Thân Thể Tôi Bị Xuyên Qua

Chương 93: Ngoại truyện



Điểm Thẩm Dung Dung không giống mẹ nhất chính là sự kém nhạy bén về mặt tình cảm.

Tất cả mọi người đều nhìn ra Trần Gia thích cô, chỉ có bản thân cô không biết, còn cho rằng hai người là bạn tốt, cẩn thận diễn vai diễn tình nhân trên danh nghĩa.


Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Trần Gia đều không biết nên vui mừng vì sự trì độn của cô hay nên oán hận vì sự trì độn của cô.

Nhưng không cần biết trong lòng sóng cuộn biển gầm như thế nào, cậu vẫn luôn tuân thủ lời hứa của mình với Thẩm Vân, trước khi cậu đủ năng lực xứng với người thừa kế S&M, sẽ không tiết lộ một chữ nào với Thẩm Dung Dung về tình cảm của mình.

Cậu thích cô, không nói rõ được là từ khi nào, trong mắt cậu chỉ có thể nhìn thấy một mình cô.

Một động tác của cô, một câu nói, thậm chí là một ánh mắt, đều có thể dễ dàng khiến lòng cậu lay động, thao túng buồn vui yêu ghét của cậu.

Cả thời cấp ba, cậu không biết mình vui mừng nhiều hơn hay đau buồn nhiều hơn.

Nhưng cậu biết, tất cả mọi đau khổ của một người, trên bản chất đều là sự phẫn nộ về sự vô dụng của bản thân.

Khoảng cách của cậu và Thẩm Dung Dung quá lớn.


Khoảng cách này bị kéo đến cực điểm vào năm lớp mười hai.

Trần Gia chỉ có thể xem xét đại học Q và đại học B trường nào tốt hơn, Thẩm Dung Dung lại đang chuẩn bị xin vào trường nổi tiếng nước ngoài.

Cậu không thể rời khỏi nơi này, bố cậu vẫn đang ở bệnh viện, số tiền để du học học nước ngoài cũng không phải là con số nhỏ, tạm thời cậu không chi trả nổi.

Thẩm Dung Dung có chút mất mát, cũng có chút không nỡ, nhìn gương mặt thiếu niên dần dần trầm ổn kiên nghị, rõ ràng biết chắc rằng cậu sẽ từ chối, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Tiền thì tớ có thể cho cậu mượn tạm thời, chú Trần thì cũng có thể tìm người đến chăm sóc, một mình tớ đi nước ngoài không có ai đi cùng cả.”

Trần Gia nhìn thiếu nữ ngày càng trở nên xinh đẹp, cười: “Không cần, chúng ta vẫn còn kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè, hơn nữa tớ có thể ra nước ngoài trao đổi học sinh, còn có thể thi nghiên cứu sinh, đến lúc đó lại đi tìm cậu.”

Bình thường cậu hiền lành, đều nghe theo Thẩm Dung Dung, nhưng chuyện cậu đã quyết định rồi thì ai nói cũng vô dụng, cố chấp ngoài dự liệu.

Thẩm Dung Dung không còn cách nào, tức giận: “Vậy thì tớ cũng không đi nữa.”

“Không được!” Lần đầu tiên Trần Gia trầm mặt, giận giữ nhìn cô: “Cậu bắt buộc phải đi!”

Cô là người thừa kế S&M, trên vai cô gánh vác kế sinh nhai của cả vạn người trong công ty, cô bắt buộc phải làm đến mức hoàn hảo nhất, cô được định sẵn là người tỏa sáng nhất, ai cũng không thể trở thành vật cản trên con đường trưởng thành của cô, bao gồm cả cả bản thân cậu.

Vì chuyện này mà Thẩm Dung Dung giận cậu một thời gian dài, nguyên một tháng trời không ngó ngàng gì đến cậu.

Trần Gia giống như tự ngược bản thân, đốc thúc cô chuẩn bị tất cả mọi thủ tục ra nước ngoài.

Trước kỳ thi đại học, cuối cùng Thẩm Dung Dung cũng hết giận, khẽ kéo ống tay áo của cậu, nhỏ giọng nói: “Nể tình chúng ta sắp phải xa nhau, tớ tha thứ cho cậu đấy.”

Hai người chính thức làm lành.

Kì thi đại học Trần Gia thi rất tốt, giống như Thẩm Vân năm đó, là thủ khoa khoa tự nhiên khoá này.

Lần đầu tiên Thẩm Dung Dung không vì chuyện thành tích mà âm thầm hậm hực, chân thành chúc mừng cậu.

Giành được thủ khoa sẽ nhận được học bổng của chính phủ, với Trần Gia mà nói, khoản tiền này rất quan trọng.

“Cậu đã có nhiều tiền như thế này rồi thì chắc không cần mỗi ngày trả một tệ nữa đâu nhỉ?”

Cô đã tích rất nhiều rất nhiều tiền xu trong nhà rồi!

Trần Gia: “Con nợ mới là ông nội, tớ nói là được. Mỗi ngày một tệ, không thể nhiều hơn được.”

“.....Vô lại.”

Vô lại thì vô lại, Trần Gia nhìn cô cười, trừ khi ngày nào đó cậu thật sự từ bỏ cô, nếu không một vạn tệ này, cậu vĩnh viễn trả không hết.

Không biết có phải bị thông tin Trần Gia thi đại học giành được thủ khoa kích thích hay không, đột nhiên có một ngày, Trần Vệ Bình mất đi ý thức gần mười năm bỗng nhiên có phản ứng với thế giới bên ngoài.

Vụ án Trần Vệ Bình điều tra trước đây mấy năm trước đã được phá, nhưng thiếu mất một mục chứng cứ khiến con cọp lớn chạy mất.

Trần Vệ Bình chắc chắn nắm được chứng cứ quan trọng mới bị người khác giết người diệt khẩu.

Viện kiểm sát phái người thay phiên bảo vệ, sợ người đứng sau chó cùng rứt giậu.

Hôm nay Trần Gia và Thẩm Dung Dung cùng đến thăm Trần Vệ Bình, vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc như bác sĩ chạy nhanh về phía cầu thang bộ.

“Tiểu Gia, bắt lấy người đó!” Đồng chí của Viện kiểm sát hét lớn phía sau.

Không đợi Trần Gia cử động, Thẩm Dung Dung đã hung hăng cầm túi đập tới tấp.

Lúc nhỏ cô cũng từng được Khương Ỷ Lan tôi luyện, tốc độ phản ứng nhanh hơn người bình thường nhiều.

Người đàn ông bị Thẩm Dung Dung đánh ngã xuống đất, một giây sau, trước mắt cô lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, một con dao găm xé gió lao về phía cô.

Ngay sau đó, hoa máu bắn ra.

Tay phải của Trần Gia nắm chặt lưỡi đao, máu tươi tuỳ ý giàn giụa chảy theo lòng bàn tay cậu, rơi lên má cô.

Cậu sa sầm mặt, thậm chí không có một tia đau đớn.

Đồng chí của Viện kiểm sát chạy đến, ấn người xuống đất, Thẩm Dung Dung bình tĩnh đưa Trần Gia đi tìm bác sĩ, làm thủ tục, đưa cậu đến phòng phẫu thuật…

Mãi đến khi kết thúc phẫu thuật, có kết quả, cô đều bình tĩnh ngoài dự liệu.

Vết thương của Trần Gia không hề nghiêm trọng, chỉ là mỗi tối nhắm mắt lại, trước mắt cô đều là một mảng máu tươi.

Thiếu niên trầm mặt, mặt không biểu cảm nắm lấy lưỡi dao.

Lại mấy ngày trôi qua, Trần Vệ Bình tỉnh lại, cung cấp chứng cứ bị cất giấu mười năm, bắt được lão hổ to nhất đó.

Khiến cả nước kinh ngạc bàng hoàng.

Ngày Thẩm Dung Dung ra nước ngoài, cô đợi ở sân bay rất lâu, Trần Gia không đến tiễn cô.

Cô chỉ nhận được một dòng tin nhắn của cậu, bốn chữ: “Thuận buồm xuôi gió.”

Trong phòng phục hồi sức khoẻ của bệnh viện, hai bố con cùng nhau phục hồi.

Trần Vệ Bình: “Thật sự không đi tiễn cô bé sao?”

Trần Gia lắc đầu.

Cậu vĩnh viễn sẽ không đi tiễn cô, nhưng nếu như cô quay trở lại, không cần biết mưa to gió lớn đến đâu, cậu cũng sẽ đi đón cô.

“Con đã điền xong nguyện vọng chưa?”

“Rồi ạ, con muốn học bằng kép, công nghệ sinh vật học và máy tính.”

“Không học pháp luật nữa sao? Bố nhớ lý tưởng lúc nhỏ của con là làm thanh tra giống bố.

“Không học nữa.”

Cậu muốn đứng sóng vai cùng với cô, hoặc là cùng cô tiến bước, hoặc là trở thành một phần không thể thiếu của cô.

Học luật không giúp được cho cô.

Trần Vệ Bình thở dài một hơi, không tiếp tục khuyên cậu.

Tình yêu khiến con người mù quáng và điên cuồng, nhưng có ai lúc trẻ mà chưa từng điên cuồng một lần?

Sau khi đại học Q khai giảng, gần như ai cũng biết thủ khoa khoa tự nhiên là một người máy.

Trừ ăn và ngủ, cậu không phải ở thư viện thì sẽ là ở phòng thí nghiệm, hoặc là ở phía sau vị giáo sư nào đó xin được chỉ dạy quan sát.

Năng lực của bạn thủ khoa mạnh, lại đẹp trai, không ít nữ sinh bị cậu mê hoặc, đến phòng thí nghiệm và thư viện chặn người, muốn theo đuổi tỏ tình, nhưng không có một trường hợp ngoại lệ, toàn bộ đều thất bại trở về.

“Trần Gia đúng là người máy, thuộc loại hoàn toàn không cần đến tình cảm.”

Sau này chỉ cần nhắc đến Trần Gia thì sẽ có người phun ra một câu như vậy.

Năm Trần Gia lên năm ba, học xong bằng kép, tốt nghiệp trước một năm, gửi liền mấy bài luận văn vô cùng xuất sắc đến SCI*.

(*Báo khoa học quốc tế.)

Thẩm Vân cũng là tốt nghiệp tại trường đại học Q, bình thường quyên góp cho trường học không ít tiền, trong đó có một hạng mục chính là trợ cấp cho sinh viên ưu tú ra nước ngoài du học, chu cấp tất cả chi phí.

Năm ba đại học Trần Gia lấy được offer của MIT, học viện Công nghệ Massachusetts.

Xa cách ba năm, lần đầu tiên cậu đặt chân lên mảnh đất cách Thẩm Dung Dung không xa này, đêm hôm đó, cậu đã mất ngủ.

Cậu cầm điện thoại, nhìn đủ kiểu trạng thái được cô đăng tải.

Có lúc là cùng bạn bè ra ngoài vui vẻ điên cuồng, có lúc là cày đêm trong thư viện.

Cô trải qua cuộc sống vui vẻ và đầy đủ, dùng mắt thường cũng có thể thấy cô thay đổi từng ngày.

Hình như cô...còn đã có bạn trai, là một soái ca mắt xanh người da trắng.

Cậu nhận được tin nhắn của cô: “Trần Gia, cậu đã đến Boston chưa? Nghe nói cậu ở MIT đúng không? Chỉ cách trường của bọn tớ mấy con đường, ngày mai cậu có rảnh không, chúng ta gặp nhau một lúc?”

MIT và trường Harvard cách nhau rất gần, học sinh của hai trường thường xuyên đến dự thính lẫn nhau.

Ba năm nay hai người không hề liên lạc nhiều với nhau, phảng phất cách nhau cả địa cầu cũng cắt đứt tình cảm thân mật khăng khít từ nhỏ đến lớn.

Nhưng hồi tưởng lại, có khi nào hai người đã từng thật sự thân mật khăng khít?

Trần Gia có chút tức giận nghĩ, nếu như là trước đây, Thẩm Dung Dung tuyệt đối sẽ không hỏi cậu có rảnh không, cô sẽ chỉ ra lệnh cho cậu ngày mai dành thời gian ra để chiêu đãi cô.

Chừng mực, xa cách, khách sáo, lịch sự…

Cậu căm hận những thứ này.

“Tớ mới đến, vẫn chưa quen lắm, đợi mấy ngày nữa thì nói sau.”

Vậy mà thái độ của cậu càng thậm tệ hơn những thứ cậu căm hận kia.

Thẩm Dung Dung nhìn thấy tin nhắn trả lời của cậu, mím môi vứt đống quần áo hôm nay bỏ thời gian đi mua vào trong tủ.

Cô ôm đầu ngã lên giường, nhớ lại ba năm trước, khi cô vẫn còn ở nhà.

Khoảng thời gian đó cô nhắm mắt lại là thấy gương mặt của Trần Gia.

Cô muộn màng ý thức được, hình như cô đã thích cậu.

Nhận thức này khiến cô vui mừng lại thấp thỏm, buổi tối nào đó, không nhịn được hỏi Khương Mạt:

Khương Mạt phản ứng bình đạm: “À, thế thì theo đuổi thôi.”

“Nhưng...điều kiện nhà cậu ấy không tốt bằng nhà mình.”

“Vậy thì con nuôi cậu ta không phải là xong sao?”

Thẩm Dung Dung nhận được sự chi viện của mẹ, tưng bừng phấn khởi đi hỏi Trần Gia có thích mình không.

Cô còn tự luyến cảm thấy, Trần Gia nhất định thích cô, nếu không tại sao lại đối xử tốt với cô nhiều năm như vậy.

Nhưng buổi tối hôm đó đã bị bố tạt cho một chậu nước lạnh.

“Bố không đồng ý.”

Thẩm Vân rất ít khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy trước mặt hai mẹ con.

“Tại sao chứ? Bố cũng muốn học người khác muốn con liên hôn với người có tiền sao?”

“Thẩm Dung Dung, sao con lại nói với bố con như vậy.” Khương Mạt nổi nóng.

Thẩm Dung Dung mím môi: “Con xin lỗi bố.”

Thẩm Vân không hề để tâm câu nói vô ý của con gái.

“Tỏi Nhuyễn nhỏ, bố nỗ lực làm việc không có mục đích khác, hy vọng duy nhất chính là để con và mẹ con muốn làm gì có thể làm thứ đó, không cần khom lưng khuất phục trước hiện thực. Nhưng con không thể bảo đảm người khác không khom lưng khuất phục trước hiện thực. Có một số chuyện con không để ý, không đại biểu người khác cũng không để ý, cho dù bây giờ người ta không để ý, con cũng không thể bảo đảm người ta sẽ vĩnh viễn không để ý.”

“Con gái, trên thế giới này không có ai là hoàn mỹ, càng không có người đàn ông nào hoàn mỹ. Người có thể khiến con thích tất nhiên cũng không phải kẻ dung tục tầm thường không có năng lực, không có dã tâm, người như vậy tất nhiên sẽ có lòng tự tôn cực kì lớn, trong trường hợp địa vị của hai đứa không bình đẳng bỗng nhiên ở bên nhau, tương lai sẽ có vô số những bất đồng và tranh chấp. Tình yêu không thể đủ để bao dung những điều này.”

“Bi kịch của chuyện gả thấp đã quá nhiều. Bố chỉ là không muốn để con trở thành một trong số đó.”

“Nếu như con thật sự thích cậu ấy như vậy thì hãy cho cậu ấy thời gian, để cậu ấy trưởng thành đến mức có thể cùng con sánh vai.”

Thẩm Dung Dung bị bố thuyết phục.

Nhưng bố không dạy cô, lỡ như trong quá trình đối phương trưởng thành không thích cô nữa thì làm thế nào?

Ban năm nay, cô dường như mở to mắt nhìn thái độ của Trần Gia càng ngày càng xa cách, càng ngày càng lạnh nhạt.

Nếu không phải cậu vẫn luôn độc thân, cô thật sự cho rằng cậu đã thích người khác rồi.

Một năm tiếp theo, Thẩm Dung Dung cũng rất ít khi gặp Trần Gia, cậu hồi phục lại cuộc sống hàng ngày ở trường đại học Q, không phải thư viện thì là phòng nghiên cứu, hoặc là đang trên đường đến những nơi này.

Thỉnh thoảng gặp mặt, đề tài nói chuyện của hai người cũng biến thành chuyên ngành, thực tập, thực nghiệm, nghiên cứu, môn học…

Có một lần khi ăn cơm, Thẩm Dung Dung kinh ngạc phát hiện không biết từ lúc nào Trần Gia lại biến thành thuận tay trái.

Cô nhớ trước đây rõ ràng là tay phải của cậu linh hoạt hơn.

Cô đột nhiên cảm thấy bi thương, bọn họ hình như đã trở thành người lạ quen thuộc nhất.

Đến lời hứa mỗi ngày trả một tệ cho cô của cậu cũng không còn nữa.

Năm Thẩm Dung Dung hai mươi hai tuổi tốt nghiệp trường Harvard.

Ngày về nước, Trần Gia vẫn không đi tiễn cô như trước.

Sau khi Thẩm Dung Dung về nước, bị Thẩm Vân vứt đến cơ sở của S&M, bắt đầu rèn dũa từ Bộ phận trò chơi mà cô quen thuộc.

Mấy năm nay S&M lục đục tung ra mấy trò chơi, phản ứng trên thị trường đều rất không tệ, nhưng Thẩm Dung Dung luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Có một lần nói chuyện với Thẩm Vân nói đến đề tài này, cô với bố như gãi đúng chỗ ngứa.

“Chính là thiếu sự tiến bộ khoa học kĩ thuật, khoa học kĩ thuật chúng ta có hiện tại đã không đủ để đem đến sự kích thích tuyệt đối cho người chơi. Chúng ta thiếu một đợt cách mạng khoa học kĩ thuật, giống như thời đại điện tử thay thế thời đại hơi nước, kỹ thuật 3D thay thế kỹ thuật 2D, đáng tiếc trước mắt không có ai có thể mang đến đột phá lớn như vậy.”

Thẩm Dung Dung đột nhiên nhớ đến Trần Gia, phương diện cậu học hình như chính là….

Năm Thẩm Dung Dung hai mươi ba tuổi, S&M chính thức thành lập ba mươi năm.

Giống như mười năm trước, lễ kỷ niệm tổ chức thi đấu lớn giống như trước đây, giải thưởng còn lớn hơn mười năm trước.

Thẩm Dung Dung gửi tin nhắn cho Trần Gia: “Mừng kỷ niệm ba mươi năm thành lập S&M, cậu có tham gia không?”

Năm đó bọn họ mười ba tuổi, trên bục nhận giải từng hứa với đối phương, lần sau lại tiếp tục cùng nhau tham gia.

Cậu quên rồi sao?

Lần này Trần Gia trả lời rất nhanh.

“Tớ đang ở quán cafe dưới lầu của S&M.”

Khi Thẩm Dung Dung xuống đến nơi, liếc mắt liền nhìn thấy thiếu niên ngồi bên cạnh cửa sổ...không, bây giờ đã là đàn ông rồi.

Cậu mặc áo sơ mi đơn giản, cúc áo cổ áo và cổ tay đều mở, có chút lôi thôi không gọn gàng, giống như người nghiêm túc cẩn thận đột nhiên trở lên phóng đãng, có loại khí chất quỷ dị lại mâu thuẫn, thu hút những cô gái trong tiệm nhìn lén liên tục.

Thẩm Dung Dung phồng má.

Trần Gia đúng là càng ngày càng biết câu dẫn người khác.

Cô bước đến, ngồi trước mặt cậu, nói thẳng vào vấn đề: “Cậu còn muốn tổ đội cùng tớ không?”

“Xin lỗi, tớ không thể tổ đội với cậu được nữa.”

“Tại sao?”

Cậu xoè bàn tay phải đang đặt trên bàn ra, trong lòng bàn tay có một vết sẹo mờ mờ, không nhìn kĩ sẽ không nhìn ra.

Thẩm Dung Dung đột nhiên nhớ lại chuyện cậu biến thành thuận tay trái, trong lòng hơi trầm xuống.

“Tớ vẫn luôn không nói cho cậu, lần đó tay tớ bị thương đến dây thần kinh, mặc dù không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày, bình thường chơi vài trận game cũng không sao, nhưng không thể chống đỡ các thao tác có cường độ cao, độ chính xác cao trong thời gian dài, thi đấu….tớ đánh không nổi nữa rồi.”

Giọng nói cậu nhàn nhạt, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Dung Dung dường như không dám nhìn cậu.

Cậu ấy vì mình mới bị thương.

Đột nhiên vành mắt cô đỏ lên, ngẩng mặt hỏi cậu: “Cậu vì chuyện này nên mới không để ý đến tớ nữa sao?”

Trần Gia sững sờ, dường như hiểu ra nguyên nhân cô khóc, bật cười: “Không phải, người đó là nhằm đến bố tớ, có liên quan gì đến cậu chứ?”

Một đồng xu được cậu nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt cô.

Cậu nói: “Tiền nợ cậu… bắt đầu trả lại.”

Đồng tiền xu này, cách suốt năm năm.

“Tỏi Nhuyễn nhỏ.”

“Đừng đau lòng.”

“Tớ trở về là để chấm dứt một chuyện trong lòng.”

“Mấy ngày nữa tớ sẽ đích thân nói với cậu.”

“Nếu tớ thành công, tớ sẽ không về Mĩ nữa.”

“Nếu tớ không thành công, đời này tớ cũng không sẽ quay về đây nữa.”

Khi Thẩm Dung Dung rời khỏi tiệm cafe, từng câu nói của cậu lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Cô vội vàng muốn biết, cậu trở về muốn chấm dứt chuyện gì trong lòng?

Ngày hôm sau, cô vừa tỉnh lại liền bị một tin tức mới spam.

Đội nghiên cứu sinh của đại học MIT Mỹ phát hiện thao tác có thể điều khiển tín hiệu điện chuyển đổi thành tín hiệu sinh học.

Thông tin này có nghĩa là, công nghệ thực tế ảo đã chính thức được vén màn.

Thẩm Dung Dung sững người mấy giây, lập tức nhảy xuống giường, đến dép cũng không kịp đeo vội vàng chạy đến gõ cửa phòng ngủ chính.

“Bố, bố đừng ngủ nữa, mau dậy xem tin tức mới hôm nay!”

Kỹ thuật bùng nổ, rốt cuộc có nghĩa là gì?

Có nghĩa là vô số ngành nghề mới được sinh ra, các ngành nghề cũ sẽ hạ màn.

Ai không đuổi kịp dòng trào lưu này, người đó sẽ bị thị trường vô tình tàn bạo nghiền thành hài cốt dưới chân.

Cho dù là công ty lớn như S&M cũng không ngoại lệ.

Dường như cùng với tin tức được công bố, không biết bao nhiêu công ty trong và ngoài nước liên lạc với đội kỹ thuật này, muốn lấy được độc quyền.

Nhưng không có ngoại lệ, đều bị cự tuyệt.

Người phụ trách của đối phương tỏ rõ thái độ, không hợp tác, không buôn bán.

Vậy mà không lâu sau đó trong lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập S&M, lần đầu tiên người phụ trách chính của đoàn đội này lộ diện, là một thanh niên trẻ anh tuấn ngoài dự đoán của mọi người.

Cậu mặc một bộ tây trang ngay ngắn, trên người mang theo sự trầm tĩnh và nghiêm cẩn mà chỉ nhân viên nghiên cứu khoa học mới có.

Dưới ánh mắt ghen tỵ của vô số lão đại tham dự lễ kỷ niệm, Trần Gia đi từng bước đến trước mặt Thẩm Vân và Thẩm Dung Dung ở trung tâm.

Những bước này, cậu bắt đầu từ năm tám tuổi, đi tròn mười lăm năm.

Cậu thi được vị trí thứ nhất, để cậu được cô nhìn thấy;

Cậu chơi game, để cậu có thể lại gần cô;

Sau đó mỗi lần kiểm tra, thi đấu, cậu không dám thả lỏng dù chỉ một chút mới có thể khiến cô nhớ rõ cậu…

Đến tận hôm nay, cuối cùng cậu cũng có thể dùng tư thái bình đẳng, từng bước từng bước đi đến trước mặt cô.

“Thẩm Tổng, không biết tôi có vinh dự được hợp tác với S&M hay không?”

Thẩm Vân khẽ mỉm cười: “Đương nhiên. Trần tiên sinh có yêu cầu gì không?”

Lúc này ánh mắt của Trần Gia mới rơi lên người Thẩm Dung Dung đang đứng bên cạnh Thẩm Vân, cậu khom lưng, mỉm cười: “Tôi chỉ có một yêu cầu.”

“Tôi muốn liên hôn với lệnh thiên kim.”

Cậu dùng mười lăm năm, cuối cùng trở thành một phần không thể thiếu của cô.

_ Hoàn _
— QUẢNG CÁO —