Thần Thuật

Chương 11



Chương 11

Y khá thông minh, Nghiên ngầm nhận xét. Cả hắn và Tu Nghiên đều không muốn phải đối mặt với Thần thành, mọi dao động năng lượng khác thường đều có thể bị chúng phát giác và cử người đến để chế áp. Nếu không phải là vì lo chuyện tên Đào Thế Công trốn thoát thì Nghiên cũng không muốn bạo phát lượng lớn Động nguyên như vậy. Cuối cùng thì, "cũng chỉ là thêm lần một lần thay máu nữa" Nghiên nghĩ.

– Con gái ngươi đã tỉnh lại chưa?

Nghiên bước vào trong phòng, ngồi xuống ghế đối diện Ngân, tự châm cho mình một cốc trà Bạng, hỏi.

– Rồi thầy. – Ngân lơ đãng trả lời.

– Có thể lát nữa ta sẽ thử ghé qua xem sao.

Vừa nhâm nhi, Nghiên vừa nhấm nháp ít bột chè lam với nước trà.

– Mà ngươi đã nói gì với tông môn bên đấy chưa? Hay là mặc?

– À! Thầy nhắc con mới nhớ, phía Ngũ Thủy Quan có cử người tới thăm Ngọc Vân. Chắc giờ mấy người họ cũng đang nói chuyện với con bé rồi.

– Vậy à, chắc là ta sẽ qua đó ngay vậy. Mà mấy chuyện ta nhờ ngươi đã làm chưa?

– Xong rồi thầy, đều đủ cả. Có cần con gọi người tới đưa thầy luôn không?

– Cứ để ở đấy đi, qua chỗ Ngọc Vân trước, xong chuyện thì ta qua đấy lấy luôn là tiện.

– Theo ý thầy vậy.

...

Bước dọc theo dãy hành lang, từ đằng xa Nghiên đã cảm thấy sự đông đúc trong một khoảng gian phòng. Cánh cửa đã ngay trước mắt, Nghiên đưa tay gõ cửa ba lần, đứng chờ một lúc rồi mở cửa bước vào, đồng thời cũng cất giọng nói: "vô phép rồi".

Giữa căn phòng là chiếc giường mà Vân đang ngồi dậy, vây xung quanh là ba người khác và Tần Quỳnh An, trong đó có một người phụ nữ, ngồi cạnh Vân, là làm Nghiên chú ý tới.

– Mạn phép tự giới thiệu, tại hạ là Phù Sương, Chính Chấp sự của Ngũ Thủy Quan, nay đến để ghé thăm cũng như cáo lỗi với các hạ các vì sự việc vừa rồi.

Phù Sương cẩn thận dùng kính ngữ, mặt tuy đối với Lục Gia Ngân nhưng xem phần lại giống đang nói với Nghiên hơn.

– Quan chủ vì để đảm bảo cho Kiều tiểu thư nên đã cử ta đưa tới hai nữ đệ tử này đến đây. – Phù Sương giương tay về phía góc phòng, nơi có hai nữ tử đứng trang nghiêm ở đó nãy giờ. – Ngoài ra quan chủ cũng muốn đền bù một ít cho quý gia trang, nên nếu không phiền, Lục trang chủ chút nữa có thể dành thời gian ra cùng tại hạ bàn bạc chứ?

Kính cẩn, kín đáo, nhưng không kém phần khiêu gợi. Phù Sương tuy dáng dấp đã đứng tuổi, nhưng nhan sắc vẫn còn giữ rất trọn. So với Vân (ngay cả là Minh Thư) thì Phù Sương có sức mùa Hạ hơn nhiều. Nghiên cũng nhận ra ẩn ý khi Phù Sương ngỏ ý bàn việc riêng. Ngay khi Ngân tiến đến cạnh Ngọc Vân, Phù Sương mấp máy môi, Nghiên dựa vào khẩu hình nhận ra chữ mà đối phương hữu ý nói với y.

Phù Sương quay sang qua lại vài câu với Ngân rồi nhanh chóng rời đi, không quên kéo theo cả Tần An với hai nữ tử kia đi với mình. Ngọc Vân đương lúc nói chuyện với Lục Gia Ngân thì bị đó làm sao nhãng, vô tình để ý thấy sự xuất hiện của Tu Nghiên trong phòng.

– Hửm? Cha kéo cả Nghiên đi theo cùng à? – Vân hỏi.

– À, cái này thì...

Ngân như bị mắc tóc, lúng túng không biết nên trả lời ra sao vừa ý thầy thì Nghiên đã tiếp lời trước.



– Có vẻ như con gái ngươi chẳng mảy may gì việc ta thường xuyên tìm gặp ngươi nói chuyện riêng, nhỉ?

– Hử? – Ngọc Vân hơi nhíu một bên chân mày, tỏ rõ vẻ chưa hiểu.

Ngân định mở miệng giải thích thì Tu Nghiên đã chặn họng cậu ta lại, chuyện này Nghiên muốn tự mình nói ra thì hơn.

– Để ta giới thiệu lại, ta là Tu Nghiên, thầy của tên nhóc Lục Gia Ngân, cũng là cha của ngươi này.

– Hả!?

Ngân sau cùng cũng mở được miệng, liền lên tiếng giải thích cho Ngọc Vân hiểu, còn Nghiên thì thong thả thực thể hoá ra một bộ ấm trà, tự pha cho mình một chén bạch trà shan tuyết. Nghiên rót nước sôi vào ấm, tráng nhanh rồi đổ vào kháo trà, tiếp đó, Nghiên cầm chiếc muỗng từ cống, lấy một lượng trà vừa đủ cho vào ấm, lại rót một ít nước sôi, lắc đều ấm để đánh thức trà, chắt bỏ nước. Xong xuôi, Nghiên châm nước nóng đã chế sẵn từ tống vào, đợi hãm trà một lúc rồi rót lại ngay ra chén tống. Bị dẫn lối bởi mùi hương, cả hai liền vô thức đưa mắt qua nhìn Tu Nghiên đang vắt chân chữ ngũ, vừa thẩm vị, vừa dõi mắt nhìn hai người.

– À... ừm...

– Cứ gọi giống theo cha ngươi đi. – Nghiên nhận ra ngay điều khó nói, lên tiếng mở một con đường.

– Thầy... – Cô nói một cách sượng trân.

Nhìn bộ dạng của Vân khi cố phát ra cái từ đấy, Nghiên cảm thấy khá yêu: chỉ là thoảng một nét hoa mỹ phảng phất; khiến Nghiên bất giác mỉm cười nhẹ.

– Nếu không thích thì ngươi có thể gọi ta như khi trước cũng được, với ta thì không có vấn đề gì đâu. – Vừa nói, Nghiên vừa châm thêm ít nước nóng vào ấm, đợi tuần trà tiếp theo.

– Không thầy... chỉ là thấy chưa quen thôi. – Ngọc Vân xem chừng vẫn còn khá ngượng nghịu.

– Tùy ý ngươi, ta không ép. – Nghiên uống nốt phần trà rồi đặt chiếc chén xuống, quay qua nói với Ngân. – Dẫn ta đến chỗ ngươi đặt mấy thứ đồ đó đi.

Bước ra tới cửa, Nghiên bỗng khựng lại, quay lại nhắc Ngọc Vân:

– Trong ấm ta pha vẫn còn trà đấy, nhân lúc hãy nóng ngươi nên thử qua, Bạch Hào Ngân Châm, phẩm trà thượng hạng đấy. – Rồi đóng cánh cửa lại sau lưng.

Vân thẫn thờ nhìn về phía cửa ra, mải miết suy ngẫm, song lại nhìn về phía chiếc ấm. Vân nhớ lại lời của Nghiên khi nãy, cô cố gượng người tới gần nó, cầm chiếc ấm lên, Vân nhớ lại những cử chỉ của Nghiên lúc châm trà, cũng bắt chước thử làm theo. Đột nhiên Vân bỗng thấy trong mình thanh tâm đến lạ thường, đến độ cô cũng phải tự ngạc nhiên, đã lâu rồi cô chưa thực sự chăm chú vào một việc gì như thế.

– Oái!

Vân hồi thần, suýt chút cô đã rót tràn chiếc chén. Vân liền đặt ấm trà xuống, cẩn thận cầm chén trà lên, một hương thơm dễ chịu liền phả lên. Vân nhìn vào màu nước hơi ngả vàng, kề miệng nhấp môi. "Vị chát!" hơi dịu, song hậu vị lại có phần ngọt. Qua mỗi lần nước, vị ngọt cứ vậy mà đậm dần, đậm dần lại trong cổ của Vân. Một nhấp, hai nhấp, rồi ba nhấp, Vân cứ tuần tự như thế, cảm nhận kỹ vị đậm ngọt của nước sau mỗi lần nghiêng, cho đến khi chiếc chén đã cạn trơ thì cô mới nhận ra sức mê hoặc của loại trà này.

Đăm chiêu nhìn chiếc chén vương chút màu trà, Vân bất chợt mỉm cười, cầm lại chiếc ấm trên tay, cẩn thận và từ tốn, Vân châm thêm một chén nữa cho mình rồi lại thanh lắng, thẩm thức tiếp vị tuyệt phẩm của bạch trà.

Bên ngoài cách một bức tường, một bóng người đã ở đó từ lâu, khoanh tay đứng dựa vào vách, âm thầm nghe ngóng mọi động tĩnh trong phòng. Chỉ đến khi trong phòng chỉ còn lặp lại tiếng lách cách của sứ, mỉm cười, rồi mới rời đi.

***

– Ngươi không cần phải theo ta nữa đâu.

– Hửm? Thầy chắc chứ?

Đang đi, Nghiên bỗng dừng lại nói Ngân đằng sau.



– Ban nãy Phù Sương nói muốn gặp riêng ngươi, ta chắc là cô ta vẫn đang đợi ngươi ở khách phòng đấy.

Rồi rút ra một mảnh giấy gấp sẵn làm tư, giơ nó trước mặt Ngân.

– Nhân tiện, ta cũng có việc cho ngươi đây.

– Việc gì đây thầy? – Ngân đưa tay nhận lấy mảnh giấy, hỏi Nghiên.

– Mở ra là biết, nhưng tốt nhất ngươi nên đọc nó trước khi đi gặp mặt Phù Sương.

– Sao vậy? Cô ấy có gì à? – Ngân chưa hiểu.

Và, Ngân nhận thấy bầu không khí xung quanh mình bỗng thay đổi:

– Sự việc mấy ngày trước có liên quan đến nội bộ Ngũ Thủy Quan.

Vẫn với ngữ điệu và biểu cảm thản nhiên, khiến Ngân trở nên rùng mình.

– Thế nên, đọc nó, và nhớ lấy lời ta. Ngươi là thương nhân, hẳn ngươi biết phải chọn vế nào có lợi cho mình chứ nhỉ?

Rồi Nghiên nhanh chóng bước rời đi, khuất dần tầm mắt.

...

– ...

Lúc này, Nghiên đã tới, đứng trước cửa khố phòng với một cái khoá dào chốt ngang cửa. *Chậc* Nghiên tặc lưỡi chấp nhận. Tuy không quá vội, nhưng Nghiên vẫn là muốn tự mình lấy chúng sớm đi thì hơn. Ổ khoá loại kiểu cũ này, dù là nghĩa đen hay nghĩa bóng, muốn "phá" cũng chẳng mấy tốn sức là bao. Nghiên nâng cao tay lên, chuẩn bị phá thì...

– Là Nghiên đấy à?

"Đại quỷ" phá chuyện, Hồ Ngọc.

– Đệ làm gì ở đây thế?

– Đệ chỉ đang đi dạo ngang qua thôi, mà Hồ tỷ tỷ làm gì mà tới vậy?

– Tỷ mới biết được đoàn chủ mới lấy về một đợt hàng, trong đấy có vài kiện hàng khá quan trọng nên ta tới để kiểm tra xem.

– Vậy tỷ cho đệ vào cùng với, được chứ?

Hồ Ngọc đưa tay lên xoa, mỉm cười nhìn: "tất nhiên" rồi rút chìa khoá mở cửa khố phòng. Hai cánh cửa dần dần mở rộng, ánh sáng liền len lỏi vào trong, soi rõ một góc những kiện hàng xếp ngăn nắp. Hồ Ngọc đi tới gần một chiếc rương đã được đặt gọn vào một chỗ, ngay gần kề cửa, cô mở nó, lôi ra cuốn sổ, cẩn thận ghi chép, kiểm kê lại số lượng:

– 2 cân giấy rời... – Hồ Ngọc thấy 2 xấp giấy được tách riêng, nhấc thử áng chừng rồi viết sổ. – Đủ!



Hồ Ngọc cẩn trọng lôi từng thứ một ra, đặt chúng lên trên mặt vải rồi đếm:

– 19 quyển vở đóng sẵn, bút lông 2 chiếc, 2 thoi mực, nghiên... – Nói tới đây Hồ Ngọc bất chợt giật mình, quay đầu lại xung quanh.

Nghiên đứng ở sau, vẫn đứng đó, quan sát. Thấy Hồ Ngọc như vậy, Nghiên ân cần hỏi chuyện cô:

– Hồ tỷ, sao đấy?

Trực giác của cô vừa mách bảo một điều gì đó, một thứ mà Hồ Ngọc hiện giờ khó thể nhận ra được. Hoặc cũng chỉ là do tri giác của cô đang quá n·hạy c·ảm thôi:

– Không có gì đâu, tỷ bị giật mình thôi.

Hồ Ngọc cố bình tĩnh lại nhịp tim, cố gắng lờ nó đi, cố chú tâm vào công việc. Một phần cô yên tâm hơn khi có Nghiên ở cạnh, nhưng cũng cảm thấy lo nớp trước sự xuất hiện của người khác ở phía sau mình.

Nghiên nhận ra vẻ khác lạ của Hồ Ngọc, cơ hồ nghĩ đoán ra được vài phần. Ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, Nghiên cứ vậy mà lẳng lắng rời đi.

***

– Để cô đợi lâu rồi.

Ngân bước vào phòng tiếp khách, tay khép lại hai cánh cửa ở sau, tới ngồi đối diện với Phù Sương.

– Lục đoàn chủ đừng bận tâm, tiểu nữ không phải là kẻ lòng dạ hẹp hòi. – Phù Sương lấy tay che, cười.

– Có chuyện gì cô cứ nói. – Ngân châm lại nước nóng, rót một nước mời Phù Sương.

Cô khẽ lắc đầu từ chối, Ngân hơi đẩy chén trà về gần Phù Sương, để đấy, rồi tự rót cho mình một chén khác. Đoạn, Phù Sương nói tiếp:

– Quan chủ trước giờ chỉ thu nhận duy nhất hai nữ đệ tử, trong đó Kiều tiểu thư là sáng giá hơn cả. Dù mới chỉ nhập môn có 2 năm nhưng đã tiệm cận gần với Dị điểm, sớm muộn quý nữ nhà Lục đoàn chủ cũng sẽ trở thành một nhân vật phong vân khắp Thiên ngoại này.

– Chuyện đó thì có vấn đề gì sao? – Ngân thưởng trà.

Phù Sương ngưng lại giây lát, một khoảng không tĩnh lặng đè xuống trong Ngân. Phù Sương mắt mở hờ, tay đưa lên che miệng:

– Tiểu nữ vốn cũng xuất thân là thương gia, đối với viên tuyệt ngọc của đoàn chủ này tất cũng phải có chút hứng thú. Vậy nên tại hạ muốn đưa ra một vài đề nghị, để đổi lấy lợi ích của cả hai, không biết Lục đoàn chủ liệu có quan tâm? – Phù Sương lời mời.

Ngân đặt liễn trà xuống, biểu lộ sự chú ý, quan tâm thay cho lời tiếp chuyện thường thấy.

– Việc nhỏ lợi lớn, gia tộc ta cùng với thương đoàn của Lục đoàn chủ sẽ mở mối làm ăn với nhau, dạng như một liên minh, đổi lại chuyện trong tông ta sẽ ra sức giúp Kiều tiểu thư, dù rằng việc mà một Chấp sự như tiểu nữ có thể làm chẳng nhiều nhặt gì.

Chính Chấp sự chỉ đứng sau Nội chủ, tổng quản Nội viện, Nội viện chuyên trách giải quyết, tiếp quản sự vụ trong tông, không giúp được gì nhiều mới là lạ, Ngân nghĩ.

– Được.

– Thành giao.

...

Sau khi đã bàn bạc xong với Lục Gia Ngân, Phù Sương giao lại hai nữ đệ tử ở Lục gia trang, còn mình thì lấy lý do mạn phép quay trở về Ngũ Thủy Tiên Sơn để tránh chồng chất sự vụ. Ra khỏi Lục gia trang, Phù Sương không đi thẳng về ngay mà đi dạo một hồi vòng quanh Thanh Hải trấn rồi bất ngờ rẽ vào một con hẻm vắng vẻ, xướng lên hai câu thơ:

– Yển nguyệt bán dạ; huyết nguyệt vị thần.

Rồi khuất dần mình vào ngã rẽ phía trước, đến nơi, Phù Sương đã biến mất, không còn tung tích gì.