Thần Tích

Chương 1: Lục Xương



Chương 1: Lục Xương

Răng rắc!

Bầu trời đen kịt, từng đạo từng đạo hồng quang ánh chớp nổ vang.

Từng đầu cột sáng thẳng chiếu mà xuống, phảng phất muốn đem bầu trời xé ra thành vô số mảnh vỡ.

Góc khuất hẻo lánh bên trong, một tên vóc dáng cao lớn, toàn thân mang lấy áo mũ che khuất tầm mắt.

“Phi! giữa cái thời tiết c·hết tiệt này mà chúng ta còn phải ra ngoài đi làm.”

Bành!

Hắn nhấc chân đá tới một bóng người nằm bất động dưới mặt đường nhếch nhác, đầu không chú ý, ngoảnh sang một bên phun ngụm nước miếng, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ.

“Còn không phải do tên phế vật này, yên yên ổn ổn không muốn, còn muốn chạy tới gây sự cùng lão đại?”.

Phía sau lưng hắn mấy người cũng là mở miệng, một bên chửi, một bên dùng sức dẫm đạp lên bóng người nằm dưới đất.

Bọn hắn dùng lực rất mạnh, cũng không quan tâm là đối phương còn sống hay đ·ã c·hết, dù sao nếu là thật c·hết, đó cũng không có ảnh hưởng gì.

Két! Két!

Ngay lúc này, một cỗ xe thể thao màu đen nhanh chóng chạy tới, tại đầu hẻm thắng gấp.

Đột ngột b·ị đ·ánh gẫy, một đám người không khỏi ngừng một chút, quay đầu nhìn sang.

“Là trị an sao? Đuổi đi.”

Tráng hán dẫn đầu trầm giọng mở miệng, tâm tình không có quá lớn chập chờn.

Cũng vậy, trị an ở đây chính là như thế không đáng nhắc tới, hơn nữa bọn hắn đều là người bình thường, đến cũng chỉ là người bình thường mà thôi, không có gì đáng lo lắng.

Cho dù là không phải người bình thường, vậy cũng sẽ không thể đối với bọn hắn ra tay, đó là luật.

Chỉ là, hắn lời nói vừa dứt.

Bành! Một tiếng.

Cửa xe trực tiếp nổ tung, một cách cửa dường như là bị vật gì đó cường lực v·a c·hạm.

Cực mạnh lực hất văng ảnh hưởng dưới.

Lại là “Soạt” thanh âm truyền đến.

Chất lỏng ấm áp vung vẩy đến hắn trên mặt.

Bên cạnh vừa rồi còn đang định đi ra ngoài tên tiểu đệ kia, một nửa đầu lâu đã là bị cánh cửa xe bay tới, ngang ngang va nát.

Đỏ trắng chất lỏng xen lẫn cùng một chỗ phun trào.

“Bọn hắn không phải trị an.”

Nghe tiểu đệ bên cạnh bồi một câu như vậy làm hắn rất nhanh từ bên trong hoảng hốt lấy lại tinh thần.

Mặc dù rất muốn chửi tục thêm mấy câu, nhưng hắn cũng không có làm như vậy, nhanh chóng từ bên hông rút ra một khẩu súng, hướng về bên chiếc xe chỉ tới.

Phía sau hắn một đám người cũng là đồng loạt một loại động tác.



“Các ngươi sẽ không muốn nổ súng ở đây đâu phải không?”.

Thanh âm chậm rãi, mang theo một chút trong suốt cùng lười biếng từ đối diện truyền đến.

“Tại khu thành thị bên trong nổ súng, vậy thật là giống đám khủng bố ngoài kia một dạng, phải không?”.

Theo thanh âm lần nữa truyền đến, từ trên xe xuống đến ba bóng người.

Dẫn đầu bước xuống chính là một thanh niên. Mái tóc như bị gió thổi hất ngược về đằng sau, một thân quần jean đen cùng áo sơ mi đen, thanh âm như tiếng gõ kia chính là từ phía dưới giày da phát ra.

Sau lưng hắn hai người chính là một tên nữ sinh cũng một lão già chống lấy quải trượng.

Hai người này lần lượt chiều cao chỉ đến dưới ngực cùng hông của hẳn vị trí, đội hình hiển lộ cực kỳ quỷ dị, nhìn qua còn là có chút buồn cười.

Chỉ là đối diện một đám mười mấy người lại không có kẻ nào cười.

Thậm chí, dẫn đầu tráng hán tay cầm súng đều là đang run.

Liếm bờ môi phát khô, bờ môi run run, không hề có vừa rồi khí thế cùng bạo ngược.

“Lục… Lục Xương?

Lạch cạch!

Khẩu súng bị người nắm chặt, ngước mắt nhìn tới thanh niên được gọi là Lục Xương kia đã đi tới hắn trước mặt, nhẹ nhàng nắm lấy khẩu súng trong tay hắn.

Thân hình cao lớn vạm vỡ của hắn đứng trước mặt đối phương, vậy mà đều phải ngước đầu lên nhìn.

Trước đây hắn cũng chỉ là nhìn thấy đối phương trong tư liệu mà thôi, hiện tại rõ ràng được nhìn tại khoảng cách gần.

Gương mặt góc cạnh, lông mày dài chút hơi mảnh, đuôi mắt sắc bén, cùng trên màn ảnh nhìn thấy lưu lượng minh tinh còn khoa trương hơn gương mặt, nhưng đôi con ngươi đen kịt cực kỳ đặc biệt kia, giống như đúc trong ảnh.

Đổi phương quả thực là Lục Xương.

“Ngươi quả nhiên chính là một công dân tốt.”

Lục Xương kéo họng súng chỉ xuống đồng thời cúi đầu, một tay vỗ vỗ vai hắn.

Chợt, lời nói của hắn ngừng lại một lúc, như là đang suy nghĩ lấy cái gì.

Mà kỳ lạ là xung quanh một đám người cầm súng, vậy mà không có kẻ nào giám động.

“Ngươi không phải ở khu này mới đúng.”

“Tin tức của các ngươi có chút chậm, vẫn là thông cảm được.

Về nói cho lão đại của các ngươi, từ hôm nay, khu này cũng là về ta tiếp quản.”

Nói xong đằng sau, Lục Xương liền bỏ ra đối phương, bước đến người đang nằm như c·hết trên mặt đất kia, duỗi tay nắm lấy đối phương tóc.

Lộ ra gương mặt dính đầy máu cùng vết bẩn.

Mặc dù đã vặn vẹo mơ hồ ngũ quan nhưng vẫn là có thể nhìn ra đại khái là một tên trung niên.

Lục Xương quan sát một lúc đằng sau, xác nhận đúng là người cần tìm liền xách theo tóc đối phương, cứ như vậy kéo đi.

Tự nhiên như nhà hắn một dạng đi xuyên qua đám người hướng một chiếc xe màu đen khác đi tới.



“Lục Xương, ngươi cứ để bọn hắn như vậy?”

Thiếu nữ cùng lão già kia từ đầu đến cuối cũng không nói cái gì, đợi thấy sự việc sắp kết thúc lúc, lão già chống quải trượng mới là khàn khàn mở miệng.

Không có bất kỳ thanh âm đáp lại nào, tại lão già này lời nói vừa dứt “Bành!” một tiếng, đầu của hắn trực tiếp bị đá nổ.

“Không phân biệt được chủ tớ đồ vật.”

Lục Xương thu hồi chân, đem người đang xách trên tay ném lên nóc xe, ngay tại vị trí để hành lý phía sau mới là chui đi vào.

Thiếu nữ kia không biết từ khi nào cũng đã lên xe.

Phịch!

Cửa xe đóng lại, một đám người cầm súng cứ như vậy trừng trừng nhìn hắn rời đi, một lúc lâu không có lên tiếng.

“Chúng ta cứ như vậy để hắn cứu người đi? Hắn cũng là người bình thường, chúng ta sao không thử một chút”.

Hiển nhiên vừa rồi cũng là có người rục rịch, chỉ là không được cho phép hành động.

“Câm miệng.”

Nghe thuộc hạ bên cạnh dò hỏi, tráng hán quát lớn một tiếng.

Hắn lấy tay lau lau mồ hôi trên trán.

“Một đám ngu xuẩn, nếu các ngươi thích, vậy liền lên tới.”

Lục Xương là ai? Mặc dù là tuổi trẻ, nhưng là một trong những kẻ chắc chắn sẽ giác tỉnh, được bồi dưỡng dự bị thủ hạ đắc lực của vị kia.

Chưa kể tới hắn vẫn là thiên tài cổ võ.

Đừng nói đạn súng lục, cho dù là súng bắn tỉa, hắn cũng không chắc chắn có thể bắn trúng đối phương.

Đây không phải hắn nghe đồn, mà là cách đây một năm về trước tận mắt chứng kiến qua.



Trong xe.

“Lục Xương, kế tiếp chúng ta đi nơi nào?”.

Nghe đến thanh âm, đang quan sát cảnh vật ngoài cửa sổ Lục Xương thu hồi tầm mắt.

Đen kịt hai con ngươi khẽ nhúc nhích nhìn về phía ghế lái.

Trong xe vậy mà cũng chỉ có hai người, chính là hắn cũng với nữ sinh kia.

Hiển nhiên, vừa rồi người lái xe tới đã bị nàng đuổi đi.

“Cho ta trở về tổng bộ.”

Hắn suy nghĩ chốc lát mới là chậm rãi lên tiếng.

“Là Diệp tiên sinh ra lệnh cho ngươi cứu hắn sao?”

“Không phải, nhận được thù lao làm việc mà thôi.



Dù sao mới tới nơi này, tiếp một vài công việc nhỏ, kiếm chút thu nhập, sắp tới cũng rất cần tiền.”

“Là mang xác đối phương trở về sao?”.

“Không! Ghé qua bệnh viện đi.”

Lục Xương trầm mặc một lát mới trả lời, hắn thật đúng là quên đi vấn đề này.

“Ừm, vậy lần này ngươi qua bên này, là chuẩn bị cho vài ngày nữa giác tỉnh sự tình?”.

“Lạc tiểu thư, ngươi không phải ngươi đều biết sao?”.

Bên cạnh hắn, trong bộ dạng nữ sinh này liền là Lạc Thải Điệp, tuổi tác liền cùng hắn giống nhau.

Vẫn là nữ nhi của cấp trên, không biết vì cái lý do gì, nàng vậy mà hôm nay đích thân tới đón hắn.

Mặc dù hai người quen biết từ trước, nhưng gặp nhau cũng không nhiều như vậy, thân phận cũng là khác biệt.

Nàng là tiểu thư, hắn là mấy năm trước được người lôi ra từ đấu trường, muốn bồi dưỡng cái gì.

Nói như vậy nghe như hắn có chút đặc biệt, nhưng kỳ thực thì không phải vậy.

Mười hai tuổi, bị lão cha nghiện rượu đem bán ở chợ nô lệ, sau đó lại bị bán qua tay tới đấu thú trường.

Mỗi tháng một lần vào trong lồng sắt cùng quái vật biểu diễn giằng xé lẫn nhau vẻn vẹn nửa năm.

Cùng hắn một nhóm kia cùng ra tới chính là hơn trăm người, còn có từ các nơi khác đấu thú trường bên trong, ít cũng có bốn chữ số trở lên.

Hiện tại các nhóm khác hắn không biết, chỉ là đoàn đội ban đầu của hắn hơn trăm người, bây giờ liền còn lại hắn cùng một tên khác.

Huấn luyện không quá khắc khe, nhưng làm chuyện lặt vặt cũng thật dễ c·hết.

Cho nên, Lạc Thải Điệp tới cũng để hắn có chút bất ngờ, dù sao không quen.

Ừm! Trong suy nghĩ của hắn, nhận định chính là không quen.

Có lẽ chính là phản nghịch kỳ tới.

“Không biết, cha ta không cùng ta nói chuyện này.”

Tất nhiên rồi, dù sao đây cũng không phải chuyện của ngươi.

Lục Xương cười cười.

“Mọi chuyện Lạc tiên sinh đều đã sắp xếp ổn thỏa.”

“Ngươi cũng không biết.”

“Vâng.”

“...”

“...”

Một bên hỏi một bên trả lời, cứ như vậy, bọn hắn rất nhanh thì đi đến một tòa cao ốc cao đến không thấy đỉnh phía trước.

Xe cũng không tiến vào bãi đỗ, trực tiếp dừng ngay tại cổng chính đằng trước.

Lục Xương theo chân Lạc Thải Điệp, một đường thông suốt, theo lấy chỉ dẫn có trước trực tiếp lên đến tầng thứ bên trên cũng không có cái gì cố sự gây khó dễ xuất hiện.