Thần Thần Ngự Kim Long

Chương 15: Bệnh Hoàng Đế Thời Kỳ Cuối Liệu Có Chữa Được Không?



Trần Mộc là cận vệ của Hoàng Tang nên chàng có mặt ở đây không có gì lạ, song sự xuất hiện của Thần Thần thì thật kỳ quái.

Nhất là khi nàng còn ngồi cùng bàn với Hoàng Tang.

Phải biết rằng, số người có thể ngồi cùng bàn với Hoàng Tang ở Thịnh Ninh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trần Mộc nhìn Hoàng Tang, con ngươi trong mắt chàng đảo mấy bận, cuối cùng chàng mới mở miệng gọi Thần Thần. Sau một thoáng ngạc nhiên, Thần Thần gọi một tiếng ca ca rồi đứng dậy khỏi ghế, "Hoàng Tang bảo muội tới dùng bữa." Thần Thần nói xong, thấy câu giải thích của mình chưa đủ cặn kẽ bèn bổ sung, "Hoàng Tang và muội là bạn học ở học viện Duyệt Lai."

Đương nhiên Trần Mộc biết Hoàng Tang và Thần Thần đều học ở học viện Duyệt Lai, song chàng không rõ quan hệ giữa Hoàng Tang và Thần Thần thân thiết như thế từ bao giờ? Còn thân đến độ... có thể ngồi ăn cơm chung với Hoàng Tang.

"Cơ mà, ca ca cũng quen Hoàng Tang ạ?" Lúc này Thần Thần mới thấy mấy lớp diễn xuất trước kia nàng theo học không hề lãng phí chút nào, xem đi, giờ nàng đang diễn tự nhiên biết bao!

Câu hỏi của Thần Thần khiến Trần Mộc sửng sốt, chàng còn chưa biết nên trả lời Thần Thần thế nào thì Hoàng Tang đã cất lời, "Trần tướng quân và ta quen nhau ở kinh thành, lần này bọn ta cùng nhau đến Tô Châu vì công việc."

Tuy cái cớ này của Hoàng Tang rất sứt sẹo song một người hiểu chuyện như Thần Thần chỉ dạ một tiếng chứ không có ý muốn vạch trần y. Thế nhưng Trần Mộc lại không biết nên làm gì tiếp mới phải, chàng tiến thoái lưỡng nan đứng ở cửa.

Hoàng Tang liếc nhìn Trần Mộc rồi mời chàng ngồi xuống. Trần Mộc hơi kinh ngạc, dạ một tiếng rồi vén vạt áo lên, ngồi xuống bàn.

Chàng vốn tới đây để bảo vệ Hoàng Tang, bây giờ có cơ hội được ngồi ăn chung bàn với Hoàng Tang thế này đúng là nhờ phúc của Thần Thần. Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Mộc lơ đãng lướt qua Thần Thần.

Thần Thần vừa ngồi xuống, chưa kịp điều chỉnh tư thế đã cảm nhận được ánh mắt soi mói của Trần Mộc quét tới. Đôi mắt Trần Mộc rất đẹp, tròng mắt long lanh đong đầy ý cười không hề giống mắt của một vị đại tướng quân mà giống mắt của một vị thư sinh nhã nhặn vùng Giang Nam hơn.

Song không hiểu sao mà ý cười ấy lại khiến Thần Thần thấy hoảng hốt, nàng bất giác ngồi thẳng dậy, chợt nghe Trần Mộc ngồi cạnh hỏi: "Thần Thần, muội và Hoàng Tang thân thiết lắm à?"

Trần Mộc đã làm quan trong kinh năm năm, Hoàng Tang là người thế nào, tuy chàng không dám nhận là hiểu rõ mười phần nhưng cũng nắm được đến bảy tám. Được nuôi nấng trong hoàng thất từ tấm bé đã tạo nên tính cách kén chọn của Hoàng Tang, y rất để ý tới người và vật xung quanh mình, hay nói đúng hơn là rất bắt bẻ.

Vả lại trên triều người ta còn kháo nhau là Hoàng Tang không gần nữ sắc, ngay cả phi tần trong hậu cung y cũng chẳng buồn liếc mắt cái nào. Một Hoàng Tang như thế mà giờ lại công khai để Thần Thần đi theo y, quả là có hàm ý sâu xa.

Thần Thần cảm thấy câu hỏi của Trần Mộc quá đỗi sắc bén, khiến nàng có ảo giác như cánh nhà báo đang chĩa micro vào mặt, gặng hỏi xem hai ngôi sao nam A và nữ B rốt cuộc có tư tình gì với nhau hay không.

Chắc giờ nàng nên trả lời rằng hai người chỉ là bạn bè bình thường?

Đáp án chuẩn mực mà công ty soạn thảo hình như không thể áp dụng cho trường hợp này, Thần Thần ngắc ngứ hai bận mới đáp: "Bọn muội chỉ có duyên với nhau hơn người bình thường thôi." Bởi vì kẻ khác không đi dạo ngang qua Bích Thủy Vân Cư đúng giờ cơm, lại càng không tình cờ gặp Hoàng Tang ra ngoài dùng bữa.

Song thật ra, dù có đạt được hai tiêu chí trên thì không phải ai Hoàng Tang cũng sẽ mời.

Câu trả lời của Thần Thần lại càng khiến Trần Mộc thấy chuyện này khó lường. Chàng mấp máy môi, toan hỏi Thần Thần thêm về vấn đề duyên phận này thì Lý công công đã lắc lư cặp mông vểnh quay lại, sau lưng ông ta là tiểu nhị đang bê đồ ăn đi theo.

Thế nên câu hỏi của Trần Mộc cứ thế chết yểu trong bụng, chàng đành nhìn chằm chằm mấy món ăn tiểu nhị vừa dọn lên.

Tiểu nhị của quán bị chàng ngó lom lom thì thấy áp lực vô cùng, hắn thầm nghĩ có khi là do tư thế bê đồ ăn của mình không đúng.

Sau khi tiểu nhị của quán đổi bảy tư thế để dọn món thì cuối cùng Trần Mộc cũng chịu dời mắt đi, mà đồ ăn cũng được bê lên đầy đủ. Có điều, Hoàng Tang chưa động đũa nên hai anh em Trần Mộc và Thần Thần đương nhiên cũng không dám nhập cuộc.

Lý công công vẫn đứng phía sau hầu hạ Hoàng Tang, tuy Thần Thần rất muốn vào bữa ngay nhưng rốt cuộc nàng chỉ có gan nghĩ chứ chẳng có gan làm, giờ đây nàng chỉ mong Hoàng Tang có thể cầm đũa nhanh một chút.

Trước sự chờ đợi da diết của Thần Thần, cuối cùng Hoàng Tang cũng tao nhã cầm lấy đôi đũa, gắp một cục thịt thỏ... bỏ vào chén Thần Thần.

Lý công công đã trải qua lễ rửa tội lúc ăn cơm trưa nên bây giờ ông ta không còn ngạc nhiên khi thấy Hoàng Tang làm thế, nhưng với Trần Mộc mà nói thì chuyện này lại có sức đả kích rất lớn.

Thần Thần cũng ngơ ngác nhìn cục thịt thỏ cay trong chén mình. Nếu vụ đậu hũ gạch cua trưa nay là vì Hoàng Tang không thích ăn thì miếng thịt thỏ cay này là sao đây... Nếu đã không thích ăn ngài ấy cần gì phải gọi chứ!

"Ngươi nếm thử xem thế nào." Câu nói cụt lủn của Hoàng Tang bỗng chốc đả thông hai mạch Nhâm Đốc của Thần Thần. Hóa ra Hoàng Tang tính lấy mình ra làm chuột bạch à? Hay nói cách khác là tính để mình giúp ngài ấy thử xem đồ ăn có độc hay không?

Thần Thần bỗng thấy bi tráng, nàng dũng cảm cầm đũa lên, gắp cục thịt thỏ bỏ vào miệng, ối, vị cay này quá chuẩn.

"Thế nào?" Hoàng Tang vẫn luôn quan sát nét mặt của Thần Thần, bấy giờ thấy nàng nuốt miếng thịt thỏ xuống thì mới mở miệng dò hỏi.

"Ngon lắm!" Thần Thần gật đầu cái rụp. Tục ngữ có câu, người đất Thục khoái ăn hàng. Thân là trùm ăn hàng đất Thục, với nàng mà nói thì đồ ăn của Tô Châu quá nhạt nhẽo, bây giờ có dịp được ăn những món đậm đà hương vị Tứ Xuyên thế này khiến Thần Thần cảm động muốn rơi nước mắt.

Trần Mộc liếc nhìn một bàn đồ ăn đầy ớt đỏ rực, thoáng nhíu mày, "Thần Thần, không phải muội ghét ăn cay nhất à?"

"Ơ..." Giọt nước mắt cảm động ngưng lại nơi khóe mắt Thần Thần, "Khẩu vị con người ta sẽ thay đổi mà. Hồi nhỏ đúng là muội không thích ăn cay, song bây giờ lại thấy món cay Tứ Xuyên rất hợp miệng."

Trần Mộc ừ một tiếng, khe khẽ gật đầu, không biết tin mấy phần.

Chân mày Hoàng Tang giật giật, hỏi gặng: "Cay lắm à?" Thần Thần nghe vậy thì lắc đầu, tỏ vẻ độ cay này nàng hoàn toàn chịu đựng được.

Hoàng Tang nửa tin nửa ngờ gắp một cục thịt thỏ, mới bỏ vào miệng chưa tới hai giây thì cặp lông mày xinh đẹp của y đã dúm lại một chỗ. Có điều may mà Hoàng Tang không nhổ ra, chỉ nhíu mày nuốt xuống, "Thế mà ngươi còn bảo là không cay?"

Thần Thần bỗng giật thót, Hoàng Tang sẽ không quy cho nàng tội khi quân chứ? Nhưng nàng thấy không cay thật mà! Thần Thần nhấp nhấp môi, nhìn Hoàng Tang nói: "Hoàng Tang này, ngài lấy ta ra để thử đồ ăn thật đấy à?"

Hoàng Tang: "..."

Tuy suy tính trong lòng bị người ta vạch trần nhưng Hoàng Tang vẫn tỉnh rụi như trước. Lý công công tiến lên một bước, xung phong nhận nhiệm vụ: "Hoàng Tang, Trần tiểu thư không biết khẩu vị của ngài, cứ để lão nô thử đồ ăn giúp ngài nhé."

Hoàng Tang bê chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm nhỏ, gật đầu với Lý công công.

Thần Thần buồn bã nhíu mày, trên đời quả nhiên không có bữa trưa nào miễn phí. Bệnh hoàng đế của Hoàng Tang đã bước vào thời kỳ cuối.

Lý công công vừa thử đồ ăn trên bàn vừa lầm bầm trong bụng, nếu sau này Hoàng Tang muốn Trần tiểu thư hầu hạ cho mình thì nên sớm cho nàng biết khẩu vị của ngài ấy mới được.

Sau khi Lý công công thử xong, hơn phân nửa món ăn trên bàn bị bê đi. Thần Thần quan sát, thấy phần lớn những món bị loại đều có khẩu nặng khá nặng, xem ra thường ngày Hoàng Tang ăn uống có phần thanh đạm.

Tuy bữa cơm này ăn trong thận trọng, song chí ít cũng no bụng, cuối cùng tất nhiên là Hoàng Tang trả tiền.

Lúc ra khỏi Thiên Hương Lâu, Trần Mộc vốn định hộ tống Hoàng Tang về Bích Thủy Vân Cư song Hoàng Tang lại nói trời không còn sớm, bảo Trần Mộc đưa Thần Thần về phủ họ Trần.

Trần Mộc nhìn bóng dáng của Hoàng Tang và Lý công công biến mất nơi góc đường mới xoay người cùng Thần Thần đi về phía phủ họ Trần.

Trên đường đi, hai người không ai nói gì, mãi tới khi chỉ còn cách phủ họ Trần có nửa con phố, Trần Mộc mới đột nhiên lên tiếng, "Thần Thần, muội biết Hoàng Tang là ai sao?" Với trí thông minh của em gái chàng, Trần Mộc không tin Thần Thần không hay biết gì về thân phận của Hoàng Tang.

Tuy bây giờ Thần Thần không thông tuệ hơn người như Trần Thần Thần trước kia, song nàng lại hiểu rõ quy tắc ngầm của thế giới này. Từ khi Hoàng Tang dùng cái tên Hoàng Tang để lên sàn ngày hôm đó thì nàng đã biết thân phận của Hoàng Tang.

"Có thể khiến ca ca đi theo bên người, ắt là người có thân phận hiển hách." Câu nói này của Thần Thần rất khéo léo, không phủ nhận cũng không thừa nhận mà ném quả bóng sang phía Trần Mộc.

Trần Mộc cười cười, dừng bước xoa đầu Thần Thần, "Thần Thần, nếu muội đã biết thì đừng thân thiết với Hoàng Tang như vậy." Tuy chàng mong Thần Thần có thể lấy được một người tốt, song rõ ràng Hoàng Tang không phải là ứng cử viên thích hợp để cân nhắc.

Hoàn cảnh trong cung quá phức tạp, chàng không mong sau này Thần Thần phải trải qua kiếp sống thấp thỏm nơi ấy. Nếu nàng được Hoàng Tang yêu thương thì không sao, còn nếu không thì có khác gì đám phạm nhân bị cầm tù? Điểm khác nhau duy nhất đó là nhà giam đó tráng lệ huy hoàng hơn một chút mà thôi.

Thần Thần ngẫm nghĩ mấy lời của Trần Mộc, khuôn mặt mất tự nhiên mà phơn phớt hồng. Nàng hiểu Trần Mộc có ý gì, nhưng nàng chưa từng nghĩ mình sẽ bước lên con đường đấu đá chốn hậu cung, ngay cả lúc đóng phim cũng không nghĩ tới.

Vốn dĩ lúc trước khi nghe Lan Tâm kể chuyện hôn ước của mình với Tiền Nam Du, nàng còn lo lắng sau này liệu mình có trải qua đấu đá gia đình hay không, nhưng nỗi lo này chẳng kéo dài được mấy hôm thì nhà họ Tiền và nhà họ Trần đã hủy bỏ hôn ước. Cho nên nàng cảm thấy những đắn đo của Trần Mộc có phần viển vông.

Hoàng Tang và nàng, đừng nói bát tự có nét chung mà ngay cả cây bút dùng để viết cái nét đó cũng chẳng có.

Lúc này Thần Thần rõ ràng vẫn chưa biết cái gì gọi là too young too simple.