Vừa mới mở cửa phòng ra thì một cỗ mùi hương cực kì khó ngửi đã ngay lập tức xộc thẳng lên chóp mũi cậu ta, làm cho cậu phút chốc điếng đến tận óc. Cảm giác lờ đờ mệt mỏi của buổi sáng mau chóng tan biến thành hư vô, chỉ để lại trong cậu một thứ dự cảm không ổn chút nào.
"Thôi nào, đừng bảo là..."
Chạy thẳng ra lan can, cậu dễ dàng nhìn thấy cả Himiko lẫn Lily lúc này đều đang đứng loay hoay trong bếp. Người thì cuống cuồng chuẩn bị nguyên liệu, người thì dùng giá khuấy đến đen hết cả nồi...
Chứng kiến cái nồi lẩu bóng đêm đang sôi sùng sục đó, Trần Hoài Nam có cảm tưởng như kiểu mình vừa nhìn thấy thâm uyên hắc ám vậy. Một cảm giác thật sự khó tả...
"Hai người... Đang nấu thuốc độc đó hả?"
Biết rõ câu này là rất bất lịch sự... Nhưng vì tính mạng của mình, cậu không thể không đặt ra một câu hỏi thẳng thừng giống như vậy... Ít nhất là trước khi cậu bị hai người đó ép phải thử món.
Chết người thật đấy, không đùa đâu!
Bản năng sinh tồn trong cậu đang trỗi dậy vô cùng mãnh liệt đây này!
"Anh vô duyên quá! Anh có biết vì muốn anh vui mà cả em lẫn chị Himiko đã mất cả
một buổi sáng hay không?" Lily hậm hực ngẩng mặt lên lầu với chiếc giá chỉ thẳng về phía Trần Hoài Nam: "Liệu hồn đó, đừng tưởng là em không biết anh đang nghĩ gì. Nói cho mà biết, anh sẽ không thể tránh khỏi kết cục đó được đâu!"
Trần Hoài Nam: "..."
Nói sao nhỉ?
Cậu cứ có cảm giác hôm nay Lily trở nên gắt gỏng và bướng bỉnh đến kì lạ...
Tóm lại là cậu không muốn em ấy trưởng thành theo cách này... Thật sự đấy.
Sau khi xuống lầu, Trần Hoài Nam chỉ có thể rửa mặt cho tỉnh táo rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn, chuẩn bị thưởng thức bữa ăn thịnh soạn của quỷ dữ.
Không lâu sau, Himiko bưng cả nồi lẩu hắc ám ra với vẻ mặt hớn hở cùng mong đợi. Biểu cảm đó của cô ấy thật sự có khả năng làm cho Trần Hoài Nam trở nên mềm lòng... Đơn giản là vì cậu không muốn nhìn thấy vẻ thất vọng bên trên gương mặt quá ư là đơn thuần đó.
Nhưng một lần nữa, vì tính mạng, cũng là vì sự tiến bộ của chính cô ấy, cậu bắt buộc phải nói ra cảm nghĩ của mình một cách chân thành nhất.
"Tôi có thể không ăn được không?"
Lily lắc đầu.
Himiko cũng lắc đầu.
Ok, thật sự hết cách rồi.
Chết từ từ sẽ đau khổ lắm, chi bằng chết một cách nhanh gọn, dứt khoát... Như thế sẽ đỡ phải thống khổ hơn nhiều. Thế là không đợi Lily chuẩn bị tô chén, Trần Hoài Nam đã can đảm cầm chiếc giá lên múc một ít cho thẳng vào miệng.
Cứ như thế, cả người cậu ta chợt khựng lại như một pho tượng đá, làn da cũng mau chóng nhạt dần, mồ hôi hột tiết ra nhễ nhại cả trán... Tất cả chúng đều là biểu hiện của ngộ độc thực phẩm.
"Hai người giỏi thật... Thức ăn tôi chọn đều không có độc... Thế mà hai người lại có thể nấu thành thuốc độc... Quả thực là thiên phú trời ban" Trần Hoài Nam mềm nhũn ngã xuống, hồn về tây thiên: "Không làm độc sư thì phí phạm quá..."
"Ui chà... Cậu ấy độc mồm hơn chị nghĩ" Himiko xoa cằm, tỏ ra như thể đã đoán trước được sự tình, hoàn toàn không có vẻ gì là giận dỗi: "Mà cậu ấy nói cũng đúng. Có lẽ thay vì kiếm sĩ, ngay từ đầu chị nên lựa chọn con đường độc sư... Ngay cả cha ruột chị cũng nói như thế mà"
Lily: "..."
Chị Himiko, chị nên nhớ rằng nồi lẩu này không hoàn toàn là tác phẩm của riêng chị thôi đâu đó...
Nhìn Trần Hoài Nam sùi bọt mép, Lily mới chợt hoàn hồn nhảy vào chữa trị kịp thời cho cậu ta trước khi quá muộn. Kết quả là phải hơn nửa tiếng sau đó, cậu ta mới có thể tỉnh lại với vẻ mặt xám như tro tàn.
"Tôi phải đi đánh răng, súc miệng đã... Ừm, hai người cứ tự nhiên mà ăn phần còn lại đi. Còn về phần của tôi... Tôi sẽ tự nấu"
Nói xong, cậu ta liền đánh bài chuồn.
Lily khẽ run lên, vô thức nhìn về phía nồi lẩu với ánh mắt ẩn chứa sự sợ hãi.
So với việc phải đưa thứ hoá chất độc hại này vào người, cô ấy sẵn sàng lựa chọn nhịn đói cả buổi sáng... Cơ mà vì không muốn Himiko bị tổn thương, cô ấy đành phải cắn răng nếm thử bằng tất cả dũng khí còn sót lại của mình.
"Oẹ! Khục! Hộc!"
"Đừng cố gắng nữa" Himiko khẽ thở dài: "Chị biết kĩ năng nấu ăn của chị âm bao nhiêu điểm mà, thế nên chị sẽ không buồn phiền gì đâu, em đừng nghĩ nhiều quá"
Cuối cùng, để bản thân không phải chết ngất ngay tại chỗ như Trần Hoài Nam, Lily buộc phải chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn oẹ hết phần còn lại.
Thấy thế, Himiko lại trút một hơi thật dài.
"Phá sản. Bước đầu tiên để trở thành một người con gái đảm đang đã hoàn toàn phá sản mất rồi" Himiko nhìn ra khung cửa sổ với vẻ mặt dở khóc dở cười: "Mẹ, coi bộ con không thể chinh phục được dạ dày của bất kì ai rồi đó... Mẹ đã hài lòng chưa hả?"
Bằng cách nào đó... Cô ấy có thể nghe được tiếng cười nhạo của mẹ mình đâu đó ở thế giới bên kia...
...
...
Cũng không quá lâu sau đó, Trần Hoài Nam đã quay trở ra với vẻ mặt khá là dè chừng đối với sự hiện diện của Himiko. Tuy nhiên khi nhìn thấy cô ấy đang tự tay đổ đi hết toàn bộ chỗ thức ăn vừa nấu, cậu tự nhiên lại đâm ra có chút hối hận.
Tiêu, cảm xúc hối hận này độc hại quá!
Trần Hoài Nam ra sức lắc đầu nhằm tự trấn tĩnh chính bản thân mình.
"Xin lỗi, tôi đã biến buổi sáng của cậu thành một buổi sáng tệ hại rồi" Himiko gượng cười một tiếng rồi nói tiếp: "Mau lại đây một chút. Tranh thủ lúc Lily còn chưa quay trở lại, tôi có vài chuyện quan trọng cần phải nói với cậu"
"Chuyện gì?"
Không nghĩ gì nhiều, Trần Hoài Nam liền đến bên cạnh Himiko ghé tai nghe thử. Kết quả là sau khi nghe xong mọi chuyện diễn ra vào tối hôm qua, cậu ta thật sự không thể không thở dài một hơi.
"Cậu nên chấp nhận một sự thật rằng thiên thần bé nhỏ của cậu rồi cũng phải lớn lên như bao người khác... Rồi cũng phải trở thành một người con gái, hay xa hơn nữa là trở thành phụ nữ, Nam ạ"
Himiko vỗ vỗ vai Trần Hoài Nam, tỏ ra như thể cô ấy đã sớm nhìn thấu hết thảy tâm tư trong lòng cậu... Và lần này cô ấy đã đúng, cậu ta quả thật không hề muốn Lily lớn lên như bao người ngoài kia. Cậu muốn Lily vẫn mãi là Lily, thiên thần nhỏ mà cậu yêu quý nhất...
Nhưng đồng thời, cậu cũng biết mong muốn ích kỷ đó của mình sẽ chẳng bao giờ trở thành hiện thực được.
"Về những chuyện nhạy cảm đó, tôi không thể tự tay giúp đỡ em ấy được rồi, đành trông cậy hết vào cậu vậy"
Trần Hoài Nam đáp lại với một biểu cảm khá là phức tạp, giống như đang pha trộn giữa niềm vui và nỗi buồn: "Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên tôi cảm thấy giống như vậy... Cậu hiểu mà, ở nhà tôi vẫn còn một cô em rất nghịch ngợm đây"
Himiko cười ha ha.
"Thôi, cậu mau nấu đồ ăn sáng đi, tôi phải ra ngoài luyện kiếm một lát"
Nói đến đây, Himiko đột nhiên sực nhớ lại một chuyện quan trọng: "À còn nữa, ngày mai chính là Lễ Giáng Sinh rồi đó, cậu có dự định gì hay chưa?"
"Chả biết nữa. Tôi trước kia thường không để ý đến mấy ngày lễ cho lắm, đằng nào thì nó cũng không khác với ngày nghỉ bình thường là mấy... Cơ mà, bây giờ dường như lại không như thế nữa rồi"
"Không mấy khi có dịp ra ngoài... Mặc dù tiết trời đang có hơi lạnh một chút, nhưng tôi đang có dự định sẽ dẫn Lily đi chơi thêm một lần nữa. Con bé ấy vẫn còn nhiều thứ cần phải tìm hiểu lắm" Trần Hoài Nam lại nói.
"Thế còn tôi thì sao?" Himiko hỏi.
"Tùy cậu, tôi không ép"
Himiko phồng má giận dỗi, rồi sau đó hất cằm một cái: "Thế á? Đã vậy thì tôi sẽ tự ý đi theo hai người vậy! Hừ!"
Nói xong, cô ấy liền đẩy cửa ra ngoài với cái liếc mắt đầy ác ý.
Trần Hoài Nam vuốt cằm, khẽ lẩm bẩm: "Có đôi khi cô nương này cũng khá là đáng yêu đấy chứ... Miễn là cô ấy sửa được cái thói ngang ngược ương ngạnh trời sinh... Nhất định cô ấy sẽ trở thành một người con gái tuyệt vời"
"Anh đang nói chị Himiko hả?"
"Hwah!? Lily, đừng có bất thình lình xuất hiện sau lưng anh chứ?"
Lily cười nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói: "Chuyện đó sẽ khó mà xảy ra lắm anh ạ. Chị ấy hiện tại đang sống theo đúng bản chất của chị ấy rồi... Ý em là, cái tính cách ương ngạnh trời sinh đó chính là đặc điểm của riêng chị ấy, thành ra một khi loại bỏ nét đặc trưng đó đi... Chị ấy sẽ không còn là Himiko mà anh từng biết nữa"
Trần Hoài Nam ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý: "Cũng phải"
Lily khẽ cười rồi yên lặng ngồi xuống bên cạnh Trần Hoài Nam.
Về chuyện hôm qua, quả thật Lily đã kể lại cho hai người họ hầu hết những chuyện mà cô ấy đã từng trải qua. Tất nhiên cô ấy sẽ không kể lại toàn bộ câu chuyện... Bởi vì có một vài chi tiết mà cô ấy cảm thấy mình không nên cho họ biết... Ít nhất là bây giờ.
Chi tiết thứ nhất là về thân thế thật sự của mẹ cô ấy... Đấng Sáng Tạo của cả một thế giới rộng lớn.
Thứ hai... Không đâu khác chính là về thân phận thật sự của thầy Phong. Cô ấy cảm thấy bọn họ không nên biết về sự thật này, nếu không họ sẽ không thể đến trường một cách bình thường được nữa!
Lily tự biết mình vẫn còn rất ngây thơ, chưa đủ trưởng thành trong việc đối nhân xử thế. Nhưng đồng thời, cô ấy cũng biết cái gì mình nên nói, cái gì không nên nói.
"Anh Nam, nếu một ngày nào đó em thật sự lớn lên, phải lập gia đình... Liệu anh có ra sức ủng hộ em lấy ai đó làm chồng hay không?" Lily đột nhiên hỏi.
Một câu hỏi bất ngờ làm Trần Hoài Nam phải choáng váng rất lâu.
"..."
"Nếu phải nói thật thì... Câu trả lời chắc chắn sẽ là không. Hay nói đúng hơn là không nỡ" Trần Hoài Nam thở dài, trong vô thức lại xoa đầu Lily: "Tuy nhiên, nếu như người đàn ông đó đủ tốt để thuyết phục được lí trí của anh... Chắc chắn anh sẽ ủng hộ cho em"
"Vậy á..."
Lily nhìn Trần Hoài Nam với đôi mắt màu xanh lam tròn xoe, cứ như thể đang chứa đựng cả một bầu trời đầy nắng bên trong: "Em cá chắc là người đó sẽ thuyết phục được anh thôi"
"..."
Sau vài giây chết lặng, Trần Hoài Nam lập tức nổi xung lên, trông giống như một gã đòi nợ thuê sắp sửa vác hàng đi tẩn ai đó: "Từ từ đã, em có người trong mộng rồi? Lúc nào vậy? Là tên nào?"
"Sao não anh nhảy số nhanh thế? Em đã nói gì đâu nhỉ?" Lily cười hì hì: "Đừng lo, anh nghĩ lại xem em có thân thiết với ai khác ngoài anh và chị Himiko hay không? Với mối quan hệ xã hội ít đến đáng thương như vậy, làm gì có chuyện em sẽ thích cậu trai nào đó khác cơ chứ?"
Hợp lí.
Nhưng Trần Hoài Nam cứ có cảm giác lời này của Lily có ẩn ý.