Buổi tối, sau khi tan làm trở về căn hộ, cô thường ghé qua nhà của Mộ Bắc Tầm, vừa đến huyền quan* đã ngửi thoang thoảng được một mùi kì lạ.
Cả hai nhướng mày, càng đi vào trong mùi càng nồng hơn. Cố Vãn Sênh cảm thấy mùi này rất quen, giống như mùi hồi năm ngoái phòng bếp nhà cô bị vỡ ống nước vậy. Cô đi về phía phòng bếp liền thấy sàn nhà toàn là nước, nước không ngừng chảy ra ngoài từ cửa phòng bếp.
Mộ Bắc Tầm thấy Cố Vãn Sênh đứng ngoài phòng ăn, cũng đi qua theo, vừa đến gần đã bị cô ngăn cản: “Đừng vào, dưới sàn nhà toàn là nước”
Vừa nghe Cố Vãn Sênh nói như vậy, lúc này anh mới chú ý đến sàn nhà ngập nước, anh cau mày: “Sao lại như thế này?”
“Chắc chắn là bị vỡ ống nước rồi. Tôi gọi quản lý tòa nhà đến xử lý” – Cố Vãn Sênh nói.
“Ừ”
Cố Vãn Sênh lấy điện thoại ra gọi cho quản lý tòa nhà: “Alo, quản lý tòa nhà đúng không ạ? Tôi ở nhà B803, ống nước ở phòng bếp bị vỡ, phiền các anh đến sửa chữa giúp chúng tôi”
Quản lý rất nhanh đã đến nơi, quả thật là ống nước đã bị vỡ, hơn nữa sàn nhà phòng bếp và nhà ăn đều bị hỏng, cần phải sửa chữa hết toàn bộ. Ống nước thì ngày mai mới có thể sửa, cả sàn nhà và ống nước thì tốn hết cả tuần mới xong.
Nghe vậy, Mộ Bắc Tầm cau mày khó chịu: “Vậy tí nữa tôi phải tắm như thế nào?”
“Cái này......”
“Trước tiên anh tắm ở nhà tôi đi, dù sao cũng ngay đây mà” – Cố Vãn Sênh tươi cười, vừa khéo nói
Nghe thế, Mộ Bắc Tầm nhướng mắt, vẻ mặt vốn đang tức giận liền dịu lại, ngay lập tức bày ra bộ dạng cao ngạo, hai tay vòng trước ngực: “Nếu cô đã nói như vậy thì tôi cũng không thể từ chối, chỉ có thể thuận theo thôi”
“......” – Cố Vãn Sênh mỉm cười, thầm chửi một trận trong lòng, rõ ràng là muốn như thế còn bày đặt chảnh, tôi thua anh luôn.
Cả hai cầm mấy túi đồ ăn về nhà Cố Vãn Sênh, dù sao cũng không còn cách nào khác, phòng bếp hỏng rồi, phải dùng phòng bếp của cô thôi.
Cố Vãn Sênh mở cửa: “Mời vào”
Mộ Bắc Tầm gật đầu, đi vào.
Đây là lần đầu tiên Mộ Bắc Tầm vào nhà một cô gái, không tránh khỏi tò mò, anh vừa đi xung quanh vừa quan sát.
Dĩ nhiên nhà của phụ nữ khác xa với nhà của đàn ông, có chút ấm áp hơn, không cảm thấy bừa bộn mà rất gọn gàng ngăn nắp.
Cố Vãn Sênh đưa Mộ Bắc Tầm đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra, ngoại trừ trái cây và một vài chai nước thì chẳng có gì cả. Mộ Bắc Tầm khong nhịn được quay lại nhìn Cố Vãn Sênh, ánh mắt như muốn nói: “Đây là nhà của phụ nữ à?”
Cố Vãn Sênh hiểu được suy nghĩ của anh, thẹn thùng vuốt tóc, cười cười: “Hì, bình thường tôi cũng không nấu cơm, nên không có gì cả”
Mộ Bắc Tầm không nói gì, thu ánh nhìn lại, đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, chỉ chừa lại một ít đồ để nấu thôi
Cố Vãn Sênh đi tắm trước, sau khi xong xuôi thì Mộ Bắc tầm đã làm xong buổi tối. Cô đi vào phòng ăn, Mộ Bắc Tầm vừa xoay người lại đã thấy cô mặc một bộ đồ ngủ, lẩm bẩm: “Pyjamas không tồi”
Mộ Bắc Tầm để chén đũa xuống, nghiền ngẫm: “Không ngờ gu của trợ lý Cố lại trẻ con như vậy”
Cố Vãn Sênh nghe vậy, cúi đầu pyjasma của mình, bộ đồ có họa tiết phim hoạt hình ‘Hàng xóm tôi là Totoro’, toát ra vẻ vô cùng đáng yêu. Cô bỗng dưng đỏ mặt, ngượng ngùng cười ha ha
......
Sau khi dùng xong bữa tối, Mộ Bắc Tầm cầm quần áo vào phòng tắm, trong đó vẫn còn mùi sữa tắm thơm nhàn nhạt của Cố Vãn Sênh
Anh đặt vật dụng của mình xuống, sau khi nhìn chai chai lọ lọ trên bồn rửa tay, có thêm mấy món đồ đàn ông của mình thì bỗng dưng trông thật chói mắt.
Anh phát hiện Cố Vãn Sênh thật sự rất thích Totoro, khăn mặt, bàn chải, cốc súc miệng, thậm chí kệ đựng xà phòng đều có hình Totoro. Nhớ lại thì ốp điện thoại cô cũng vậy.
Anh không phát hiện bản thân đang tủm tỉm cười, cô trợ lý của anh so với ngày thường dễ thương hơn rất nhiều.
......
Mộ Bắc Tầm tắm rửa xong, ra ngoài liền thấy Cố Vãn Sênh đang xem TV, TV đang phát dở một bộ phim truyền hình. Cô ngồi xếp bằng trên sô pha, ôm một cái gối vào lòng, hai mắt nhìn TV chằm chằm, rất chăm chú đến mức không biết anh đã ra ngoài.
Mộ Bắc Tầm đứng cửa ở phòng tắm, trông Cố Vãn Sênh ở xa xa đang tập trung vào bộ phim, anh đột nhiên phát hiện mình chỉ biết được một khía cạnh của cô, anh chỉ biết dáng vẻ của cô khi ở ngoài, còn dáng vẻ chân thật này hóa ra anh lại không biết một chút gì
Mộ Bắc Tầm đi ngang qua phòng khách, nói với Cố Vãn Sênh: “Tôi về đây”
Cố Vãn Sênh dời tầm mắt đến nhìn anh, cô bước xuống khỏi sô pha và tiễn anh ra cửa
“Tối nay làm phiền cô rồi” – Mộ Bắc Tầm nói.
Cố Vãn Sênh mỉm cười: “Không có gì, không phiền, anh đi thong thả, ngày mai gặp lại!”
“Ừ, ngày mai gặp lại!” – Mộ Bắc Tầm gật đầu.
——
Sáng sớm hôm sau, Cố Vãn Sênh bị chuông cửa đánh thức, cô nhìn đồng hồ, mới 6 giờ 10, còn rất sớm, mới sáng ai lại ấn chuông chứ?
Đầu tóc Cố Vãn Sênh bù xù, cô ra mở cửa, chỉ thấy Mộ Bắc Tầm đang đứng ngoài, trên tay cầm nguyên chai lọ vệ sinh cá nhân.
Sau khi nhìn thấy anh, Cố Vãn Sênh tỉnh cả ngủ, cô hoảng hốt nhìn Mộ Bắc Tầm, giọng điệu có chút khó chịu: “Giáo… giáo sư Mộ, mới sáng sớm anh đến đây làm gì?”.
Mộ Bắc Tầm giơ mấy món đồ lên: “Vì chưa sửa được ống nước nên nhà tôi không còn giọt nước nào, tôi chỉ có thể đến nhà cô thôi”.
“......” – Cố Vãn Sênh cạn lời, cô nhìn Mộ Bắc Tầm, một hồi lâu mới nói tiếp: “Nhưng bây giờ mới 6 giờ 10 thôi mà, anh dậy sớm vậy?”
“Tôi muốn chạy bộ” – Anh nói xong, nhìn lướt qua Cố Vãn Sênh còn mang chân trần chạy ra, tóc tai bù xù, anh nhíu mày, nói: “Cô cũng đi đánh răng rửa mặt luôn đi, sau đó đi chạy bộ với tôi”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Nhanh chân lên” – Nói xong, anh lướt qua Cố Vãn Sênh rồi tự nhiên đi thẳng vào phòng tắm.