Thần Tử Hoang Cổ

Chương 312



Có một vị chủ nhân chiếu cố mình như vậy, Nghệ Vũ càng cảm kích trong lòng, quyết tâm đi theo Quân Tiêu Dao càng thêm kiên định. 

 “Được rồi, chúng ta đi thôi, hiện tại thiên kiêu trong kẽ nứt thập địa hẳn đều hội tụ hướng tới tế đàn chỗ.” Quân Tiêu Dao nói. 

 Bốn người Bọn họ hội hợp lại thì cùng lao vào chỗ sâu nhất trong kẽ nứt thập địa. 

 Ngay vào lúc đám người Quân Tiêu Dao lên đường. 

 Các thiên kiêu khác trong kẽ nứt thập địa cũng cùng thâm nhập vào sâu bên trong. 

 Mà càng đi vào thì bọn họ càng phát hiện, có một ít tàn hồn oán linh cực kỳ cường đại xuất hiện. 

 Hình như những tàn hồn oán linh đó đều là một ít sinh linh ngã xuống ở phụ cận tế đàn anh linh, mỗi một tàn hồn đều cực kỳ cường đại. 

 Thỉnh thoảng có thiên kiêu ngã xuống trong tay những tàn hồn này. 

 Oanh! 

 Trong một địa giới, hai bóng người xuất hiện. 

 Trong đó có một thanh niên tuấn mỹ mặc trường bào hắc kim sắc, lạnh nhạt vươn tay. 

 Sức mạnh Luân Hồi kích động, trực tiếp xé rách một tàn hồn ở phía trước. 

 Thanh niên tuấn mỹ da thịt tái nhợt này chính là quái thai cổ đại của Luân Hồi Ma Tông, Vong Xuyên. 

 Mà bên cạnh gã có một thiếu nữ mặc váy ngắn màu đen, cổ linh tinh quái, thanh thuần quyến rũ giống như yêu tinh, tất nhiên là Tiểu Ma Tiên của Ma Tiên Giáo. 

 “Hẳn đã sắp đến tế đàn anh linh rồi, đây chính là điểm hội tụ khí vận của thập giới, có được cơ duyên lớn lao.” Tiểu Ma Tiên chớp đôi mắt lấp lánh ánh nước, lộ ra vẻ mặt chờ mong. 

 “Người đối đầu của ngươi, Thánh Nữ của Nhân Tiên Giáo hẳn cũng sẽ đi đến đó.” Vong Xuyên lạnh nhạt nói. 

 “Hì hì, đến lúc đó thì không tránh khỏi cạnh tranh, dũng giả chiến thắng thôi.” Tiểu Ma Tiên cười nói. 

 Hai người họ tiếp tục đi về phía trước, những tàn hồn oán linh trên đường không thể ngăn cản bước chân bọn họ chút nào. 

 Rốt cuộc, qua chừng một canh giờ. 

 Bọn họ đi tới chỗ sâu nhất của kẽ nứt thập địa. 

 Phóng mắt nhìn lại, cho dù là Tiểu Ma Tiên và Vong Xuyên cũng cảm thấy tâm thần chấn động. 

 Bởi vì trên mặt đất này hiện ra một màu trắng hếu. 

 Đây không phải là màu sắc thổ nhưỡng, mà là màu của xương trắng. 

 Vô số bạch cốt rậm rạp phủ kín mặt đất. 

 Mà ở cuối mảnh đất hài cốt này, một tế đàn hình dạng kim tự tháp đứng sừng sững trên đó, tràn ngập khí tức hồng hoang, nguyên thủy, cổ xưa, thần bí. 

 Trên tế đàn cổ xưa kia cũng trải rộng hài cốt, khiến người ta nhìn một cái thôi cũng cảm thấy da đầu tê dại. 

 Đây rốt cục là một mảnh đất cơ duyên hay là một chỗ táng thân? 

 “Đó chính là tế đàn anh linh sao?” Tiểu Ma Tiên nhìn về phía tế đàn phủ kín hài cốt kia, khuôn mặt nhỏ đã không còn vẻ nhẹ nhàng vui cười trước đó nữa mà trở nên có chút ngưng trọng. 

 “Vong Xuyên ta bị chôn ở hạ giới lâu như vậy là vì cơ duyên này, ta phải lột xác trên tế đàn anh linh, tạo ra một con đường xưa nay chưa từng có.” Vong Xuyên phun ra một hơi rồi nói. 

 Chỉ sợ tạo ra một con đường mà tiền nhân chưa từng đi qua là mục tiêu chung của tất cả thiên kiêu tuyệt đại. 

 Nhưng người thật sự có thể tạo ra một con đường thênh thang thì quá ít quá ít, gần như bằng không. 

 Đương nhiên, đi theo quỹ đạo và con đường của tiền nhân thì cũng có thể chứng đạo thành đế, leo lên đỉnh cao. 

 Nhưng con người chung quy luôn có dã tâm. 

 Càng đừng nói là loại quái thai cổ đại như Vong Xuyên này. 

 Ở chung quanh cũng có một số ít thiên kiêu đi tới nơi này, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng rơi vào chấn động sâu sắc. 

 “Chúng ta đi thôi.” Ánh mắt Tiểu Ma Tiên chợt lóe, muốn cùng Vong Xuyên bước lên tế đàn anh linh. 

 Mà đúng lúc này, một tiếng nói thanh lãnh đạm nhiên như suối vang lên: “Tiểu Ma Tiên, quả nhiên ngươi ở đây.” 

 Nghe thấy tiếng nói có chút quen thuộc này, Tiểu Ma Tiên dừng bước chân, quay đầu nhìn lại. 

 Hai bóng người đã đến, đó là Cơ Thanh Y và Lý Đạo Huyền. 

 Trong nhất thời, không khí hơi đình trệ lại. 


 Hai nhóm người này, một phe là Thánh Nữ của Nhân Tiên Giáo và Nghịch Thiên chi Tử mạnh nhất, phe còn lại là Ma Tiên Giáo Thánh Nữ và quái thai cổ đại của Luân Hồi Ma Tông. 

 Bầu không khí trong thiên địa chung quanh như cũng sinh ra biến hóa. 

 Một vài thiên kiêu khác đến được đây đều không dám nhúc nhích. 

 Nếu bọn họ muốn bước lên tế đàn anh linh, tám phần sẽ bị đám người Cơ Thanh Y và Tiểu Ma Tiên nhắm vào. 

 Bởi vậy, chung quanh tế đàn anh linh rơi vào một sự an tĩnh quỷ dị. 

 Trong sự im lặng này, Tiểu Ma Tiên dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc. 

 Nàng ta nhe răng cười, gương mặt thanh thuần mỹ mạo mang theo chút mị ý, cười khanh khách và nói: “Thì ra là Thanh Y tỷ tỷ, ngươi vẫn luôn theo đuôi phía sau người ta à?” 

 “Cơ duyên của thiên địa, người có duyên thì lấy được.” Cơ Thanh Y vẫn siêu nhiên, khí chất phong hoa tuyệt đại, cực kỳ xuất trần. 

 Mặt nàng che lụa mỏng, che khuất dung nhan diễm tuyệt thiên địa, duy chỉ có đôi đồng nhãn trong trẻo như thu thủy, khi nhìn về phía Vong Xuyên, trong mắt mơ hồ mang theo một tia ngưng trọng. 

 Khí tức trên người Vong Xuyên khiến cả nàng cũng có chút kiêng kỵ. 

 Vong Xuyên phá phong không lâu, khí tức còn chưa tương dung với khí tức đương đại, tu vi còn chưa đạt tới đỉnh cao. 

 Cũng giống như Long Cát công chúa, gã cũng cần bế quan một đoạn thời gian thì mới có thể hoàn toàn thích ứng với khí tức thiên địa của thời đại này. 

 Nhưng mặc dù Vong Xuyên chưa đạt tới đỉnh, nhưng loại uy áp mơ hồ này vẫn làm Cơ Thanh Y cảm thấy có chút khó giải quyết. 

 “Vị này chính là...” Cơ Thanh Y nói. 

 “Luân Hồi Ma Tông, Vong Xuyên.” Vong Xuyên đứng khoanh tay, vẻ mặt bình đạm. 

 “Luân Hồi Ma Tông...” Trong mắt Cơ Thanh Y lộ ra dị sắc. 

 Luân Hồi Ma Tông đã sớm biến mất trong bụi bặm lịch sử. 

 Nhưng năm đó, Vong Xuyên vẫn rất nổi danh. 

 Dù sao thì gã mang trên người Luân Hồi Thánh Thể, là một trong những thiên kiêu lộng lẫy nhất trong thời đại của gã. 

 Tâm tình Cơ Thanh Y hơi trầm xuống. 

 Nàng không ngờ Tiểu Ma Tiên lại tìm được một quái thai cổ để làm minh hữu. 

 Vong Xuyên hơi nhướng mày, gã cũng nhận ra sức mạnh căn nguyên thế giới mênh mông trong cơ thể Lý Đạo Huyền. 

 Hơn nữa còn có thêm một luồng khí tức so với gã. 

 Điều này có nghĩa là, trong cơ thể Lý Đạo Huyền tồn tại ba căn nguyên thế giới. 

 Hết chương 312.