Thần Tử Hoang Cổ

Chương 347



Chương 347 

 

 Hắn cảm thấy có phải mình cũng nên buông chấp niệm này xuống hay không. 

 Mà bên kia, nhìn Quân Tiêu Dao nói chuyện với Quân Lăng Thương, không hề mắt mình đặt vào mắt, dung nhan của Long Cát công chúa đã lạnh như băng. 

 “Đường đường là Thần Tử Quân Gia biết giở trò đánh lén sao?” 

 Lời nói của Long Cát công chúa thực sắc nhọn. 

 Lúc này Quân Tiêu Dao mới chuyển ánh mắt về hướng Long Cát công chúa, trên mặt vẫn là sự lạnh nhạt không để bụng. 

 “Chỉ là một con cá chạch cái mà cũng dám vọng ngôn đẩy ngang đế lộ, ai cho ngươi tự tin, ai cho ngươi tư cách!” 

 Quân Tiêu Dao buông ra một lời đã khiến cả Vấn Đạo Sơn đều an tĩnh. 

 Biểu cảm của mọi người đều như đọng lại. 

 Câu nói kia của Long Cát công chúa đã hơi bén nhọn. 

 Mà lời Quân Tiêu Dao nói chính là miệt thị trần trụi. 

 “Ta... Ta không nghe lầm đó chứ, cá chạch cái, là dùng để hình dung Long Cát công chúa sao?” Một thiên kiêu lắp bắp, phản ứng không kịp. 

 “Hẳn là... vậy rồi.” 

 Sau khi phản ứng lại, tất cả mọi người đều có chút há hốc mồm, khá ngạc nhiên. 

 Long Cát công chúa phong hoa tuyệt đại, cao quý tuyệt mỹ đến mức nào. 

 Cho dù là tu sĩ Nhân tộc cũng hãm sâu dưới tư dung tuyệt đại của Long Cát công chúa. 

 Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao lại so sánh Long Cát công chúa với cá chạch cái, điều này khiến người ta kinh ngạc. 

 Sắc mặt cả đám sinh linh Tổ Long Sào đỏ lên, phẫn uất vô cùng. 

 “Ngươi nói cái gì?” 

 Cho dù là Long Cát công chúa cũng không thể tin vào lỗ tai mình. 

 Nàng phong hoa tuyệt đại, mị lực thiên hạ vô song. 

 Cổ kim không biết có bao nhiêu thiên kiêu chí tôn quỳ gối dưới cung váy của nàng, muốn quỳ liếm nàng còn không được. 

 Kết quả hiện tại, nàng lại bị vũ nhục và miệt thị như vậy. 

 Oanh! 

 Pháp lực của Long Cát công chúa cuộn trào, bùng nổ ra, trong lòng không thể bình tĩnh. 

 Nàng nhịn không được muốn ra tay, phải dạy cho tên Thần Tử Quân Gia này một bài học. 

 Mà lúc này, một thanh niên mặc trường bào hắc kim sắc, da thịt tái nhợt, dung mạo tuấn mỹ lại bước ra một bước, hơi chắp tay và nói với Quân Tiêu Dao: “Công tử, Vong Xuyên thật vất vả mới gặp được quái thai cổ đại khác, cảm thấy không kiềm nén được, chẳng biết có thể cho tại hạ ra tay trước không?” 

 Đi ra người chính là Vong Xuyên. 

 “Được.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt gật đầu. 

 Dù sao hắn cũng không coi Long Cát công chúa ra gì. 

 Mà nhìn thấy thanh niên đột nhiên đi ra này, rất nhiều người đều hồ nghi. 

 Đây là chuyện gì? 

 Là Quân Tiêu Dao sợ Long Cát công chúa nên để thủ hạ của mình ra chịu chết sao? 

 “Hắn là ai vậy?” 

 “Thủ hạ của Quân Tiêu Dao, rốt cuộc có địa vị gì mà lại không biết tự lượng sức mình như vậy, dám ra tay với Long Cát công chúa?” 

 Lúc này, một vị lão cổ thế lực lớn đánh giá Vong Xuyên, đôi mắt bất giác trừng lớn. 

 “Chẳng... Chẳng lẽ... Hắn là vị kia?” 

 “Hả, vị lão tiền bối này, ngươi biết hắn là ai sao?” 

 “Hình như là... Thánh Tử đã từng mạnh nhất của Luân Hồi Ma Tông... Vong Xuyên!” 

 “Cái... Cái gì, Thánh Tử của Luân Hồi Ma Tông, Vong Xuyên?” 

 “Luân Hồi Ma Tông đã là tông phái bất hủ bao nhiêu năm trước rồi, không phải đã sớm biến mất trong con sông dài năm tháng sao?” 

 “Không đúng, ý ngài chẳng lẽ Vong Xuyên này là... Quái thai cổ đại?” 

 Tin tức này vừa truyền ra thì tất cả sinh linh khắp Vấn Đạo Sơn đều hơi đơ người. 

 Rất nhiều người đều biết đến Luân Hồi Ma Tông, dù sao cũng từng là một tông phái bất hủ thanh thế to lớn. 

 Chỉ là sau đó khiêu khích vùng cấm sinh mệnh, cuối cùng bị giết, biến mất khỏi thời gian 

 Còn về Vong Xuyên, cũng có một vài người nghĩ tới. 

 Ngày xưa Luân Hồi Ma Tông thật sự có một vị thiên kiêu tuyệt đại như vậy, đứng đầu ở thời đại kia. 

 Chỉ là, rất nhiều người đều không thể liên hệ thanh niên trước mắt với vị Thánh Tử mạnh nhất nọ. 

 Vong Xuyên bước ra một bước, trong mắt hiện lên một tia cơ trí. 

 Sở dĩ gã nguyện ý chủ động ra tay, tất nhiên muốn lấy lòng Quân Tiêu Dao, làm việc cho hắn. 

 Ít nhất ngày sau, sẽ thoải mái hơn một chút dưới tay Quân Tiêu Dao. 

 Thậm chí, nếu Quân Tiêu Dao tín nhiệm gã, còn sẽ để Quân gia bồi dưỡng gã. 

 Nghĩ như vậy, chẳng những không có hại, ngược lại còn kiếm lời. 

 Pháp lực quanh thân Vong Xuyên chấn động, tu vi Thông Thiên Cảnh cũng khuếch tán ra. 

 Cùng lúc đó, một sức mạnh Luân Hồi khủng bố cũng tràn ngập khắp nơi. 

 “Sức mạnh kia... Là sức mạnh Luân Hồi!” 

 “Là Luân Hồi Thánh Thể, thanh niên này thật sự là quái thai cổ đại của Luân Hồi Ma Tông!” 

 Sau khi Vong Xuyên triển lộ ra Luân Hồi Thánh Thể, thân phận của gã cũng hoàn toàn bị chứng thực. 

 Không nghi ngờ gì nữa, gã chính là quái thai cổ đại của Luân Hồi Ma Tông, thẳng đến thời đại này mới phá phong xông ra. 

 Mà kế tiếp, mọi người lại nghĩ tới một điều làm bọn họ cảm thấy vô cùng hoảng sợ. 

 Vừa rồi hình như Vong Xuyên mới kêu Quân Tiêu Dao là công tử. 

 “Hay là Thần Tử Quân Gia đã hàng phục một vị quái thai cổ đại?” 

 “Con mẹ nó nhất định là đang đùa ta, quái thai cổ đại cao cao tại thượng, tâm cao khí ngạo, sao có thể sẽ thần phục người khác?!” 

 Nghĩ tới điểm này, rất nhiều thế lực đều khiếp sợ kinh ngạc. 

 Thiên kiêu đương đại hàng phục quái thai cổ đại, chẳng lẽ bị trái ngược à? 

 “Thần Tử đại nhân đã hàng phục quái thai cổ đại, Thần Tử đại nhân vô địch đương thời!” 

 Người trẻ tuổi của Quân gia nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt mừng như điên, máu như muốn sôi trào lên! 

 Ai có thể hàng phục quái thai cổ đại? 

 Không ai có thể, chỉ có Quân Tiêu Dao làm được! 

 “Cái gì, ngươi đã thần phục hắn?” 

 Cho dù là Long Cát công chúa cũng khó nén một tia kinh ngạc. 

 Nàng ta xem như quái thai cổ đại phá phong sớm nhất trên Hoang Thiên Tiên Vực. 


 Nghe những lời phê bình đó, Vong Xuyên hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Các ngươi không thể tưởng tượng được thực lực của công tử, chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng mà thôi.” 

 Trong mắt Vong Xuyên, Quân Tiêu Dao yêu nghiệt đến biến thái. 

 Đừng nói là quái thai cổ đại khác, cho dù là đại đế hậu duệ hiện thế, truyền nhân vùng cấm phá phong, phỏng chừng cũng chưa chắc là đối thủ của Quân Tiêu Dao. 

 Hết chương 347.