Thần Tọa

Chương 21: Kỹ kinh tứ tọa (1)



- Không tốt!

Mạnh Thạch tâm thần đại chấn. Hắn cảm giác được một mối nguy cơ trước nay chưa hề có. Trước một khắc, Trong mắt Lâm Hi hắn vẫn còn chỉ là một cừu chờ đợi làm thịt. Nhưng mà sau một khắc, Lâm Hi phảng phất biến thành một con cự thú viễn cổ, cỗ khí tức khổng lồ kia làm người khác kinh sợ không thôi.

- Phát hiện ra rồi sao? Đáng tiếc, đã chậm!

Thần sắc Lâm Hi lạnh lẽo, căn bản không để cho Mạnh Thạch có cơ hội phản ứng. Cánh tay vừa đập vào nhau, thật giống như một cây Cự Phủ ( búa) động trời, hung hăng đập về phía trước.

- Răng rắc!

Trong giây lát nắm tay hai người tấn công, lực lượng của "Tiến Bộ Băng Quyền" rốt cục bộc phát ra. Một cỗ lực lượng bùng nổ dời núi lấp biển đang gào thét tràn đến. Mạnh Thạch cảm giác chính mình tựa như bị một quả núi nện trúng, cánh tay phải bị gãy xương ngay tại chỗ, một giọt máu liền văng đi ra ngoài.

- Oa! Lực lượng thật đáng sợ! Làm sao có thể!

Mạnh Thạch hai mắt trợn trừng lồi ra, hoảng sợ trông thật giống như cá chày vậy. Vào khoảnh khắc hai quyền giao nhau, hắn thật giống như một quả bóng cao su bị lăng không quét ngang bắn đi ra ngoài. Hắn quay cuồng lộn nhào hơn mười cái, bị đánh bay đi xa hơn mười trượng. Sau đó tựa như con chó chết hung hăng nện đánh rầm trên mặt đất.

- Thạch hiền chất!...

- Thạch nhi!

Chỉ nghe một trận giật mình la lên, các vị trưởng lão vừa rồi vẫn còn vững như núi Thái, giờ đã cả kinh đứng lên từ trên ghế ngồi. Họ không thể tin nhìn Mạnh Thạch lộn nhào rồi nện xuống trên mặt đất. Về phần Nhị trưởng lão Mạnh Quân thì tâm thần đã sớm đại loạn, lão kêu sợ hãi mà nhào tới.

- Hi nhi!

Tam trưởng lão Lâm Như Vân cũng có vẻ mặt kích động và niềm vui bất ngờ trào dâng. Lâm Hi lại xuất ra được lực lượng và kỹ xảo như thế, điều này quả thực khiến cho bà vui mừng quá đỗi.

Nhanh! Thật sự là quá nhanh!

Cũng không ai ngờ nổi. Rõ ràng lực lượng của Mạnh Thạch phải vượt trội so với Lâm Hi. Làm thế nào mà mới nháy mắt liền tựa như con chó chết bị đánh bay đi ra ngoài.

- Làm sao có thể!

Đám môn nhân đệ tử vừa mới vẫn còn giữ vẻ mặt châm biếm, chế nhạo Lâm Hi, muốn nhìn trò hay. Lúc này họ đã sớm cả kinh trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt cực kì quái đản.

- Mạnh Thạch, hiện tại, ai mới thật sự là phế vật?

Lâm Hi từ từ thu quyền lại, liếc liếc mắt nhìn vẻ mặt đầy sự bị tổn thương của Mạnh Thạch, lúc này mới chậm rãi hỏi.

- Ngươi!

Mạnh Thạch lúc trước vừa bị thương, nay nghe thấy câu như thế lập tức khí huyết dâng lên, ọc một cái phun ra một ngụm máu, liền ngất đi.

- Thạch nhi!

Mạnh Quân nâng đỡ Mạnh Thạch, kinh sợ kêu lên một tiếng. Lão quay phắt đầu lại, thù hận nhìn Lâm Hi:

- Tiểu súc sinh! Ngươi dám đả thương con ta!

Hai mắt của lão phân bố đầy tơ máu, toàn thân đều tràn ngập sát khí.

- Hừ! Quyền cước không có mắt, tử thương tự chịu. Đây là quy củ đã định ra từ trước khi chúng ta động thủ. Có nhiều trưởng lão như vậy làm chứng. Mạnh Quân, ngươi còn dám phá hoại quy củ sao?

Lâm Hi mãnh liệt tiến lên trước một bước, không hề sợ hãi.

Chưởng giáo trong đại sảnh, ngoài Mạnh Quân ra thì còn có cô cô Lâm Như Vân của Lâm Hi, còn có Đại trưởng lão ở đây. Chẳng sợ các trưởng lão khác đều đứng ở bên phía Mạnh Quân. Lâm Hi cũng không tin, ở trước mặt Đại trưởng lão mà bọn họ dám động thủ.

- Mạnh Quân, trước mặt Đại trưởng lão, ngươi dám động tay?

Lâm Như Vân ngay tại chỗ quát một tiếng chói tai. Bà cũng phát động chân hỏa. Cha con Mạnh Quân dùng trăm phương ngàn kế để đối phó Lâm Hi. Lúc nãy trên đường lên núi, Mạnh Quân đã định hạ thủ Lâm Hi. Bây giờ còn dám động thủ, thật sự là có thể nhẫn nhất thời mà không thể nhẫn mãi.

Lâm Như Vân cũng không đếm xỉa đến gì nữa.

Quả nhiên, nghe nhắc đến chữ "Đại trưởng lão", Mạnh Quân không khỏi cứng lại, hung quang trong mắt giảm bớt không ít.

Đại trưởng lão bắt đầu từ vài thập niên trước cũng đã rất ít tham gia mọi chuyện trong tông phái. Mặc dù xem ra hình như tính tình lão rất tốt, nhưng cho dù là Mạnh Quân cũng không dám hoàn toàn chọc giận vị cao thủ đệ nhất Ngũ Lôi Phái này.

Cường giả cảnh giới Long Lực còn cách quá xa, không phải hạng mà trước mắt lão có thể chống lại, cho dù là còn có thêm con Hổ Hống kia!

- Lâm Hi, hay cho thủ đoạn quyết đoán của ngươi!

Từ phía đằng sau, đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai. Trong chớp mắt, có một người trẻ tuổi độ hai mươi ba, hai tư tuổi đi ra, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt hung ác:

- Đồng môn so sánh kỹ năng, luận bàn mà thôi. Vì câu quyền cước không có mắt chỉ là câu mở đầu. Ngươi lại dám hạ thủ ác độc như thế, chỉ sợ sau này đệ tử Ngũ Lôi Phái không có một người nào lại phục ngươi. Mạnh trưởng lão là trưởng bối của ngươi, đức cao vọng trọng, ai mà không tôn trọng. Ngươi lại cũng nói năng kiêu ngạo. Âm hiểm ác độc như thế, trong mắt không có tôn trưởng, ta làm sư huynh dẫu nói gì thì cũng phải thay mặt các đại sư trưởng môn để giáo huấn ngươi một chút. Hãy lại đây đi, chúng ta cũng đấu với nhau, không phải là ngươi sợ đó chứ?

Người trẻ tuổi kia này rậm như chổi xể, mắt sáng như sao. Vóc người dong dỏng cao cũng ẩn chứa cũng là một cỗ lực lượng có tính bùng phát. Đặc biệt lúc hắn đi thì phát ra những tiếng bình bịch, thật giống như hai khối da trâu đang khẽ di động. Lâm Hi chỉ nhìn thoáng qua liền biết gia hỏa này đã tới tu vi võ đạo Đệ Ngũ Trọng Nhận Bì Kỳ.

- Ngươi muốn khiêu chiến ta?

Lâm Hi kiêu ngạo mà đứng như vậy, hắn hỏi đầy vẻ lạnh lùng.

- Ha ha ha, khiêu chiến? Không! Ta là muốn hung hăng giáo huấn ngươi. Loại liều lĩnh tự đại như ngươi, trong mắt không có tôn trưởng thì cần có phải có người giáo huấn! Sao nào, ngươi không dám ứng chiến sao?

Vương Nhạc Hạc cười lạnh mà chất vấn. Hắn là đệ tử bên người của Mạnh Quân, khá là được tín nhiệm. Nay sư phụ có việc thì đệ tử phải đảm trách công việc của hắn. Vương Nhạc Hạc thấy cha con Mạnh Quân, Mạnh Thạch gặp khó khăn, nên đành thay mặt cho sư phụ.

Vương Nhạc Hạc tâm tư thông minh lanh lợi, biết rõ xà có xà đạo, thử có thử đạo (rắn có đạo của rắn, chuột có đạo của chuột). Mạnh Quân ngại với thân phận, không có cách nào khác trực tiếp động thủ với Lâm Hi, nhưng hắn làm đệ tử lại không có loại hạn chế về thân phận. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Vương Nhạc Hạc, lui về! Hi nhi trở về, hiện tại là hội nghị trưởng lão, không phải là lúc các ngươi giao đấu.

Tam trưởng lão Lâm Như Vân lập tức kêu lên.

- Tam trưởng lão, chúng ta làm đệ tử, vẻn vẹn là đồng môn so sánh bản lĩnh. Lâm sư đệ không phải muốn làm Thiếu chưởng môn sao? Nếu như ngay cả ta đều không đánh lại, làm sao có thể khiến mọi người phục. Sau này lại làm thế nào nhận ngôi chưởng môn được?

Vương Nhạc Hạc âm thanh không mềm không cứng, bắt bí thân phận Thiếu chưởng môn làm Lâm Như Vân á khẩu không trả lời được.