Phần trình diễn trước vẫn đang tiếp tục, tôi đang đợi ở cánh gà bên phải. Cũng có một số thí sinh cũng ở đây đợi, họ biểu hiện ra ngoài là sự lo lắng, sợ hãi vì có thể bị loại nếu phát huy không tốt.
Tiếng nhạc chấm dứt, một chào vỗ tay của khán giả nhanh chóng vang lên, sau đó là những lời nhận xét của huấn luyện viên và màn chọn một trong hai vô cùng đau tim. Cuối cùng thí sinh nữ được chọn, hai người ôm nhau cũng như cúi người xuống chào khán giả.
Sau đó, đèn trên sân khấu lại tối lại. Người MC đứng ở giữa sân khấu được chiếu đèn ở đó giống như trung tâm của mọi thứ.
"Hiện tại và quá khứ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nhưng chúng có mối liên kết vô cùng chặt chẽ. Có quá khứ mới có hiện tại, quá khứ của chúng ta là những mưa bom, bão đạn, là những lời hùng hồn quyết chiến quyết thắng không chịu khuất phục trước kẻ thù. Tuy nhiên để dành lại hòa bình của hiện tại, chúng ta đã phải hi sinh rất nhiều người anh hùng chiến sĩ. Đây là một bài hát của một người nghệ sĩ ở lại nhớ nhung về người bạn quá cố của mình, nó dù đã được viết rất lâu nhưng hiện tại vẫn là một bài hát không thể bị đánh bại, không gì khác đó chính là "Nhớ", hãy cùng mời lên hai người kể chuyện cho chúng ta nào." - Nói xong người dẫn chương trình chìm trong bóng tối, ánh đèn chiếu vào phía tôi.
"Đầu tiên, chúng ta hãy cùng đón mời thí sinh Cố Cao Lãng bước lên sân khấu."
Tôi bước ra ngoài, ánh đèn chiếu vào người tôi có khiến tôi hơi chói mắt một chút. Tôi bước ra ngoài chỉ thấy đám đông ồ lên, một số người còn mang điện thoại ra để chụp ảnh. Tôi hiện tại đang mặc một bộ áo màu xanh lá, đội chiếc mũ tai của những người lính xưa. Tuy nhiên để đảm bảo hình ảnh trên sân khấu nên đã được cải tiến lại cho đẹp hơn.
"Và tiếp theo, hãy cùng xem đối thủ của cậu ấy, Albert Lewis."
Ánh đèn chiếu về phía bên kia cánh gà, tôi nhìn theo ánh đèn ấy. Một người con trai cao ráo, tóc vàng đã được vuốt về phía sau, dưới ánh đèn lại càng trở thêm sáng chói. Cậu ta mặc một bộ vest đen cổ điển, nổi bật lên là một bông hồng đỏ quyến rũ được cài trên ngực áo. Da trắng lại càng nổi bật hơn trong bộ vest đen, mắt cậu ta xanh và sâu, nhìn về phía tôi.
Albert bước về phía bên kia của người MC.
"Do thí sinh còn lại đã gặp vấn đề nên rất tiếc cậu ấy không thể tham gia tiếp chương trình này. Albert Lewis, người bên phải tôi đây sẽ là người khiêu chiến với bạn Cố Cao Lãng ở phía bên trái của tôi. Các bạn còn nhớ cậu ấy chứ." - Sau đó người MC đưa micro về khán giả.
Khán giá trên khán đài hét ấm lên.
"Có......."
"Rất tốt, vậy tôi xin hỏi bạn Cố Cao Lãng, đứng trước một đối thủ như vậy, bạn có sợ không." - Sau đó người MC đưa mic về phía tôi.
"Dạ không ạ, em sẽ khiến phần trình diễn này luôn in đậm trong tim khán giả tại trường quay và các quý vị sau màn ảnh."
"Vậy Albert, bạn có muốn nói gì với đối thủ của mình không." - MC lại quay về phía bên kia.
"Tôi chỉ muốn nói rằng anh trai rất tuyệt vời, mọi người hãy cùng đón xem nhé."
Mọi người trên khán đài ồ lên một tiếng, có vẻ là một câu trả lời rất bất ngờ đến đối thủ của mình, cũng có vẻ khá bất ngờ trước tiếng V giống hệt như người bản xứ của Albert. MC cũng hơi sững người lại có lẽ do bất ngờ trước câu trả lời này.
"Vậy không để các bạn phải chờ lâu nữa. Chúng ta hãy cùng thưởng thức bài hát "Nhớ" của Albert Lewis và Cố Cao Lãng nhé!"
Ánh đèn trong sân khấu vụt tắt, tôi và Albert đứng ở hai bên khác nhau. Sau đó ánh đèn lại chiếu lên khi tiếng nhạc bắt đầu. Bên tôi là màu đỏ, còn bên của Albert là màu xanh. Do đèn ở phía trên đầu của bọn tôi nên bọn tôi cũng không chói mắt gì. Phía trước và phía sau là những ánh đèn màu trắng để có thể chiếu rõ khuôn mặt của bọn tôi. Những làn khói mờ ảo cũng được phun lên, tạo lên một khung cảnh vô cùng tuyệt diệu, tựa như hai thái cực giữa màu đỏ của máu và màu xanh của hòa bình.
Tiếng nhạc vang lên tai của tôi. Có lẽ vì đã luyện tập rất nhiều lần nên tôi có thể nhanh chóng nhập vào cảm xúc bài hát.
"Nhớ người bạn xưa, trong chiến tranh đã qua
Kỷ niệm ngọt ngào, mãi mãi không phai nhòa
Bước chân vẫn đi, một mình trên con đường này
Nhưng trong tim sẽ luôn có nhau, mãi mãi không xa"
Albert hát lên những điệu nhạc đầu tiên. Đây như những lời nhớ nhung của con người ở lại, những kỉ niệm khó quên ấy vẫn luôn đọng mãi trong tim, không bao giờ quên. Tuy hiện tại, chỉ còn một người nghệ sĩ ấy, nhưng người đi tiếp sẽ mang tiếp những ước mơ, lí tưởng của cả hai người để đi tiếp.
Do Huân Bất Đồ rời chương trình nên phần hát của bọn tôi cũng đã chia lại. Như đang ở trên khấu đây, một bên là hiện tại một bên là quá khứ.
Tôi cất lên tiếng hát lúc nhanh lúc chậm, lúc lên cao, xuống thấp như những thăng trầm của cuộc đời khắc nghiệt. Dù chiến tranh nguy hiểm là thế, nhưng hai người bạn vẫn tìm cho mình được những kỉ niệm vui vẻ khó xóa nhòa. Vui thì cũng phải có buồn, lại có sự nức nở tiếc nuối khi người bạn của mình phải lạnh lẽo nằm trên chiến khu.
Tôi khẽ đi lại trên một nửa bên kia của mình, lúc thì tựa vào một thanh sắt chắn lại như mô phỏng một trận đấu. Lúc thì đi gần về phía Albert, đưa tay ra như không thể chạm với được đến bên kia. Lâu lâu, tôi lại nhìn vào camera đang ghi hình mình, như đang tự hỏi rằng bản thân mình liệu có thể tiếp tục đi cùng người bạn kia nữa không, nhưng sâu bên trong lại là sự tuyệt vọng vì có lẽ đã biết rằng bản thân mình hoàn toàn không thể.
Albert lại tiếp tục hát, phần đầu là những nốt cao liên tục, sau đó phần sau lại là trầm lắng như thể đã chấp nhận điều này. Người bạn này sẽ tiếp tục đi về trước, còn đau thương nhưng chỉ là quá khứ, cảm xúc này sẽ cất đi, sẽ cất mãi trong trái tim mình.
"Nhớ người bạn xưa, trong chiến tranh đã qua
Kỷ niệm ngọt ngào, mãi mãi không phai nhòa
Bước chân vẫn đi, một mình trên con đường này
Nhưng trong tim sẽ luôn có nhau, mãi mãi không xa"
Tiếng nhạc kết thúc, mọi người chìm vào trong im lặng. Tôi cũng có một chút cảm xúc còn đọng lại trong lòng mình, một cảm xúc khó tả, sự nhớ nhung, kèm theo đau thương cứ bám dính lên đó. Khoảng một lát sau, những tiếng vỗ tay nhỏ lẻ vang lên. Như có một mồi châm, toàn bộ khán đài chìm trong tiếng vỗ tay lớn. Cả 4 người huấn luyện viên đều đứng dậy vỗ tay cho chúng tôi, huấn luyện viên Tịnh Kì khóe mắt đỏ ửng như đồng cảm với những cảm xúc mà chúng tôi tạo ra.
"Tôi không thể ngờ được các em dù chỉ 13, 14 tuổi thôi nhưng có thể tạo ra một màn trình diễn cảm xúc như vậy. Tôi nói thật, tôi không hề ghen tị với huấn luyện viên của các em đâu. Tôi thật sự muốn trao cúp Quán quân cho các em." - Huấn luyện viên Mĩ Lâm nói.
"Một từ thôi: "tuyệt vời", tôi cứ ngỡ mình đang đi xem một buổi trình diễn của một ca sĩ chuyên nghiệp mang đẳng cấp thế giới. Những kĩ năng thanh nhạc này quá tuyệt, tôi không ngờ là em, Cố Cao Lãng lại có thể cải thiện hơn vòng trước nhanh như vậy." - Huấn luyện viên Hứa Vĩ vẫn đứng dậy, vẻ mặt vô cùng xúc động nhìn thẳng về phía máy quay đang ghi hình mình.
"Tôi thì thấy rằng, các em tựa như hai thái cực khác nhau, hiện tại và quá khứ, nhưng lại hòa hợp tới lạ thường. Phần bè của các em rất tốt, tôi có thể thấy được trình độ của các em qua đó. Tôi thực sự rất ghen tị với thầy Henry đấy ạ."
MC đứng giữa chúng tôi, vẻ mặt cũng vô cùng xúc động.
"Tôi rất vui khi trở thành MC cho chương trình này, vì thế mà tôi có thể thưởng thức phần trình diễn tuyệt vời như thế. Tôi thấy hơi vô lễ, nhưng tôi phải nói luôn, đây là phần trình diễn mà tôi cảm thấy tốt nhất trong ngày hôm nay."
Các khán giả vỗ tay như hưởng ứng lời nói của vị MC này.
"Do Albert là khách mời của chương trình này nên Cố Cao Lãng sẽ tiếp tục đi tiếp. Các bạn liệu có thỏa mãn không."
Một khán giả nữ ở đâu đó hét to lên.
"Tôi muốn Albert Lewis tiếp tục tham gia chương trình này."
Cả khán giả ồn ào lên.
"Tôi cũng muốn như thế, nhưng cuộc thi này cần đảm bảo tính công bằng. Rất mong rằng có thể gặp bạn Albert ở một thời gian không xa. Chúng ta hãy cùng đi tới màn tiếp theo nào."
Tôi và Albert cúi người chào, một số người hét lên bảo chúng tôi ở lại hát tiếp. Tôi và Albert cùng đi về một hướng để đi ra ngoài.