Sau khi vào bếp tự tay pha trà cho nhóm "người lớn", Tiểu Na La lại tiếp tục bày trò diễn xuất, nhanh chân chạy về phía Vũ Trường Phong rồi nấp ra sau lưng hắn ta. "Ánh mắt" của cô ấy vẫn cứ "cún con" như cũ, trông hệt như một đứa bé đang mắc chứng sợ người lạ vậy.
Tất nhiên, cái gọi là "ánh mắt" kia thực ra chỉ là một ảo ảnh do chính nàng tạo ra nhằm đánh lừa chú công an, chứ thực tế thì nàng vẫn chưa hề mở mắt lần nào.
"Cho nên, cô ấy là gì của anh?"
Chú công an yên lặng ngồi trước mặt Vũ Trường Phong với điệu bộ hung thần ác sát, trông tựa như đang cố ý thẩm vấn người trước mặt mình vậy.
Mà cũng cùng lúc đó, người trước mặt hắn tựa như đã quá quen với chuyện này, vì thế nên hắn ta cư xử rất chi là bình thản, thậm chí là nhàm chán: "Là vợ tôi. Trông vậy thôi chứ cô ấy lớn hơn tôi ba tuổi đó"
Chú công an ngắm nhìn thẻ căn cước với điệu bộ khó tin đến cực điểm. Rồi chú ấy lại nhìn về phía Tiểu Na La, nhất thời không nhịn được hỏi: "Cháu... Ấy nhầm, có vẻ như chị năm xưa ăn uống không được đủ chất cho lắm nhỉ?"
"A... Có một thời tôi đã bị tra tấn rất tàn bạo đấy. Dinh dưỡng còn không kịp bù vào lượng máu đã mất thì tôi lấy gì để lớn lên đây chú?" Tiểu Na La hai tay dâng mặt, một bộ thiếu nữ ngượng ngùng nói tiếp: "Cũng may là anh ấy đã kịp thời xuất hiện cứu tôi á... Vì thế nên sau đó tôi đã quyết định lấy thân báo đáp luôn cho tiện~"
Chú công an: "..."
Lấy thân báo đáp luôn hả? Mấy người này đang sống ở thời đại nào thế?
Còn nữa...
Tra tấn ư? Thật sự là tra tấn ư? Thứ tội ác này vẫn còn tồn tại thật sao?
"Thôi, nếu chị đã đủ tuổi rồi thì tôi cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua vậy" Chú công an khẽ thở dài: "Nói trở lại, hôm nay tôi đến đây là vì một nguyên nhân khác. Chắc anh nhà cũng biết vụ khủng bố vừa xảy ra mấy hôm trước đúng không?"
"Biết"
"Về lũ khủng bố, động cơ hành động của chúng lúc đó thực sự rất kì lạ. Chúng mang danh cướp ngân hàng nhưng lại ra tay đánh bom vào một khách sạn vốn chẳng hề liên quan... Và càng đáng nghi hơn là những gì chúng cướp được đều được để lại ngay tại hiện trường, nhìn chung là không thất thoát quá nhiều"
Nói đến đây, mày kiếm của anh điều tra viên liền dựng ngược lên: "Điểm đáng ngờ ở đây là không lâu sau khi vụ cướp ngân hàng xảy ra thì sở cảnh sát thành phố đã bị tấn công. Tuy không có thiệt hại về nhân mạng nhưng một tên tù binh cực kì nguy hiểm đang bị tạm giam đã được bọn chúng cứu đi. Tên đó chính là..."
"The Monsieur - Williams Jayce Berkowitz nhỉ?"
Nghe Vũ Trường Phong trả lời, nam điều tra viên liền đứng bật dậy, dứt khoát chĩa thẳng họng súng vào giữa trán đối phương: "Quả nhiên là anh biết hắn ta"
"Cảnh sát các anh đúng là muôn hình vạn trạng nhỉ? Về khả năng hoá thân thì không cần phải bàn cãi rồi. Thật tài giỏi" Vũ Trường Phong dửng dưng cười nhẹ rồi lại khẽ nhún vai: "Cơ mà anh đa nghi quá rồi. Tôi đúng là có nhận biết lão già đó, nhưng biết mặt không có nghĩa là đồng loã nhé"
Điều tra viên trầm mặc: "..."
Sau vài giây lưỡng lự, nam điều tra viên liền ngồi xuống, chậm rãi nói: "Tôi sẽ không dẫn anh về đồn. Tuy nhiên, tùy theo những gì anh sắp trả lời, tôi sẽ quyết định mình có nên bắt anh lại hay không"
"Chà... Không có bằng chứng thì anh sẽ bắt tôi thế nào đây? Tôi ngược lại rất mong chờ đấy, anh điều tra viên trẻ tuổi"
Vào cái khoảnh khắc đó, nam điều tra viên đã dần ý thức được kẻ đang ngồi trước mặt mình... À không, còn cả vợ của hắn ta nữa... Cả hai người này đều không phải người bình thường!
"Mà, vì tôi còn đang dở ván game nên tôi sẽ nói ngắn gọn luôn"
Nhấp nhẹ tách trà, Vũ Trường Phong bình tĩnh nói tiết lộ: "The Monsieur... Không, còn cả đám cướp kia nữa. Bọn chúng đều thuộc một tổ chức tội phạm do một kẻ điên nào đó đứng đầu, hình như được gọi là The Wayers thì phải?"
Giữa lúc đang ghi chú, ngòi bút của nam điều tra viên bất chợt dừng lại, tựa hồ vừa đụng phải một đầu mối quan trọng: "The Wayers? Tổ chức này... Nếu tôi nhớ không nhầm thì bọn chúng..."
Càng nghĩ, đồng tử của nam điều tra viên càng lúc càng thu nhỏ, tựa hồ vừa suy luận ra một thứ gì đó rất đáng sợ.
"Phe cảnh sát các anh đoán đúng rồi đấy, vụ cướp đó có bản chất là một đòn đánh lạc hướng nhằm tạo cơ hội cho một nhóm khác đột nhập sở cảnh sát để giải cứu The Monsieur ra ngoài. Nên nhớ rằng lão già xảo quyệt đó sẽ không bước vào đồn cảnh sát một cách vô nghĩa đâu, thế nên hãy tỉnh táo lại đi"
Đến đây, nam điều tra viên lại lần nữa bật dậy, tuy nhiên anh ta lần này là gấp rút ra về chứ không phải động binh: "Cảm ơn vì sự hợp tác của anh! Nếu vẫn còn thông tin gì hữu ích, tôi hi vọng anh sẽ cung cấp cho sở cảnh sát càng sớm càng tốt!"
"Ờ, lên đường mạnh khoẻ"
Cạch~
Chỉ trong một chớp mắt, nam điều tra viên đã rời khỏi nhà Vũ Trường Phong với tốc độ nhanh đến kinh hồn. Cơ mà vấn đề là tại sao tên điều tra viên đó lại khăng khăng khẳng định rằng hắn có liên quan đến vụ án cơ chứ? Hắn có làm gì đâu nhỉ?
A...
"Đệt, sao mình lại không nghĩ tới cơ chứ?" Vũ Trường Phong đột nhiên cười khổ một tiếng rồi vô lực tựa lưng vào sofa: "Con hàng đó vẫn luôn bày trò hố mình cơ mà... Cho nên việc tên đó âm thầm dẫn dắt sự nghi ngờ của cảnh sát đến chỗ mình cũng không phải chuyện gì kì lạ"
"Tên đó tỉnh lại rồi hả anh?" Tiểu Na La thật tự nhiên đặt mông ngồi lên đùi Vũ Trường Phong, hai chân thiếu nữ đá đá lên nhau vô cùng đáng yêu: "He he, chắc sắp tới lại có một trận long trời lở đất rồi đây. Cơ mà anh cũng xấu xa lắm, vậy là lại tiết lộ thông tin mật cho cảnh sát nha..."
"Hắn chơi anh mà, có qua có lại thôi"
Giữa chừng, Tiểu Na La LẠI đột nhiên chuyển chủ đề theo một cách mà Vũ Trường Phong có chết cũng không thể nào lường trước được: "Mà này anh, em thèm"
"Không" Vũ Trường Phong dứt khoát từ chối.
Bẻ cua như thế thì ai mà chịu được?
Còn muốn nói chuyện vui vẻ hay không vậy vợ của tôi!?
"Miệng của em đều ướt hết cả rồi, không ăn cho no thì phí nước bọt lắm" Tiểu Na La ra vẻ biết tỏng nói: "Vả lại cho dù mồm thì nói không, thế nhưng cơ thể anh thì lại đang rất thành thật đó~ Đừng quên là em đang ngồi trên đùi anh nha"
"Làm ơn hãy cút sang một bên đi, cái bà loli *** **** này!"
Vũ Trường Phong định tóm cổ áo ném Tiểu Na La qua một bên cho rảnh nợ, tuy nhiên cô ấy lại bám hắn rất chặt, có muốn ném đi cũng không ném đi nổi. Sau cùng, Vũ Trường Phong chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trần nhà với cái thở dài thật mệt mỏi.
"Anh cứ chơi game đi, em tự làm cũng được mà. Chẳng qua chỉ là một bữa ăn nhẹ mà thôi, không cần anh phải ra sức đâu~" Tiểu Na La tinh nghịch cười một tiếng: "Đợi đến đêm nay, có lẽ em gái sẽ về đó. Đến lúc đó nhóm chúng ta sẽ lao vào ăn món chính luôn, không phải ăn vụng sau lưng em ấy nữa~"
"Trước tiên mau biến thành dạng trưởng thành đi đã, làm ơn đấy"
"Ứ chịu"
"..."
Duh... Bó tay rồi.
Có muốn phản kháng cũng không được.
Vì hắn không đánh lại Tiểu Na La... Trên mọi mặt nghĩa luôn.
...
...
Đến tận khi trời đã tối mịt, đâu đó khoảng chín giờ tối thì Nguyệt mới chịu trở về. Cơ mà khi nhìn thấy Vũ Trường Phong đang nằm bất động trên ghế sofa với vẻ mặt mệt mỏi, đến cả game cũng không buồn chơi là nàng biết ngay chuyện gì đã xảy ra.
"Chị, chị lại giấu em ăn vụng đúng không?"
Tiểu Na La nở một nụ cười đắc ý: "Chị biết lúc đó em đang làm việc nên mới không có mở liên kết giác quan đấy. Em liệu mà cảm ơn chị đi chứ? Bằng không, em còn lâu mới được yên thân với anh ấy"
Nguyệt: "..."
Thật trơ trẽn.
Biết rằng Vũ Trường Phong đã rất vất vả thoả mãn Tiểu Na La nên Nguyệt cũng không đòi hỏi gì nhiều. Nàng chỉ lẳng lặng đi vào trong nhà tắm táp cho sạch sẽ rồi ngồi xuống ăn cơm, mặc kệ cô chị đang "mắt lớn mắt nhỏ" nhìn mình.
Sau đó, nàng mới chủ động tiến tới ngồi sát bên cạnh Vũ Trường Phong với vẻ mặt dịu dàng ấm áp: "Tối nay anh không cần phải gồng mình lên thoả mãn em đâu. Em không giống như chị, ham muốn của em kỳ thực không cao đến thế"
"Cảm ơn em. Em quả nhiên là mặt phản chiếu của cô ấy nhỉ. So với cô ấy thì nội tâm em rõ ràng là dịu dàng hơn nhiều" Vũ Trường Phong cười nhạt một tiếng.
Ban đầu, Nguyệt vốn không hề tồn tại. Người tồn tại duy nhất trong hai người chính là Tiểu Na La. Cơ mà dưới cơ duyên xảo hợp nào đó, Tiểu Na La đã vô tình chạm phải một ma vật được gọi với cái tên "Song Tử Kính". Thế là từ đó, Nguyệt liền chính thức tồn tại với danh nghĩa là nhân cách phản chiếu của Tiểu Na La.
Dưới hình thức "Thể Song Tử", Nguyệt và Tiểu Na La tồn tại như hai người khác biệt nhưng về bản chất lại là cùng một người. Do đó, mọi phương diện của họ đều hoàn toàn tương thông tương thích, từ tâm linh đến cả kí ức, thậm chí là giác quan!
Chỉ có điều như đã nói trước đó, Nguyệt chính là nhân cách được hình thành trong gương, hoàn toàn tương phản với những gì được phản chiếu trước gương. Nếu nói Tiểu Na La là một loli với ngoại hình trong sáng, thánh thiện và đơn thuần thì Nguyệt là hoàn toàn ngược lại: Trưởng thành, yêu dị và uy nghiêm như một vị nữ hoàng của thế giới bóng đêm.
Về phương diện tâm linh, cả hai cũng đồng dạng tương phản lẫn nhau. Tiểu Na La tuy trông thanh thuần là thế nhưng thực tế thì tính cách cô ấy lại rất đen tối, gian trá, xảo quyệt và đặc biệt là cực kì tàn nhẫn với mọi kẻ đối địch với mình.
Ngược lại, Nguyệt tuy sở hữu ngoại hình của một hung thần thế nhưng thâm tâm cô ấy lại rất... Ừ thì thật ra là vẫn đen. Chẳng qua chỉ là trong sáng hơn một chút nếu phải đem so sánh với chị mình là Tiểu Na La mà thôi.
Trên tất cả, Nguyệt rất biết cách chiều chuộng Vũ Trường Phong đúng thời điểm. Cô ấy luôn tỏ ra dịu dàng vào những lúc Vũ Trường Phong không được ổn định về mặt tâm lí hay thể chất... Cũng vì thế nên cô ấy mới chiếm được nhiều tình cảm hơn dẫu cho bản thân chỉ là người đến sau.
Những năm qua Tiểu Na La đã rất cố gắng học hỏi em gái mình, nhưng kết quả như đã thấy rồi đấy, chẳng đâu vào đâu cả.
"Nghe thấy gì chưa, đều là do chị nên anh ấy mới thành ra thế này đấy" Nguyệt khẽ thở dài nhìn Tiểu Na La: "Thật là, đến bao giờ thì chị mới có thể lĩnh ngộ được sự tinh tế của một người vợ cơ chứ?"
"Xin lỗi em, chị bị điên mà, học mấy vụ này khó lắm luôn đó em"
Nguyệt: "..."
A... Quên mất vụ đó.
"Vậy thì chị hãy nhìn cho kĩ nhé"
Vừa nói, Nguyệt vừa vòng tay qua cổ Vũ Trường Phong rồi dùng sức kéo hắn ta ngã đầu xuống đùi của mình. Khẽ vuốt ve mái tóc dài của chồng mình, Nguyệt lại nở một nụ cười vui vẻ: "Biết ơn em đi, mỗi lần anh ấy giận chị thì em đều phải đứng ra an ủi anh ấy đó. Cho nên, lần này chị nợ em nha"
Tiểu Na La nhún vai, ra vẻ giống như "Thật chẳng còn cách nào khác".
"Em định bày trò gì nữa vậy?" Vũ Trường Phong ngẩng đầu nhìn Nguyệt.
Nguyệt không trả lời, chỉ thử ngâm nga vài câu trước khi bắt đầu cất tiếng hát: "Hush, little baby don't say a word"
"Mama's gonna buy you a mockingbird"
"And if that mockingbird don't sing"
"Mama's gonna buy you a diamond ring"
"..."
Đứng bên cạnh nhìn từ nãy giờ, Tiểu Na La mặt mũi đều tối đen. Em gái à, em đang thực sự đóng giả làm một người mẹ hát ru cho anh ấy đấy ư?
Càng tức cười hơn là anh ta đã thực sự ngủ quên ấy chứ!?
Cuối cùng, Tiểu Na La không nhịn được mà khẽ mỉm cười, lặng lẽ lấy máy ảnh ra chụp cảnh tượng này lại rồi cho nó vào quyển album thật dày của mình.
"Em hát ấm quá đó, đến cả chị còn muốn ngủ đây này! Đợi sau này có rảnh nhớ dạy chị một phen nha"
"Suyt~ em sẽ dạy nên chị hãy yên lặng một chút đi"