Gã cũng giơ tay lên chưởng một chiêu, sát khí mênh mông.
Ầm!
Sau khi chiêu đầu tiên giao phong, Đọa Thần Tử bay ngược ra sau, cả cánh tay đều phát ra tiếng răng rắc.
Gã bay ra khoảng mấy trăm trượng, đập trúng đạo văn trên không trung mới ngừng lại.
Yên tĩnh…
Vô số tu sĩ đại lục Sâm La đang quan sát cuộc chiến và một vài thiên kiêu Tiên Vực đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Chuyện này…
Không đúng lắm.
Theo lý mà nói, chẳng phải hai người nên giao tranh kịch liệt, tình hình chiến đấu suýt sao, ngươi chết ta sống làm thiên hạ thất sắc, nhật nguyệt vô quang à?
Sao bây giờ Quân Tiêu Dao mới đấm có một cú mà Đọa Thần Tử đã bị hất bay rồi?
Đọa Thần Tử ho khan vài tiếng, sắc mặt cũng âm u tới cực điểm.
Ẩn sâu trong mắt thấp thoáng chút khiếp sợ.
Chỉ có gã biết cơ thể gã khác với người thường, là cơ thể được Đọa Thần Cung “chế tạo” tỉ mỉ.
Có thể nói, xét về mặt thể lực, từ trước đến nay Đọa Thần Tử không sợ bất kỳ kẻ nào.
Nhưng bây giờ, một chiêu đơn giản của Quân Tiêu Dao lại đánh bật gã, thậm chí cánh tay còn đang khẽ run rẩy.
Đúng là kinh người, đây là lần đầu tiên Đọa Thần Tử bị một thiên kiêu khác nghiền áp về mặt thể xác.
“Ồ? Cơ thể của Đọa Thần Tử này…” Mắt Quân Tiêu Dao lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Hiển nhiên hắn cũng phát hiện được chỗ kỳ lạ của cơ thể Đọa Thần Tử.
Nhưng cũng chẳng sao cả.
So với những thiên kiêu trong thời đại này, xét về mặt cơ thể, Quân Tiêu Dao nói một, sợ là không ai dám nói hai.
Quân Tiêu Dao tùy ý vung tay, pháp lực mênh mông, hóa thành ngọn giáo bay thẳng về phía Đọa Thần Tử.
Thoáng chốc Đọa Thần Tử đã điều chỉnh lại trạng thái.
Dù gì gã cũng là thiếu niên chí tôn của Đọa Thần Cung, một thiên tài vô thượng, lần đầu giao thủ tuy gặp bất lợi nhưng cũng không ảnh hưởng đến hình thái của gã.
“Hoang Cổ thánh thể thì sao chứ, thể chất đã xuống dốc thì không thể quật khởi lại được.” Đọa Thần Tử nói, giống như đang cố tăng niềm tin cho chính mình.
Gã lại ra tay, sức mạnh thân xác mênh mông, sát khí màu đen quấn quanh bàn tay gã, tấn công về phía ngọn giáo.
Ầm ầm, hư không nứt toạc, đôi cánh hắc bạch sau lưng Đọa Thần Tử chấn động, thân hình biến hóa cực nhanh, tấn công về phía Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao cũng dung đôi cánh ác ma, sau đó lại ra chiêu.
Chiêu thức của hai người gặp nhau, tiếng ầm ầm chấn động vang vọng, giống như trống trận.
Hư không cũng cộng hưởng rung lên, giống như đang không thể chịu nỗi cỗ sức mạnh này.
“Đọa Thần Tử này lợi hại thật, có thể đánh qua đánh lại với Quân gia thần tử.”
“Dù gì người ta cũng là thần tử của Đọa Thần Cung, cũng bình thường mà.”
“Nhưng sao ta cứ có cảm giác Quân gia thần tử không nghiêm túc lắm, giống như đang chơi trò chơi vậy.”
Thiên kiêu Tiên Vực đang theo dõi cuộc chiến khẽ thảo luận.
Còn nhóm người Nghê Vũ, Tô Tử Quỳnh sắc mặt vẫn bình tĩnh, không hề lo lắng cho Quân Tiêu Dao.
Ngược lại tu sĩ Chiến Ma Điện thì đang thấp thỏm.
Bọn họ cũng không rõ rốt cuộc Quân Tiêu Dao mạnh đến mức nào, bởi vậy khó tránh khỏi sẽ lo lắng.
“Công tử, để cho Thanh Ảnh được thấy thực lực chân chính của ngài đi.” Đôi mắt đen láy xinh đẹp của Yến Thanh Ảnh tò mò.
Người mà nàng ta muốn đi theo, tất nhiên không thể là người bình thường.
Cái nàng ta muốn nhìn thấy là thực lực thật sự của Quân Tiêu Dao, hoàn toàn chinh phục nàng ta.
Trong chiến đài cổ, quyền phong của hai người đan xen.
Đúng là Quân Tiêu Dao chưa dốc hết toàn lực, hắn đang quan sát cơ thể của Đọa Thần Tử.
Cơ thể của Đọa Thần Tử rất kỳ lạ, không giống cơ thể của gã lắm.
Quân Tiêu Dao thấy tò mò về nó.
Còn về Đọa Thần Tử thì lại nảy sinh ảo giác, gã cho rằng cơ thể của mình đủ để chống lại Quân Tiêu Dao.
“Hoang Cổ thánh thể cũng chỉ vậy thôi à.” Đọa Thần Tử càng ngày càng tự tin.
Bây giờ gã cảm thấy sự cường đại của Quân Tiêu Dao chỉ là lời đồn bậy.
“Ha ha… Hiểu rồi, nếu đã không phải của ngươi thì cuối cùng vẫn sẽ không phải của ngươi.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thâm thúy, nhìn thoáng qua Đọa Thần Tử.
Mặt Đọa Thần Tử hơi biến sắc, lòng ngạc nhiên.
Chẳng lẽ Quân Tiêu Dao đã nhìn thấu cơ thể gã?
Nhưng nhìn thấu rồi cũng không sao, Đọa Thần Tử tin rằng Quân Tiêu Dao không đấu lại mình.
“Nếu đã rõ rồi thì không cần phải kéo dài nữa.” Quân Tiêu Dao dùng tượng thần trấn ngục kính.
Khí huyết màu hoàng kim phun trào như núi lửa, hóa thành một chú voi màu vàng kim sinh động như thật.
Voi thần màu vàng kim ngửa mặt lên trời rít gào, giống như có thể trấn áp thập giới Bát Hoang.
Quân Tiêu Dao ra chiêu, phóng thích toàn bộ lực lượng, dùng hết ba tỷ bảy thần lực, đánh vỡ không gian trước mặt.
Đọa Thần Tử cũng ra tay, lại muốn đánh lại.
Nhưng lúc này, mặt gã biến sắc.
Một cỗ lực lượng khủng bố bùng nổ, giống như cự thú cổ đại nghiền áp hết thảy.
Gã bay thẳng ra ngoài, miệng ho ra máu, xương cánh tay nứt ra vì chấn động.
Nhưng bây giờ, gã lại bị Quân Tiêu Dao đánh tới tấp.
Trái lại Đọa Thần Tử đang không thể làm tổn hại đến Quân Tiêu Dao dù chỉ là một sợi tóc.