Thần Tử Hoang Cổ

Chương 265



Chương 265 

 

 Tuy nói bóng người này còn có chênh lệch rất lớn với anh hùng cái thế bạch y phiêu phiêu, trấn áp thiên hạ trong tưởng tượng của nàng. 

 Nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện ấn tượng của Quân Dĩnh Nhi dành cho hắn ta tốt hơn một chút. 

 Đương nhiên, thay đổi này vẫn không liên quan đến tình yêu nam nữ. 

 Quân Dĩnh Nhi cũng không phải loại thiếu nữ tùy tùy tiện tiện là nhất kiến chung tình kia. 

 Trừ phi thật sự có thể hoàn toàn chinh phục nàng. 

 Nhưng có lẽ không tồn tại nhân vật như vậy ở hạ giới này. 

 Mà giờ phút này, Phương Hàn vừa chiến đấu, vừa cảm thấy vui sướng trong lòng. 

 Những hoàng huynh hoàng muội từng khinh thường hắn ta hiện giờ đều phải khiếp sợ, lau mắt mà nhìn. 

 Đại Dận hoàng chủ đã từng lạnh nhạt với hắn ta, giờ phút này cũng cực kỳ vừa lòng. 

 Đương nhiên, làm Phương Hàn vui sướng nhất vẫn là Quân Dĩnh Nhi. 

 Ánh mắt của Quân Dĩnh Nhi nhìn về phía hắn ta đã lập loè một tia sáng rọi. 

 Cho dù chỉ có một tia, nhưng cũng đủ để Phương Hàn vui sướng. 

 “Thật tốt quá, kế tiếp, ta phải xuất kỳ bất ý mà giết luôn Thiên Yêu Thái Tử này, coi như ủng hộ sĩ khí...” Phương Hàn nheo mắt lại. 

 Hắn ta cũng đang tính kế trong lòng. 

 Phanh! 

 Một chiêu va chạm quá khứ, hình như Thiên Yêu Thái Tử đã lộ ra một kẽ hở. 

 “Cơ hội tốt!” 

 Đôi mắt Phương Hàn chợt lóe ánh sắc lạnh. 

 “Nhật Nguyệt Đồng Huy!” 

 Phương Hàn dịch chuyển đôi tay, nhật nguyệt giống như biến thành một Thái Cực, hiện ra trong tay hắn, nở rộ quang huy vô tận, uy năng dao động mạnh mẽ tuyệt đối. 

 Đây là tuyệt học hắn có được từ tế thần phù chiếu, uy lực cực kỳ cường hãn. 

 “Thiên Yêu Thái Tử, chết đi!” 

 Phương Hàn oanh kích về hướng Thiên Yêu Thái Tử, vẻ mặt mang theo ý cười vui sướng. 

 Cứ như hắn ta đã nhìn thấy tình cảnh mình được xưng tụng là anh hùng sau khi chiến thắng Thiên Yêu Thái Tử. 

 Quân Dĩnh Nhi cũng sẽ hoàn toàn bị tư thế oai hùng của hắn ta thuyết phục. 

 Nhưng mà... 

 Phương Hàn lại đột nhiên nhìn thấy trong mắt Thiên Yêu Thái Tử hiện ra chút nhạo báng. 

 “Thật là ngu xuẩn, cho rằng như vậy là có thể giết bổn Thái Tử sao?” 

 Thiên Yêu Thái Tử thúc giục huyết mạch Yêu Thần. 

 Ầm ầm một tiếng chấn vang, khí huyết ngập trời. 

 Một hư ảnh Yêu Thần huyết sắc mơ hồ mơ hồ hiện lên phía sau Thiên Yêu Thái Tử. 

 “Thiên Yêu Toái Hư Trảo!” 

 Thiên Yêu Thái Tử vươn một trảo ra, hư ảnh Yêu Thần phía sau gã như cũng thò ra một cự trảo đỏ rực như máu. 

 Cự trảo trực tiếp xé rách không gian, tạo ra một cái khe không gian đen nhánh. 

 Mà ở công hạ cường hãn như thế của Thiên Yêu Thái Tử, một chiêu nhật nguyệt đồng huy của Phương Hàn trực tiếp bị xé rách. 

 Phụt một tiếng! 

 Quần áo trên người Phương Hàn đều bị xé thành hai mảnh, trên ngực xuất hiện vết trảo huyết sắc thật lớn, hắn ta há mồm hộc máu, bay ngược ra sau, cuối cùng hung hăng nện xuống mặt đất. 

 Tĩnh mịch... 

 Một màn xoay ngược này nằm ngoài dự đoán của mọi người. 

 Một khắc trước Phương Hàn còn khí phách hăng hái, thi triển tuyệt sát. 

 Giờ khắc này, cả người hắn ta lại trơn bóng, quần áo bị xé rách, đã bị thương nặng, ngã ập xuống mặt đất giống như con chó chết. 

 Tương phản này quá lớn, làm rất nhiều người trong Đại Dận hoàng triều đều không phản ứng kịp. 

 Quân Dĩnh Nhi cũng vội vàng dời tầm mắt đi, không nhìn Phương Hàn nữa. 

 Mà Phương Hàn thì sao? 

 Cả người hắn ta đều là đơ ra! Ngây người! Choáng váng! 

 Sao nói là quang hoàn vai chính? 

 Sao nói là có thể tuyệt sát, trở thành anh hùng cái thế trong lòng Dĩnh Nhi? 

 Sao hiện tại mình lại biến thành dáng vẻ này? 

 Cả Phương Hàn cũng không phản ứng kịp. 

 Thẳng đến vết trảo máu chảy đầm đìa trên ngực mang đến đau đớn kịch liệt mới làm hắn ta tỉnh táo lại. 

 Đôi mắt Phương Hàn lập tức đỏ rực, lan tràn tơ máu. 

 Khuất nhục cực độ tràn ngập dưới đáy lòng hắn ta. 

 Bị thương nặng còn chưa tính, quần áo toàn thân cũng bị xé rách, chật vật như vậy quả thực là xử tội công khai. 

 Giấc mộng anh hùng của hắn ta hoàn toàn rách nát. 

 Phương Hàn vội vàng giãy giụa đứng dậy, lấy một bộ quần áo trong pháp khí không gian ra mặc vào. 

 “Phương Hàn, ngươi không sao chứ, tuyệt đối đừng cậy mạnh.” Thấy Phương Hàn đã mặc quần áo, lúc này Quân Dĩnh Nhi mới quay đầu nói. 

 Đáy lòng nàng cũng có một chút thất vọng nói không rõ được. 

 Vừa rồi bóng dáng Phương Hàn đại chiến Thiên Yêu Thái Tử cũng mơ hồ mang đến cho nàng một chút cảm giác trùng khớp với dáng vẻ anh hùng cái thế trong cảm nhận. 

 Nhưng hiện tại, nhìn thấy bộ dạng của Phương Hàn, Quân Dĩnh Nhi mới hiểu được, quả nhiên là mình suy nghĩ nhiều. 

 Phương Hàn nhìn thấy ánh mắt Quân Dĩnh Nhi đã biến hóa một cách vi diệu, trong lòng đại hận, hai mắt đỏ rực như máu gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiên Yêu Thái Tử. 

 “Ngươi thật là người ngu xuẩn nhất bổn Thái Tử từng gặp qua, thật sự cho rằng có chút cơ duyên là có thể chống lại ta sao?” Trong giọng nói của Thiên Yêu Thái Tử mang theo chút nghiền ngẫm. 

 Thật ra thực lực của Phương Hàn không yếu, còn có được tế thần phù chiếu, nếu cho hắn ta thời gian trưởng thành, tương lai nhất định có thể chống lại Thiên Yêu Thái Tử, đánh đến ngang tay. 

 Nhưng thời gian Phương Hàn phát hiện tế thần phù chiếu quá ngắn. 

 Hắn ta còn chưa hoàn toàn trưởng thành, cho nên mới không đánh lại Thiên Yêu Thái Tử. 

 “Thực lực của bản thân rác rưởi như vậy, còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, ngu ngốc, Quân Dĩnh Nhi, cậy vào của ngươi là tên phế vật này sao?” Thiên Yêu Thái Tử nói ra những lời giết người tru tâm. 

 “Không phải, ta sẽ không dựa vào bất cứ kẻ nào!” Quân Dĩnh Nhi xanh cả mặt. 

 Phương Hàn nghe vậy thì càng nổi giận không thôi, trong lòng phẫn uất. 

 Đối với một nam nhân thì không thể làm nữ nhân mình thích tin tưởng dựa vào là một loại sỉ nhục tuyệt đối. 

 “Ha hả, có tính tình, ta thích, phế vật này không bảo hộ được ngươi, vậy đừng trách bổn Thái Tử lạt thủ tồi hoa.” 

 Thiên Yêu Thái Tử trực tiếp ra tay, trấn áp về hướng Quân Dĩnh Nhi! 

 “Dừng tay!” 

 Nhìn thấy Thiên Yêu Thái Tử ra tay với Quân Dĩnh Nhi, Phương Hàn phát ra tiếng gào rống. 

 Nhưng ngực hắn ta đau nhức, máu chảy ròng ròng, đã bị thương nặng, nhất thời không có sức lực cứu viện. 

 “Lớn mật!” 

 Đám người Đại Dận hoàng chủ ngồi không yên. 

 Đồng thời, trong hư không cách đó không xa còn có vài bóng người yêu khí ngập trời xuất hiện. 

 Trong đó có hai người mặc áo đen, yêu khí mãnh liệt, tản ra khí tức Yêu Thánh. 

 Đó là Yêu Thánh che giấu thân phận của Yêu Thần Cung. 

 Hết chương 265.