Mọi người đều chăm chú lắng nghe, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
“Chư vị, đây là Thiên Mộc Ngọc, một bảo vật mộc hệ quý giá, nhị giai đỉnh cấp bảo vật, rơi vào tay tu sĩ mộc hệ thì tác dụng không thua kém gì tam giai bảo vật. Nó không chỉ có khả năng gia tăng linh khí mộc, mà còn có thể giúp tu sĩ hiểu rõ hơn về mộc hệ, mở ra con đường tu luyện thăng tiến.”
Khúc Hà nâng cao viên ngọc trong tay, ánh sáng phát ra từ nó khiến không gian xung quanh trở nên ấm áp, như hơi thở của một cây cổ thụ trăm năm. “Giá khởi điểm: năm vạn linh thạch hạ phẩm! Mỗi lần nâng giá không dưới một ngàn linh thạch hạ phẩm!”
Mộc Chiến, đang thản nhiên nhìn các bảo vật được đấu giá, từ khi buổi đấu giá bắt đầu, hắn chỉ trả giá một lần khoả Tinh Thạch Mộc, còn lại các bảo vật khác hắn không cần thiết, thì bỗng nhiên cảm thấy một cơn sóng nội lực cuộn trào trong lòng. Viên Thiên Mộc Ngọc này chính là thứ hắn đang tìm kiếm.
“Sáu vạn linh thạch hạ phẩm!” Hắn không ngần ngại, tiếng nói vang lên rõ ràng giữa đám đông. Mọi người xung quanh đều nhìn về phía hắn với ánh mắt bất ngờ.
Mộc Chiến đã quyết tâm đạt được bảo vật này.
“Bảy vạn linh thạch hạ phẩm!” Một tu sĩ từ phía đối diện lập tức đáp lại, không kém phần quyết tâm.
“Tám vạn linh thạch hạ phẩm!” Mộc Chiến không thể chần chừ, hắn buộc phải tăng giá lên. Ánh mắt của mọi người lúc này đều tập trung vào cuộc đấu giá giữa hắn và người tu sĩ kia.
Cuộc chiến giá cả diễn ra kịch liệt, lòng nhiệt huyết của Mộc Chiến không thể dập tắt. Đến khi giá cả lên tới mười lăm vạn linh thạch hạ phẩm, Mộc Chiến không còn chần chừ nữa. “Hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm!” Hắn hô lên, mang theo tất cả quyết tâm và quyết chí.
Sự im lặng bao trùm khán phòng trong giây lát, rồi lại được phá vỡ bởi những tiếng hô vang lên từ phía những người khác. Không khí trong phòng như sục sôi, tất cả đều nhận ra rằng, một trận chiến khốc liệt đã bắt đầu, và tất cả đều muốn sở hữu Thiên Mộc Ngọc này.
Giá tăng lên tận hai mươi bốn vạn linh thạch hạ phẩm, đột nhiên một âm thanh tu sĩ khác vang lên.
Lúc này mọi người mới tập trung chú ý lại, tu sĩ kia thì ra là Thanh Mộc đạo nhân, một cường giả Dung Huyết Cảnh đỉnh phong.
Thanh Mộc đạo nhân, thân mặc một bộ trường bào màu xanh, khuôn mặt hắn khắc họa nét t·ang t·hương của tuế nguyệt, hằn sâu dấu vết năm tháng bôn ba trên giang hồ. Đôi mắt sắc bén, lạnh lùng như ngọc bích ẩn chứa sự uyên thâm và thâm hiểm khó lường.
Thanh Mộc đạo nhân lên tiếng: “Tiểu tử, cho lão phu một chút mặt mũi, nhường cho lão phu Thiên Mộc Ngọc này như thế nào?!”
“Lão phu ra hai mươi lăm vạn linh thạch hạ phẩm!”
Âm thanh lạnh lùng của Thanh Mộc đạo nhân lên tiếng uy h·iếp, trong đó ẩn ẩn một chút sát ý. Hiển nhiên, lão là một người ngoan tâm thủ lạt, sát phạt quyết đoán.
Uy h·iếp!
Uy h·iếp trần trụi!
Mộc Chiến nghe lời uy h·iếp của Thanh Mộc đạo nhân, liếc mặt nhìn hắn một chút rồi chẳng thèm để mắt lão già này, lâu rồi không đánh nhau một trận, không biết Dung Huyết Cảnh đỉnh mạnh như thế nào a.
Mộc Chiến không thích rắc rối, tâm tính tĩnh lặng, nhưng hắn lại chưa từng ngần ngại một cuộc chiến nào! Thích là đến, đụng là chạm!
Thiên Mộc Ngọc này, hắn phải đạt được, vì ngoại trừ tác dụng như Khúc Hà quản sự nói, hắn còn cảm giác, cái viên ngọc này còn có thể mang lại cho hắn một chút kinh hỉ.
Mộc Chiến hô to: “Ba mươi vạn linh thạch hạ phẩm!” Giọng nói của hắn vang lên như một tiếng sét giữa bầu trời quang đãng, chấn động toàn bộ khán phòng.
Một làn sóng im lặng bao trùm, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, chất chứa sự ngạc nhiên, khâm phục, thương hại, đáng tiếc.
Hiển nhiên, một tiểu tu sĩ Tụ Linh Cảnh đỉnh phong, dưới sự uy h·iếp trần trụi của Dung Huyết Cảnh đỉnh vẫn dám ra giá.
Đó là Thanh Mộc đạo nhân đấy, một kẻ sát người không nhíu một cái lông mày. Đến cả các đại gia tộc như Từ gia, Viêm gia cũng phải cho hắn một phần mặt mũi.
Thanh Mộc đạo nhân cũng ngạc nhiên, không nghĩ chính mình lên tiếng, tên tiểu tử này lại không nể mặt đến như vậy.
Có lẽ, Thanh Mộc đạo nhân ta lâu rồi không ra tay, có người nghĩ ta là quả hồng mềm rồi!
Vẻ mặt lão âm trầm đến đáng sợ, liếc mắt nhìn về phía Mộc Chiến một chút, sau đó không lên tiếng đấu giá nữa.
Khúc Hà, với vẻ mặt ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhắc lại giá chốt. “Ba mươi vạn linh thạch hạ phẩm từ Mộc công tử! Còn ai còn muốn tiếp tục không?”
Không gian bỗng chốc trở nên căng thẳng, tất cả các tu sĩ khác đều cảm nhận được sức mạnh và sự kiên quyết trong ánh mắt của Mộc Chiến.
Hắn thậm chí đắc tội cả Thanh Mộc đạo nhân để lấy bằng được cái Thiên Mộc Ngọc này, bọn hắn cũng không muốn tranh đoạt làm gì.
Người tu sĩ trước đó đã ra giá mười lăm vạn linh thạch hạ phẩm, giờ đây sắc mặt trở nên ngập ngừng.
Hắn do dự, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa giá cả và vẻ tự tin của Mộc Chiến, cộng thêm nhớ lại sự uy h·iếp trần trụi của Thanh Mộc đạo nhân, hắn đành phải buông tha.
Khúc Hà liếc nhìn Mộc Chiến với ánh mắt ngưỡng mộ. “Vậy chúc mừng Mộc công tử, Thiên Mộc Ngọc thuộc về Mộc công tử với giá ba mươi vạn linh thạch.”