Nhìn Khương Lạc Ly giãy giụa, Phương Hàn không để bụng mà cười, sau đó nhìn về phía Quân Tiêu Dao, giọng điệu mang theo một tia đắc ý và vui sướng nhàn nhạt: “Quân Tiêu Dao, trên đường đi ngươi luôn khinh nhục ta, chỉ sợ không nghĩ tới mình sẽ rơi vào tình trạng này đúng không?”
Phương Hàn rất đắc ý, cảm thấy bắt được nhược điểm của Quân Tiêu Dao, chiếm cứ thượng phong.
Hơn nữa trên đường đi hắn ta cũng quan sát thấy hẳn Khương Lạc Ly này là người quan trọng đối với Quân Tiêu Dao,.
Khống chế được Khương Lạc Ly thì chẳng khác nào bắt được tẩy của Quân Tiêu Dao.
Đây là sự tự tin của Phương Hàn.
“Cho nên trên đường đi ngươi vẫn luôn ẩn nhẫn để chờ đợi thời khắc này sao?” Sắc mặt Quân Tiêu Dao vẫn rất bình đạm.
Phương Hàn khẽ cười một tiếng, sau đó cũng không kiêng dè gì mà nói hết chân tướng sự việc.
Thì ra, không bao lâu sau khi hắn ta tiến vào kẽ nứt thập địa thì đã đụng phải Dương Bàn.
Kết quả hai người đều có thù hận với Quân Tiêu Dao, sau đó đã sắp xếp ra cái bẫy này.
Từ đầu đến cuối, Phương Hàn đều luôn tính kế Quân Tiêu Dao.
Nói xong thì Phương Hàn còn đắc ý cười nói: “Quân Tiêu Dao, sau khi nghe xong có tức giận không, hối hận không, phẫn nộ không?”
Quân Tiêu Dao cười nhạt lắc đầu, hắn nâng tay lên, lấy ra một khối ngọc thạch.
Đó là quang ảnh thạch có thể ghi lại hình ảnh.
“Những lời ngươi vừa nói đã được ta ghi lại hết cả rồi.” Quân Tiêu Dao nói.
Vẻ mặt Phương Hàn hơi thay đổi, biết mình lại bị Quân Tiêu Dao tính kế.
Nhưng hắn ta không quá để ý, chỉ cười lạnh và nói: “Hiện tại ghi lại những hình ảnh đó thì có lợi ích gì, ngươi cho rằng mình còn có thể tồn tại đi ra khỏi kẽ nứt thập địa sao?”
“Một chứng cứ mà thôi.” Quân Tiêu Dao thu hồi quang ảnh thạch.
Có thứ này thì hắn muốn ngược sát Phương Hàn thế nào cũng được, không cần kiêng nể đám người Đại Dận hoàng chủ.
“Quân Tiêu Dao, ngươi lập tức thúc thủ chịu trói, bằng không ta sẽ hiến tế ả cho tế thần phù chiếu!” Phương Hàn lên tiếng uy hiếp.
“Tiêu Dao ca ca, đừng lo cho Lạc Ly, giết bọn chúng đi!” Khương Lạc Ly duyên dáng kêu to.
Nàng tuyệt đối không muốn mình trở thành gánh vác của Quân Tiêu Dao.
Nàng thà chết cũng không muốn liên lụy Quân Tiêu Dao.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi chớp động, mở miệng nói: “Ngươi cho rằng bản Thần Tử sẽ để ý loại uy hiếp này sao?”
“Hừm? Ngươi thật sự không có một chút cảm giác nào với ả sao?” Phương Hàn dán mắt gao nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao.
Hắn ta không tin Quân Tiêu Dao sẽ thờ ơ trước sống chết của Khương Lạc Ly.
Tuy Khương Lạc Ly không muốn Quân Tiêu Dao bị nàng liên luỵ, nhưng nếu Quân Tiêu Dao thật sự không quan tâm chút nào thì thân là nữ hài tử, trong lòng nàng cũng khó tránh khỏi mất mát.
Nhìn Quân Tiêu Dao không có chút cảm xúc nào, Khương Lạc Ly cắn môi.
“Có lẽ, trước nay đều là Lạc Ly tự mình đa tình.” Khương Lạc Ly mất mát mà thầm nói.
Nàng thừa nhận, ban đầu nàng thật sự chỉ vì dung mạo của Quân Tiêu Dao mới liếm hắn.
Nhưng hiện tại, Khương Lạc Ly thích Quân Tiêu Dao, đã không chỉ vì thích khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Tính cách, cử chỉ, tất cả của hắn, Khương Lạc Ly đều thích.
Nhìn Khương Lạc Ly cúi đầu kia, Quân Tiêu Dao hơi suy tư.
Nếu tính từ ích lợi tuyệt đối thì thật ra hắn không cần quan tâm Khương Lạc Ly.
Hiện tại Quân Tiêu Dao cũng không thích Khương Lạc Ly gì mấy.
Hoặc có thể nói hắn không quá để ý đến bất cứ nữ nhân nào.
Đây có lẽ là tính chất đặc biệt nào đó của tra nam, nhưng sự thật chính là như thế.
Quân Tiêu Dao quá khó động tình.
Hiện tại hắn chỉ một lòng muốn mạnh lên để trở thành một cổ máy tu luyện không có tình cảm.
“Thế nào, còn không thúc thủ chịu trói sao?” Phương Hàn hơi thúc giục tế thần phù chiếu.
“Cho nên các ngươi muốn trực tiếp giết ta à?” Quân Tiêu Dao đứng khoanh tay mà nói.
“Trực tiếp ra tay giết hắn đi.” Pháp Hải nói với Dương Bàn.
Đây là một cơ hội tuyệt hảo.
Bỏ lỡ lần này thì muốn tru sát Quân Tiêu Dao gần như là chuyện không có khả năng.
Ánh mắt Dương Bàn chợt lóe, bỗng nhìn về phía con Cổ Hư Côn bên cạnh cổ điện hư không kia.
Gã ngẫm nghĩ, sau đó nói: “So với trực tiếp giết Quân Tiêu Dao, không bằng lợi dụng phế vật, cho hắn đi hấp dẫn sự chú ý của Cổ Hư Côn kia, chúng ta có thể nhân cơ hội để tiến vào cổ điện.”
Nghe kiến nghị của Dương Bàn, Pháp Hải cũng khẽ gật đầu.
Nếu bị Cổ Hư Côn cắn nuốt, gió lốc hư không trong cơ thể nó đủ để diệt sát Quân Tiêu Dao, hắn căn bản không có khả năng sống sót đi ra.
Nghĩ đến đây, Dương Bàn trực tiếp nói với Quân Tiêu Dao: “Thật ra còn có một biện pháp, ngươi đi hấp dẫn sự chú ý của Cổ Hư Côn kia, sau đó chúng ta có thể thả Khương Lạc Ly ra.”
“À, ngươi xác định?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.
Khóe môi hắn nhếch lên một độ cong nhỏ đến không thể phát hiện.
Có vẻ cục diện vẫn nằm trong sự khống chế của hắn.
“Yên tâm đi, chúng ta cũng không muốn đắc tội Khương gia quá mức, chỉ cần ngươi đi thì chúng ta nhất định sẽ thả Khương Lạc Ly ra.” Dương Bàn cười nhạt.
“Không cần, Tiêu Dao ca ca, đừng đi!” Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Lạc Ly thất sắc, vội vàng hô.
Nếu Quân Tiêu Dao bị Cổ Hư Côn cắn nuốt thì gần như không có khả năng sống sót.
“Được.” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt gật đầu.
Thật ra đề nghị của Dương Bàn cũng trùng khớp với ý của hắn.
Mấy chuyện như lục đục với nhau, tính kế sắp xếp bố cục, cho dù là Phương Hàn hay Dương Bàn thì đều chỉ là đệ đệ khi đứng trước mặt Quân Tiêu Dao thôi.
Tính toán của Quân Tiêu Dao càng thâm sâu hơn bất cứ kẻ nào!
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao dễ dàng đáp ứng như vậy, Dương Bàn lại lộ ra một tia nghi ngờ.
Nhưng hiện tại Khương Lạc Ly đang nằm trong tay bọn họ, cũng không sợ Quân Tiêu Dao dùng quỷ kế gì.
“Quân Tiêu Dao, tốt nhất ngươi đừng giở thủ đoạn gì.” Dương Bàn lạnh lùng nói.
Quân Tiêu Dao cười nhạt, như tản bộ trong sân vắng, lập tức lao về hướng Cổ Hư Côn kia.
Điều này làm Khương Lạc Ly càng thích Quân Tiêu Dao, đồng thời cũng rất đau lòng, không muốn để Quân Tiêu Dao xảy ra bất trắc gì vì mình.
Nếu Quân Tiêu Dao biết tính toán của mình ngược lại đã làm Khương Lạc Ly gia tăng hảo cảm thì phỏng chừng hắn cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Dù sao thì ý đồ thật sự của Quân Tiêu Dao cũng không phải vì cứu Khương Lạc Ly.