Thần Tử Hoang Cổ

Chương 152



Chương 152 

 

 “Tiện nhân, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!” Hai mắt Tiêu Trần trở nên khát máu, như muốn điên cuồng. 

 Hắn ta cũng thi triển ra chiêu mạnh nhất, Long Đoạn Thất Thức. 

 Bảy quyền ấn liên tục phát ra, quyền sau càng mạnh hơn quyền trước. 

 Pháp lực hùng hồn Quy Nhất Cảnh đại viên mãn của hắn ta cũng hoàn toàn nổ tung, cả người đều long hóa, trở thành bán long nhân. 

 Oanh! Oanh! Oanh! 

 Gần ba quyền qua đi, chiêu thức của Võ Minh Nguyệt đã bị phá vỡ. 

 Quyền thứ tư tung ra, Võ Minh Nguyệt lấy ra một tấm chắn ngăn cản, vẫn bị chấn đến hộc máu. 

 Quyền thứ năm qua đi, Võ Minh Nguyệt hộc ra một mồm máu to, nhiễm đỏ vạt áo tuyết trắng. 

 Quyền thứ sáu đánh ra, cốt cách cánh tay Võ Minh Nguyệt đều rách nát. 

 Quyền thứ bảy sắp đánh vào đầu Võ Minh Nguyệt. 

 Tiêu Trần không hề nương tay mà hoàn toàn hạ tử thủ. 

 Võ Minh Nguyệt thấy Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt dữ tợn rồi đánh tới một quyền. 

 Nàng xem như đã hiểu rõ, Tiêu Trần thật sự tính giết nàng, không lưu tình chút nào cả. 

 Võ Minh Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại. 

 Lạnh băng, tuyệt vọng, hối hận, đủ loại cảm xúc quay cuồng trong lòng. 

 Mà đúng lúc này, một bàn tay lại đặt lên vai ngọc của Võ Minh Nguyệt. 

 Đồng thời, còn có một giọng nói lạnh nhạt thanh lãnh vang lên: “Tiêu Trần, hành hung dưới mí mắt của bản Thần Tử, ngươi coi ta không tồn tại sao?” 

 Kế tiếp, Võ Minh Nguyệt chỉ nghe thấy một tiếng rầm. 

 Khi nàng mở mắt ra lần nữa, đã thấy Tiêu Trần hộc máu bay ngược ra ngoài. 

 Nàng hơi quay đầu lại, một dung nhan tuấn tú như trích tiên ảo mộng xuất hiện trước mắt nàng. 

 “Không có việc gì chứ?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi. 

 Võ Minh Nguyệt nhất thời nhìn đến sửng sốt, cũng quên trả lời. 

 Bên môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện. 

 Sáu quyền trước đó, Võ Minh Nguyệt bị thương hộc máu, Quân Tiêu Dao vẫn không nhúc nhích, cứ như không thấy được. 

 Thẳng đến quyền thứ bảy trí mạng đánh ra, Quân Tiêu Dao mới quyết định ra tay. 

 Bởi vì như vậy mới làm Võ Minh Nguyệt càng ghi nhớ khắc sâu. 

 Rốt cuộc là ai cứu mạng nàng! 

 Không để ý đến Võ Minh Nguyệt đang thất thần, Quân Tiêu Dao nhìn về phía Tiêu Trần, lạnh lùng nói: “Nhảy nhót lâu như vậy, cũng nên kết thúc.” 

 Quân Tiêu Dao vô cùng đơn giản mà tung một chưởng ấn ra. 

 Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. 

 Lúc này, một giọng nói già nua vang lên: “Tiêu Trần, bản tôn giúp ngươi lần cuối cùng!” 

 Nguyên thần thể nửa hư ảo của một lão giả thanh bào hiện lên phía sau Tiêu Trần. 

 Đó là Thanh Long Thượng Nhân. 

 “Ngươi là lão gia gia sau lưng Tiêu Trần đấy à?” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao bình đạm không gợn sóng. 

 Hắn biết, Thanh Long Thượng Nhân không dám làm gì hắn. 

 Quả nhiên, Thanh Long Thượng Nhân kiêng kỵ mà liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái. 

 Sau đó lão chợt phát ra hồn lực cường đại, xé rách hư không, lôi kéo thân thể Tiêu Trần chạy trốn. 

 Trong cái khe không gian kia còn truyền đến tiếng gào rống khàn khan của Tiêu Trần: “Quân Tiêu Dao, Tiêu Trần ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi, nhất định sẽ!” 

 Giọng nói kia truyền ra xong thì cái khe không gian cũng theo đó mà khép lại. 

 Quân Tiêu Dao đứng tại chỗ không truy kích, mặc kệ hắn ta rời đi. 

 Lần này hắn tiến đến cũng không để A Cửu đi theo, A Cửu chỉ quân tâm sinh tử của Quân Tiêu Dao, sẽ không quản nhàn sự khác. 

 Tiêu Trần bị Thanh Long Thượng Nhân mang đi, Quân Tiêu Dao cũng không để bụng chút nào. 

 Chụp chết Tiêu Trần lúc nào cũng được. 

 Hắn càng muốn biết, rốt cục Tiêu Trần có tự tin gì mà nói có thể lấy mạng của hắn. 

 “Thần Tử, không truy kích sao?” 

 Thẳng đến lúc này, Quân Trượng Kiếm mới lắc mình mà ra. 

 “Không cần, ta tin lần sau Tiêu Trần sẽ chủ động tìm tới ta, cần gì phải cố sức đi tìm hắn chứ?” Quân Tiêu Dao cười nhạt lắc đầu. 

 Nếu Tiêu Trần muốn giết hắn thì tất nhiên sẽ chủ động tìm đến. 

 Hắn nhìn nhìn Võ Minh Nguyệt, Võ Minh Nguyệt vẫn lộ ra vẻ mặt thất thần. 

 Trong lòng nàng vắng vẻ. 

 Toàn bộ ảo tưởng trước kia rách nát, cả người như biến thành trống rỗng. 

 Quân Tiêu Dao đi ra phía trước, nhìn Võ Minh Nguyệt. 

 Võ Minh Nguyệt cũng nhìn về phía Quân Tiêu Dao. 

 Có lẽ là vì vừa rồi Quân Tiêu Dao ra tay cứu giúp, hiện tại nàng cũng không bài xích Quân Tiêu Dao như trước. 

 “Vụ đánh cược này là Minh Nguyệt thua...” Võ Minh Nguyệt cúi đầu, lộ ra ý cười tự giễu chua xót. 

 Tiêu Trần hoàn toàn làm ảo tưởng của nàng rách nát, mà hiện tại, nàng vẫn là nữ nô của Quân Tiêu Dao, còn phải hoàn toàn thần phục. 

 Quân Tiêu Dao giơ tay, búng tay một cái. 

 Cả người Võ Minh Nguyệt đột nhiên chấn động. 

 Nô ấn trong thần cung của nàng cũng tan thành mây khói dưới cái búng tay này. 

 Võ Minh Nguyệt đột nhiên nâng đầu lên, đôi má ngọc còn tái nhợt lộ ra biểu cảm khó tin cực độ. 

 “Cái này... Vì sao, rõ ràng đánh cược là ta thua...” Trong lòng Võ Minh Nguyệt sinh ra nghi hoặc, khó hiểu. 

 Rõ ràng đánh cược thua là nàng, nhưng Quân Tiêu Dao lại giải trừ nô ấn cho nàng. 

 “Trước nay bản Thần Tử không thích thu nô lệ, chỉ hy vọng có người thật lòng đi theo.” 

 “Nếu ngươi vẫn luôn kháng cự, vậy hiện tại, bản Thần Tử sẽ trả tự do lại cho ngươi, chúc mừng.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói, xoay người muốn rời đi. 

 … 

 Võ Minh Nguyệt ngơ ra tại chỗ, hoàn toàn không thể tin. 

 Đây có còn là Quân Tiêu Dao như ác ma không? 

 Hơn nữa giờ phút này, sắc mặt Quân Tiêu Dao vẫn bình đạm như vậy. 

 Chẳng lẽ đối với Quân Tiêu Dao thì nàng thật sự không quan trọng chút nào sao? 

 Nếu không quan trọng, vì sao vừa rồi lại ra tay cứu nàng? 

 Đủ loại suy nghĩ quay cuồng trong lòng Võ Minh Nguyệt. 

 Nàng bỗng cảm thấy có phải từ lúc bắt đầu mình đã hiểu lầm Quân Tiêu Dao hay không. 

 Thật ra hắn là người tốt chính trực có thiện ý. 

 Chỉ là bị bề ngoài lạnh nhạt che giấu mà thôi. 

 Nếu không vì sao Quân Tiêu Dao lại cứu nàng? 

 Lại vì sao dưới tình huống đánh cược thua, còn giải trừ nô ấn, trả tự do cho nàng? 

 Giờ phút này, nhìn bóng dáng Quân Tiêu Dao chậm rãi rời đi, còn mang theo một tia lạnh nhạt trên gương mặt. 

 Võ Minh Nguyệt bỗng có chút đau lòng. 

 Thì ra nàng vẫn luôn hiểu lầm Quân Tiêu Dao. 

 Quân Tiêu Dao cũng từng thiện ý mà nhắc nhở nàng, Tiêu Trần đang lợi dụng nàng. 

 Võ Minh Nguyệt lại không nghe, ngược lại cho rằng là Quân Tiêu Dao lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. 

 Nghĩ đến đây, Võ Minh Nguyệt rốt cuộc nhịn không được mà buột miệng thốt ra: “Chủ nhân!” 

 Bước chân Quân Tiêu Dao khựng lại. 

 Mà Quân Trượng Kiếm bên cạnh lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, cả kinh đến cằm cũng sắp rớt xuống mặt đất. 

 Võ Minh Nguyệt đường đường là trưởng công chúa của một quốc gia, phương danh truyền xa toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực, lại chủ động gọi chủ nhân? 

 Chuyện này quả thực đổi mới tam quan của Quân Trượng Kiếm. 

 Hơn nữa, kêu vậy cũng không phải bị hiếp bức, mà là Võ Minh Nguyệt chủ động hô lên. 

 “Hừm? Không phải bản Thần Tử đã trả lại tự do cho ngươi rồi sao?” Quân Tiêu Dao nhíu nhíu mày. 

 Võ Minh Nguyệt cắn môi, sắc mặt hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mở miệng nói: “Trước kia là Minh Nguyệt hiểu lầm chủ nhân, Minh Nguyệt nguyện ý thật lòng thần phục chủ nhân.” 

 Nói xong, Võ Minh Nguyệt khom người bái lạy Quân Tiêu Dao. 

 “Con mẹ nó!” Dù là Quân Trượng Kiếm cũng không nhịn được mà chửi tục một câu. 

 “Ngươi không cần làm như thế, ta cũng không thiếu một nữ nô như ngươi.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu. 

 “Chủ nhân, Minh Nguyệt thiệt tình thần phục, không phải là vì đánh cược.” Võ Minh Nguyệt lộ ra một chút thấp thỏm. 

 Trong lòng nàng đang hư không, chỉ có dấu vết do Quân Tiêu Dao để lại.