Thần Tử Hoang Cổ

Chương 136



Chương 136 

Toàn bộ Tử Cấm Thành đều lâm vào yên tĩnh. 

Nhìn Tiêu Trần ngã thật mạnh xuống đất, rất nhiều người đều lạnh cả người. 

Thực lực của Tiêu Trần rõ như ban ngày. 

Mà hiện tại, hắn ta lại bị đánh bại dễ dàng như vậy. 

Trước đó hắn ta và Dương Bàn còn triền đấu hồi lâu. 

Từ điểm này thì có thể nhìn ra, thực lực của Dương Bàn tuyệt đối không thể so được với Quân Tiêu Dao. 

“Đáng chết!” Vẻ mặt Dương Bàn đanh lại, trường thương đâm thẳng đến, gã lại ra tay. 

Hoàng Huyền Nhất cũng tiếp tục xuất thủ. 

Phượng Thanh Linh đã bị thương nặng, không thể tấn công nữa. 

Sâu trong ánh mắt nàng cũng mang theo kinh sợ, như có bóng ma, không dám đối đầu với Quân Tiêu Dao nữa. 

Diệp Tinh Vân và Vương Cương cũng ra tay. 

Hiện giờ có tận bốn thiên kiêu là Dương Bàn, Hoàng Huyền Nhất, Diệp Tinh Vân, Vương Cương cùng bao vây Quân Tiêu Dao. 

Điều này khiến người ta vô cùng kinh ngạc. 

Phải biết là, thiên kiêu trẻ tuổi ai mà không tâm cao khí ngạo. 

Nhưng hiện tại, đối mặt với Quân Tiêu Dao như núi lớn không thể lay động, bọn họ chỉ có thể lựa chọn cùng ra tay. 

Giờ phút này Quân Tiêu Dao đứng sừng sững trên đỉnh Tử Cấm, trên chín tầng trời, như thần linh quan sát nhân gian. 

Mà bốn người Dương Bàn giống như phàm nhân khiêu chiến thần linh. 

Cảnh tượng này giống như bốn vị dũng sĩ cùng đánh một Boss. 

Quân Tiêu Dao chính là Boss cuối cùng kia! 

“Đến đây đi, cứ việc xông lên, bản Thần Tử ban cho các ngươi cơ hội để giãy giụa!” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt. 

Dương Bàn phát ra pháp lực toàn thân, rót vào Thương Mang Thần Thương. 

Trăm ngàn thương ảnh cùng đâm đ ến. 

Hoàng Huyền Nhất chỉ một ngón tay vào mi tâm mình, ngọn lửa màu đỏ đậm ngập trời giống như dòng nước lũ thổi quét ra. 

“Là Phượng Hoàng Thiên Hỏa của Vạn Hoàng Linh Sơn, nghe đồn lữa này có thể đốt sạch vạn vật...” 

Rất nhiều người nhìn thấy mà sợ hãi vô cùng. 

Diệp Tinh Vân lại luân chuyển đôi tay, cứ như có vô số đại tinh chuyển vờn quanh đôi tay hắn ta, hóa thành một mặt luân bàn. 

Đây là thần thông võ học thức tỉnh từ ký ức của hắn ta, Tinh Vẫn Luân Bàn. 

Luân bàn vừa xuất hiện thì chém ngang trời cao, giống như vô số sao trời bao la nghiền áp qua. 

Vương Cương cũng ra tay, quyền quang chiếu sáng vòm trời, từng dao động như gợn sóng chấn động, đó là một môn tuyệt học của Vương gia, Ba Động Vương Quyền. 

Tứ đại thiên kiêu đều tung ra cường chiêu. 

Có thể nói, đổi là bất cứ kẻ nào khác đứng ở vị trí của Quân Tiêu Dao đều phải sợ hãi, sẽ sinh ra tuyệt vọng và vô lực. 

Mà vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn bình đạm tới cực điểm. 

Có lẽ là vì vô địch quen rồi, Quân Tiêu Dao căn bản không biết cái gì gọi là kiêng kỵ và sợ hãi. 

Hắn thúc giục Tượng Thần Trấn Ngục Kính, kim quang toàn thân bay lên trời, hóa thành một đầu tượng thần kim sắc trấn áp thiên hạ. 

Tượng thần ngưng kết ra này nhìn sinh động như thật, đè ép cả thiên địa. 

Chỉ nhìn uy thế kia một cái đã khiến người ta sợ đến nát gan. 

“Khí tức mạnh thật, rốt cục công pháp này của Thần Tử Quân gia từ đâu mà đến?” Một đám tu sĩ dâng lên sóng gió trong lòng, giật mình không thôi. 

Vô số người đang quan sát Quân Tiêu Dao một mình chiến đấu với tứ đại thiên kiêu, sẽ có kết quả thế nào. 

“Nhất lực phá vạn pháp, trên đời này không có sức mạnh tuyệt đối nào không thể phá vỡ!” 

Quân Tiêu Dao ấn tay phải xuống, lại thêm vào sức mạnh của hai mươi khối Đại La Tiên Cốt. 

Cộng thêm một tỷ cân thần lực của bản thân Tượng Thần Trấn Ngục Kính, sức mạnh này thật kh ủng bố! 

Ầm vang! 

Vòm trời chấn động, chư thiên lật nhào! 

Dường như khắp không gian đều bị Quân Tiêu Dao một tay bóp nát! 

Phanh! 

Hư không sinh ra gió lốc, cứ như không thể chịu được thần lực ngập trời mà Quân Tiêu Dao phát ra! 

Oanh! 

Tiếng nổ kịch liệt vang lên, truyền khắp toàn bộ hoàng đô thần triều! 

Giờ khắc này, mọi người trong hoàng đô đều ngẩng đầu nhìn trời, thấy được cảnh tượng mà cả đời bọn họ cũng khó quên! 

Chính giữ vụ va chạm như có một trăm viên đạn hạt nhân nổ tung! 

Nhìn lại từ xa xa, giống như vòm trời mở ra một con mắt! 

Dù là các cường giả như Bàn Võ Thần Chủ cũng lộ ra vẻ mặt kinh dị đối với vụ va chạm này. 

Bàn Võ Thần Chủ trực tiếp ra tay, hạn chế dao động kinh khủng kia. 

Nhưng dù vậy, lồ ng giam không gian mà ông ta phóng ra vẫn đang chấn động. 

Khó có thể tưởng tượng, đó chỉ là chiêu thức do một thiên kiêu Quy Nhất Cảnh phóng thích. 

Giữa loại va chạm cực hạn này. 

Bốn tiếng hộc máu vang lên. 

Bốn người Dương Bàn, Hoàng Huyền Nhất, Diệp Tinh Vân, Vương Cương ói ra máu tươi như không cần tiền. 

Cốt cách của bọn họ vỡ vụn, trên người đều là vết thương, khí tức sa sút đáng kể. 

“Sao có thể?!” Hoàng Huyền Nhất lộ ra vẻ mặt kinh hãi. 

Diệp Tinh Vân cũng đầu óc trống rỗng, không phục hồi tinh thần lại. 

Đôi mắt Vương Cương lộ ra vẻ hoảng sợ . 

Cho dù là ca ca của gã, Vương gia Thiếu Đế Vương Đằng, cũng không sánh bằng uy thế này. 

Đương nhiên, kinh hãi nhất vẫn là Dương Bàn. 

Gã kiêu ngạo kiệt ngạo, không coi ai ra gì, trước đó còn tung tin ra, nói muốn quyết chiến với Quân Tiêu Dao trên đỉnh Tử Cấm. 

Kết quả hiện tại, đừng nói một mình gã, cho dù là bốn người cùng xông lên vẫn bị Quân Tiêu Dao nghiền áp. 

Tương phản này quá lớn. 

Nếu tin tức này truyền ra thì Dương Bàn gã sẽ trở thành trò cười của mọi người trong thiên hạ. 

“Không, sao ta lại bại, không có khả năng!” Vẻ mặt Dương Bàn trở nên dữ tợn. 

Tính cách bản chất của gã vốn là một tiểu thị dân ích kỷ kiêu ngạo, chỉ vì khí vận nhất thời nên mới có thể bước lên vị trí Quan Quân Hầu hiện giờ. 

Giờ phút này gã bị nhục nhã, tất nhiên là thẹn quá thành giận. 

Gã trực tiếp điên cuồng thúc giục sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm trong cơ thể. 

Một khí tức sinh mệnh tràn ngập, khiến thương thế trên người gã nhanh chóng khôi phục, đạt tới đỉnh cao. 

“Đó là sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm sao?” Rất nhiều người kinh nghi. 

Bàn Võ Thần Chủ lại lẩm bẩm: “Chỉ cần có Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm trong tay, sinh cơ của Dương Bàn khó có thể mất đi, cho nên hắn trời sinh đã đứng trong bất bại chi địa.” 

Đây cũng là nguyên nhân Bàn Võ Thần Chủ rất tự tin vào Dương Bàn. 

Mà giờ phút này, ba người Diệp Tinh Vân, Hoàng Huyền Nhất, Vương Cương đều trực tiếp rời khỏi chiến trường.