Kết thúc buổi học cuối cùng, cả nhóm Trần Hoài Nam đều trở về nhà trong trạng thái cực kì mệt mỏi.
Vốn dĩ lớp cá biệt còn có ý định nhậu một chầu thật linh đình sau giờ học để ăn mừng cho kì nghỉ dài sắp tới... Tuy nhiên, với cái tình trạng như hiện tại thì chuyện đó sẽ không thể nào xảy ra.
Đúng như dự tính của Trần Hoài Nam, Lily đã lập tức trở về phòng riêng của mình ngay sau khi đặt chân vào nhà. Cậu biết cô gái nhỏ ấy đang cần một khoảng không gian riêng tư để đối mặt với những gì em ấy cần đối mặt... Thế nên cậu cũng không dám nói gì nhiều, chỉ có thể giữ im lặng cho đến khi mọi chuyện kết thúc.
Còn về Himiko... Cái bà cô nhỏ này chắc là người có tình trạng thê thảm nhất lớp rồi. Chả hiểu sao trong lúc cả lớp đang ngồi nghỉ ngơi lại sức, cô nàng này lại bị thầy Phong âm thầm kéo đi đâu mất... Và rồi khi cô ấy xuất hiện trở lại, cả lớp đã nhìn thấy cô ấy bất tỉnh với đôi mắt trợn trắng.
Thậm chí, cô ấy còn kiệt sức đến mức kể cả khi đã được cô Raphael chữa trị, cô ấy vẫn chẳng thể tự đứng dậy được trong suốt một thời gian dài. Mãi cho đến khi gần tan học, cô ấy mới có thể gượng dậy một chút để Trần Hoài Nam dìu về nhà.
"Cậu đã làm gì vậy? Sao thầy ta lại trút giận lên người cậu ghê thế?"
Sau khi giúp Himiko dọn dẹp đồ đạc, Trần Hoài Nam mới buộc miệng hỏi trong khi cô ấy lúc này vẫn đang nằm ngửa đầu thất thần trên chiếc ghế sofa.
"Urh... Cái cảm giác cơ thể trống rỗng này thật là khó chịu quá đi..." Himiko than vãn một câu rồi mới trả lời: "Cũng do tôi gieo gió gặp bão thôi, cậu đừng để ý làm gì. Ôi, nhớ lại cái lúc mình bị lão ta đánh cho chết lên chết xuống, tôi mới dần nhận ra mình đã ngạo mạn đến mức nào..."
Trần Hoài Nam: "...?"
Ngạo mạn? Bao nhiêu lớp nghĩa thế?
Cô nàng này bị thầy ta đánh cho mê sảng luôn rồi đấy ư?
"Tôi vẫn còn phải cố gắng nhiều lắm..."
Nói dứt câu này, Himiko liền lăn ra ngủ gật ngay trên ghế. Coi bộ cô ấy đã mệt lắm rồi.
"Nên nói là cậu đang quá bất cẩn hay là cậu đang quá mức tin tưởng tôi nhỉ?"
Trần Hoài Nam thật không khỏi có chút dở khóc dở cười trước bộ dạng yên giấc ngon ngọt của Himiko. Trời ạ, sao trên đời lại có một đứa con gái dám lăn ra ngủ ngay trước mặt một thằng con trai khác một cách tự nhiên đến thế cơ chứ?
Thật may cho Himiko là thằng con trai ấy chính là cậu nha... Đổi lại là người khác, cậu không chắc là tên đó sẽ giữ được bình tĩnh trước mị lực của cô nàng này đâu.
"Bây giờ không tiện để đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi. Thôi thì cứ đắp chăn trước đi, đợi đến tối cô ấy tỉnh lại rồi tính tiếp vậy... Cái mình cần lo bây giờ là Lily... Thật không biết em ấy đang làm gì nữa"
"Hi vọng là sẽ không có gì bất trắc"
...
...
Ngồi một mình trong căn phòng, Lily hai tay chống cằm nhìn ra khung cửa sổ, tựa như cô ấy đang ngắm cảnh hoàng hôn đang dần buông xuống nơi chân trời với một tâm trạng rất đỗi phức tạp.
"Ha..."
Đột nhiên, Lily thở dài: "Mình quả thật không nên cứ mãi như thế này. Mình đã hứa với họ rằng phải dũng cảm đối mặt với mọi thứ... Vì thế, mình không thể tiếp tục chần chừ được nữa"
"Càng chần chừ... Mình lại càng cảm thấy sợ hãi... Trước khi toàn bộ quyết tâm bị nỗi sợ làm cho hao mòn, mình phải hành động ngay mới được"
Dứt lời, Lily liền lấy khối đá quý ra rồi dùng linh lực của mình kích hoạt nó.
Ngay tức thì, những đoạn hoa văn kì bí được khắc bên trên viên đá liền sáng lên, toả ra vô số hạt bụi phát sáng rồi từ từ ngưng tụ lại thành hình người.
Đó là một người phụ nữ trông giống hệt Lily nhưng lại có những đường nét trưởng thành, phong thái điềm tĩnh và yêu kiều, bên cạnh đó còn có một loại cảm giác uy nghiêm trời sinh tồn tại từ sâu trong máu thịt đến tận linh hồn.
"Nếu như viên đá đã được kích hoạt, như vậy có nghĩa là con đã thành công tìm đến thế giới này rồi nhỉ? Lily của ta..."
Người phụ nữ cất lời, thanh âm mềm mại dễ nghe tựa như tiếng trời: "Xin lỗi con nhé, mẹ hiện tại chỉ còn là một mình ảnh mờ nhạt được viên đá lưu trữ lại mà thôi... Vì thế, mẹ sẽ không thể trả lời bất kì câu hỏi nào của con"
"Cơ mà... Những lời mẹ sắp nói sau đây có lẽ sẽ giải đáp được phần lớn thắc mắc của con trong suốt thời gian qua"
Lily ngồi ngẩn ngơ trước người phụ nữ, trạng thái cảm xúc càng lúc càng trở nên bộn bề hơn. Cô ấy biết rõ người này thật sự là mẹ mình, bởi vì luận về dung mạo, cả hai người gần như là cùng một người... Chỉ ngoại trừ việc mẹ cô ấy trông trưởng thành hơn cô ấy rất nhiều mà thôi.
"Trước tiên, mẹ sẽ nói về việc vì sao thế giới đó tồn tại..." Người phụ nữ cười một tiếng, tựa như đang tự cười cợt chính mình: "Thật lâu trước kia, mẹ đã từng là một kẻ ngạo mạn đến ngu xuẩn. Mẹ cho rằng bản thân đã là mạnh nhất trong chúng thần non trẻ... Và thế là mẹ đã tự ý tách khỏi bầy đàn, tự sáng tạo một thế giới cho riêng mình để chứng minh vị thế và thực lực của bản thân"
"Cứ như thế, mẹ đã dần bị các vị thần ruồng bỏ... Rồi cũng không lâu sau đó nữa, mẹ cũng dần nhận ra sai lầm của mình... Một sai lầm gần như không thể cứu vãn"
"Mẹ đúng là rất mạnh, thế nhưng mẹ hoàn toàn không mạnh đến mức có thể chạm đến cảnh giới "sáng tạo" của các vị thần cổ xưa! Thần lực của mẹ có thể tạo ra cả một vũ trụ nhưng lại không đủ để duy trì vũ trụ đó vận hành một cách lâu dài... Càng không đủ để tạo ra cho nó một quy luật tuần hoàn, một trật tự vững chắc!"
"Đến đây thì con hiểu rồi chứ? Kết quả tất yếu cho cái hành động không tự lượng sức đó là vũ trụ non trẻ sẽ nhanh chóng đi đến bờ vực sụp đổ. Và thần lực của mẹ cũng vì thế mà cạn kiệt, không cách nào quay lại thời kì hoàng kim mà mẹ đã từng có được"
"Lẽ ra mẹ đã có thể sửa sai bằng cách tự tay thu hồi tất cả để bảo toàn chút thần lực còn sót lại... Nhưng con có biết vì sao mẹ lại không làm thế không?"
Nói đến đây, người phụ nữ lại nở một nụ cười chua chát: "Vì mẹ không nỡ giết chết những đứa con mà chính tay mình tạo ra. Mọi sinh linh trong vũ trụ nhỏ bé ấy đều là một phần của mẹ... Đã như thế thì mẹ làm sao nỡ xuống tay với chúng được chứ?"
"Quãng thời gian sau đó, mẹ đã nghĩ rất nhiều cách để cứu vãn tình hình... Nhưng càng cố chắp vá, sai lầm của mẹ lại càng thêm sai lầm. Kết quả là từng ngôi sao một dần mất đi ánh sáng, từng hành tinh một dần mất đi sự sống... Mãi cho đến khi hành tinh cuối cùng sắp sửa đứng trước bờ vực diệt vong, mẹ đã đưa ra một lựa chọn mà mẹ đã từng nghĩ nó chính là sai lầm to lớn nhất cuộc đời mẹ"
"Không sai, kết tinh quý giá nhất của sai lầm đó chính là con đấy, Lily"
Lily há to miệng, ánh mắt dần dần tối lại.
"Để cứu lấy những đứa con đang không ngừng bị nuốt chửng bởi bóng tối... Mẹ đã tạo ra niềm hi vọng cuối cùng cho chúng bằng chút thần lực ít ỏi còn sót lại của mình. Mặc dù việc làm này của mẹ đã kéo dài thêm rất nhiều thời gian... Tuy nhiên nó chỉ càng khiến cho sự đoạ đày khủng khiếp ấy kéo dài thêm mà thôi"
Người phụ nữ khẽ dang tay ra định ôm Lily vào lòng, nhưng rồi bà ấy lại nhanh chóng thu tay trở về, biểu cảm tự trách hiện rõ trên gương mặt tuyệt vọng và thống khổ: "Là mẹ có lỗi với con, Lily"
"Là một đứa trẻ, con không nên gánh vác thứ trách nhiệm quá đỗi nặng nề đó. Lẽ ra con phải có một cuộc sống khác tốt đẹp hơn... Ấy thế mà mẹ lại nhẫn tâm ném con vào cõi đoạ đày đó suốt hàng nghìn năm... Mẹ... Thật sự là một ả đàn bà tồi tệ nhất"
"Không..."
Cô gái nhỏ rưng rưng, định nói gì đó để an ủi người phụ nữ thống khổ ấy nhưng lại nghẹn ngào đến không nói nên lời.
Bản thân Lily không hề cảm thấy toàn bộ những việc làm của mẹ đều là sai lầm... Vì cũng nhờ có bàn tay của bà ấy, thế giới đó và cả cô ấy mới được sinh ra.
Tạm không đề cập đến việc bao nhiêu kiếp người đã phải chịu khổ trong thời kì sụp đổ của vũ trụ, chẳng phải trước đó cũng đã có rất nhiều người được sống hạnh phúc cho đến tận lúc chết đi hay sao?
Lily tin rằng đó không hẳn đều là sai lầm. Nhưng ngược lại, mẹ cô ấy lại không hề nghĩ như vậy. Bà ấy cho rằng cả cuộc đời bà ấy là một chuỗi sai lầm nối tiếp nhau dài dằng dặc, chỉ có sai càng thêm sai chứ chưa bao giờ là đúng đắn.
"Con biết không, mẹ đã cảm thấy thật sự may mắn vì mình đã không thể nhìn thấy biểu cảm của con vào thời khắc này đấy. Hẳn là con đã căm hận mẹ lắm nhỉ? Cũng phải thôi, vì ngay cả mẹ cũng không thể tự tha thứ cho chính mình cơ mà"
Người phụ nữ khẽ thở dài, nói tiếp: "Nói trở lại, cũng nhờ có sự tồn tại của con mà mẹ đã có đủ dũng khí để đưa ra quyết định sau cùng nhằm cứu lấy cái thế giới tàn tạ mà mình đã tạo ra... Đồng thời đó cũng là sai lầm cuối cùng mà mẹ phạm phải trong suốt cuộc đời mình"
"Đó là... Đi đánh cắp sự sống"
Người phụ nữ bất chợt cười lên ha ha, trông giống như đã sắp sửa hoá điên: "Giống như một con cá giãy chết, mẹ đã du ngoạn qua rất nhiều thế giới lân cận với mình rồi lại âm thầm đánh cắp một chút "mồi lửa" của sự sống từ chính thế giới đó... Và kì lạ thay, cái việc làm tệ hại đó đã diễn ra trót lọt không ít lần đấy con ạ. Mẹ không biết là do mình quá hợp với nghề đạo chích hay là do các vị thần ở thế giới đó đã nhắm mắt làm ngơ nữa..."
"Mọi chuyện cứ thế diễn ra theo một vòng lặp vô hạn cho đến khi mẹ đặt chân đến thế giới này... Nơi mà những sai lầm triền miên của mẹ đã được người đàn ông đó vẽ xuống một dấu chấm tròn"
"Người đó thì chắc con cũng biết là ai rồi. Hắn là Zero, một vị Thần Hủy Diệt, cũng là Thần Hành Quyết chuyên trừng trị những kẻ đạo chích dị giới hèn nhát như mẹ"