chết chắc!"_ Nàng nghiến răng cảnh cáo.


Sau đó nàng nhanh chóng đổi thái độ... hiền lành, hòa nhã.


" Xong rồi! Huynh uống đi, còn nhiều lắm nên nếu muốn uống nữa thì cứ tự nhiên"_ Nàng cười rạng rỡ.


Lãnh Minh Dực cầm tách trà lên... chắc hắn nhìn lầm... hắn dường như thấy có hắc khí bay thấp thoáng trong tách trà...


Trà này chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?!


Ực!


" Nuốt vào! Không được phun ra!"_ Nàng tiếp tục truyền âm.


Hắn nghe lời nàng bấm bụng nuốt vào... dư vị ấy vẫn còn vương lại trong khoang miệng... hắn muốn nôn T_T


" Dực, huynh thấy thế nào? Rất ngon phải không?"_ Ánh mắt nàng sắc lẻm nhìn hắn.


Hắn khổ sở gật đầu 😂


" Huynh có muốn uống thêm không?"_ nàng giả vờ quan tâm.


" Không cần... ta no rồi"_ hắn nhăn mặt.


Nàng cười khoái chí trong lòng... có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia... trà "ngon" phải cùng hưởng nhỉ?!


" Sư huynh, có muốn thử một chút không?"_ Nàng thích thú nhìn Hoàng Việt Minh.


Hoàng Việt Minh từ nãy giờ đã chứng kiến hết sự việc... nhìn sắc mặt tái xanh của tình địch thì hắn cũng đoán ra phần nào về vấn đề "không lành" của trà này rồi...


" Bụng ta còn yếu không tiện uống trà"_ Hắn viện lý do.


" Vậy sao... tiếc nhỉ?!"_ Nàng chẹp miệng tiếc nuối.


Hỏa Phụng và Tiểu Cầu vô tư vui mừng... lần sau bọn chúng sẽ pha trà mới, đặc biệt hơn!!!


Ba người còn lại bỗng nhiên rùng mình... sao có linh cảm không hay 😅😅😅


.........................................................


Trong phòng bây giờ chỉ còn nàng, Lãnh Minh Dực và Hoàng Việt Minh


" Hai người đã hồi phục hẳn chưa?"_ Nàng hỏi.


" Ta đã bình phục hoàn toàn...đa tạ nàng"_ Hoàng Việt Minh ôn nhu nói


" Nàng lần sau không được liều lĩnh như vậy nữa"_ Lãnh Minh Dực nhắc nhở.


" Không có lần sau nữa..."_ Nàng kiên định nói. Lần này là quá đủ rồi, nàng tuyệt không để việc này tái diễn thêm lần nữa đâu!


" Tại sao hai người lại cùng bị hôn mê như vậy. Lúc trước còn nghe Tiểu Hắc nói giao tâm gì đó... chuyện này là sao?"_ Nàng hỏi.


" Ta cũng không rõ... ta chỉ nhớ ta bước vào kết giới nhìn thấy nàng đang ký khế ước với Thần Thú... sau đó ý thức ta mờ dần, khi tỉnh lại thì đã nằm ở đây rồi"_ Hoàng Việt Minh kể rõ tình hình.


" Ngươi không nhớ gì sao?"_ Lãnh Minh Dực nhíu mày nhìn Hoàng Việt Minh. Hôm đó, chính tên này đã nói chuyện với hắn, cuộc nói chuyện ngắn ngủi nhưng không bình thường... như thể tên này biết thân phận thật của nàng và hắn vậy.


" Lúc đó ta đã làm gì sao?"_ Hoàng Việt Minh hỏi lại. Hắn không tài nào nhớ nổi chuyện gì xảy ra sau đó... mỗi lần hắn cố nhớ ra thì dường như có gì đó đẩy mạnh hắn ra, ép hắn bỏ cuộc.


" Không có gì"_ Lãnh Minh Dực trầm mặc.


" Vậy còn tâm giao là sao? Hai người rốt cuộc có quan hệ gì?"_ Nàng hỏi.


" Chỉ là sinh ra tình cờ dính mối liên kết với người khác thôi..."_ Lãnh Minh Dực trả lời qua loa.


" Như vậy sẽ rất nguy hiểm phải không? Người này bị thương thì người kia cũng sẽ bị tương tự... chẳng phải như vậy sao?!"_ Nàng chợt nhớ đến hiện tượng thần giao cách cảm mà nàng từng nghiên cứu ở thế kỷ 21... một mạng hai người đó!!!


" Cũng không hẳn vậy... chỉ khi cùng chung một cảm xúc và cảm xúc ấy phải mãnh liệt thì giao tâm mới tác động hai bên"


" Cảm xúc...mãnh liệt?!"_ Nàng mơ màng. Hai người nam nhân thì có cảm xúc mãnh liệt gì chứ!???


Đừng nói là...😲


Aaaaa... xùy xùy, tâm hồn hủ nữ mau biến đi!