Một giờ sau, Mộ Bắc Tầm từ bên trong đi ra, hai người định đánh xe trở lại Cục, đi được nửa đường, anh nhận được một cuộc điện thoại.
Cúp máy xong, bỗng dưng anh nói: “Đến sân bay.”
“Hả? Ra sân bay?” – Cố Vãn Sênh thoáng sửng sốt, chẳng lẽ vụ án này cần đến sân bay?
“Được, giáo sư Mộ” – Cố Vãn Sênh đánh tay lái, chuyển hướng đến sân bay ở ngã tư tiếp theo.
Đến sân bay quốc tế, Cố Vãn Sênh cùng Mộ Bắc Tầm đứng ở bên ngoài, anh nhìn chăm chú vào cửa ra, dường như đang đợi ai đó.
Một lát sau, có hai người đi từ cửa ra, trong đó có một bà cụ tóc bạc trắng, chống gậy, thoạt nhìn đã hơn 70 tuổi.
Ở bên cạnh bà là một người phụ nữ trung niên, cả người toát lên vẻ trang trọng.
Mộ Bắc Tầm bước lên một bước, gọi một tiếng: “Bà nội.”
“Thiếu gia.” – Người phụ nữ lễ phép cung kính chào to một tiếng, Mộ Bắc Tầm không đáp lại, nhàn nhạt nhìn bà một cái.
“Ừ.” – Thẩm Bích Hoa nghiêm mặt đáp lại, sau đó nhìn về phía Cố Vãn Sênh đang đứng bên cạnh Mộ Bắc Tầm, cau mày, đánh giá một lượt, ánh mắt toát ra vẻ khinh miệt: “Cô là ai?”
Mộ Bắc Tầm nghe vậy, ghé mắt nhìn thoáng qua Cố Vãn Sênh, cô hơi cúi đầu, tự giới thiệu: “Xin chào, cháu là trợ lý của giáo sư Mộ”
Nghe thế, vẻ khinh thường trong mắt Thẩm Bích Hoa mới phai nhạt một chút, bà ngoảnh về phía Mộ Bắc Tầm, lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ cháu định cho ta đứng luôn ở đây à?”
“Bà ở khách sạn nào, cháu tiễn bà” – Mộ Bắc Tầm đút hai tay vào túi quần, lành lạnh nói.
Thẩm Bích Hoa gõ gậy xuống đất hai cái, tỏ vẻ tức giận, trừng mắt liếc Mộ Bắc Tầm một cái, sau đó đi về phía xe, Cố Vãn Sênh vội vàng bước nhanh đến giúp mở cửa xong, lúc này Mộ Bắc Tầm mới chậm rãi, phóng khoáng bước đến.
Xe chạy bon bon trên đường cái, rất nhanh đã đến khách sạn, Thẩm Bích Hoa bảo Mộ Bắc Tầm đi lên theo bà, Cố Vãn Sênh cũng đành phải đi theo.
Vào trong phòng, hai bà cháu ngồi đối diện nhau, Thẩm Bích Hoa sắc mặt không tốt lắm, còn Mộ Bắc Tầm vẻ mặt lại thản nhiên.
“Đừng làm việc ở đây nữa, lập tức theo ta trở về.” – bà nói.
“Cháu sẽ không trở về đâu, bà nội” – Mộ Bắc Tầm nhướng mày, đáp.
Bà cụ hừ lạnh một tiếng, nói: “Thật không hiểu được, vì sao cháu không đi quản lý sản nghiệp cho tốt đi, bày đặt cả ngày ở bên ngoài bắt kẻ giết người, mỗi ngày lẫn vào mấy tên biến thái đó, cháu không nghĩ một ngày cũng trở thành chúng sao!
Cố Vãn Sênh nghe bà cụ nói có chút buồn cười, bà nội của anh nói chuyện rất thú vị
Mộ Bắc Tầm không hề gì, nhún nhún vai: “Không sao, biến thái thì biến thái, nếu thế cháu có thể thấu được hơn suy nghĩ của chúng, việc này cháu tiếp nhận được.”
Bà cụ không thể nào hiểu được, nhìn anh, sau đó tức giận gõ xuống mặt đất: “Nói mà không biết xấu hổ! Cháu tiếp nhận được không có nghĩa là ta cũng tiếp nhận được. Muốn ta tức chết sao?”
“Cháu không có ý đó.” – Mộ Bắc Tầm làm ngơ trước sự tức giận của bà cụ, nhún vai phủ nhận.
“Quên đi, ta cũng không nói nổi cháu” – Cuối cùng bà cụ Không còn cách nào khoát khoát tay, “Cháu không quan tâm đến gia nghiệp, ta cũng không ép, nhưng khi nào thì cháu mới kết hôn với Tô Du, ngày hôm qua gia đình họ còn đến hỏi ta đấy?”
Nghe vậy, Mộ Bắc Tầm nghi hoặc: “Tô Du là ai?”
“Tô Du chính là thiên kim tiểu thư tập đoàn Tô Thị, trước đây cháu gặp rồi” – bà cụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* nhìn Mộ Bắc Tầm.
Cố Vãn Sênh đứng ở phía sau, mặt không biểu hiện gì, trong lòng lại phì cười, hóa ra Mộ Bắc Tầm đã được sắp đặt vợ chưa cưới, giới quyền quý gọi là gặp mặt, chính là biến thành một cuộc blind date**. Chỉ là là tội nghiệp cho Tô tiểu thư kia, đối với Mộ Bắc Tầm nhớ mãi không quên, anh ta lại sớm quên hẳn cô luôn rồi.
“Đừng nói với ta là cháu vẫn còn muốn tìm con bé đó, nhiều năm như vậy cũng không biết cô ta đang ở đâu, cháu đã tìm lâu như vậy, nếu có thể tìm thì đã tìm được rồi. Ta khuyên cháu vẫn là nên dừng lại đi” – Bà cụ khuyên nhủ hết nước hết cái, bà biết Mộ Bắc Tầm là một người cố chấp, một khi đã xác định chuyện gì rồi thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, cho dù nói cũng không có ích gì nhưng bà vẫn không nhịn được mà cằn nhằn vài câu.
Mộ Bắc Tầm khẽ cười, thái độ không thể rõ ràng hơn.
Cố Vãn Sênh nghe được lời nói của bà cụ, thoáng ngẩn ngơ một chút, không nghĩ tới việc Mộ Bắc Tầm đã có người trong lòng, nhưng cô gái ấy lại đang mất tích. Có điều cô ở bên cạnh anh mỗi ngày, anh tìm kiếm một người, lại không nghe anh nhắc tới gì cả.
“Chẳng lẽ nếu cháu mãi mãi không tìm thấy cô ta thì sẽ sống chết không cưới vợ sao?” – Bà cầm gậy gõ gõ xuống mặt đất, nghiêm mặt nói
Mộ Bắc Tầm không có trả lời, đứng lên, nói với bà: “Bà nghỉ ngơi đi, cháu đi trước.”
Nói xong, anh xoay người đi về phía cửa, Cố Vãn Sênh cúi đầu chào bà cụ, sau đó rảo bước đuổi theo.
“Thằng nhóc đáng ghét!” – Tiếng bà cụ phẫn nộ mắng từ phía sau truyền đến cuối cùng biến mất trong không khí.
Đi ra khỏi khách sạn đã gần 6 giờ, không cần tới Cục nữa, có thể về nhà luôn, hai người đi siêu thị một chuyến, mua một ít thịt cùng rau củ quả về bỏ vào tủ lạnh sắp trống không.
Hai người đẩy xe đến quầy rau củ, vừa đi vừa xem.
Mộ Bắc Tầm cầm lấy một trái khổ qua nhìn nhìn, sau đó hỏi một câu: “Cô có thích khổ qua không?”
Cố Vãn Sênh gật đầu: “Thích.”. Đối với người khác, nói tới khổ qua là họ chạy xa ngàn thước, đối với Cố Vãn Sênh lại là món yêu thích nhất, trước kia Tô Mộc luôn nói khẩu vị cô quá nặng.
“Ồ, tôi thì không” – Mộ Bắc Tầm nói xong, sau đó buông trái khổ qua xuống.
Cố Vãn Sênh không nói gì, nhìn anh, đùa cô vui lắm sao?
Cô đảo mắt, một lần nữa cầm trái khổ qua lên, bỏ vào xe, nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Khổ qua giúp thanh nhiệt giải độc, dưỡng da, nhuận tràng, còn có thể giảm lượng đường trong máu, phải ăn nhiều.”
Mộ Bắc Tầm nhìn cô một cái, nhưng không bỏ khổ qua ra
Hai người lại mua thêm một ít rau dưa và trái cây, một ít thịt, nhét thêm vài thứ vào xe đẩy rồi mới tính tiền.
Cũng có lúc, Mộ Bắc Tầm vẫn là một người đàn ông ga lăng, cuối cùng vẫn là anh xách hai túi đồ ra khỏi siêu thị