Thần Võ Thiên Đế

Chương 100: Giết Vương trưởng lão



Mũi tên kia tới đột nhiên thay đổi tình hình.

Đông đảo người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cổng luyện võ trường là một thân ảnh tóc dài bay múa, tay cầm trường cung, ánh mắt như đao đang giữ tư thái xuất tiễn.

Lục Vũ may mắn trốn qua một kiếp, trước tiên lựa chọn lui lại kéo giãn khoảng cách với Vương trưởng lão, sau đó cũng quay đầu xem xét.

“Là nàng!”

Lục Vũ sững sờ, lập tức thoải mái, lo lắng trong lòng lập tức bình tĩnh trở lại.

Lần này thật đúng là gặp may mắn, trước thì được thiếu nữ váy lục bênh vực, sau gặp phải nguy hiểm trước mắt cứu tinh chạy đến, đây thật là lão thiên quyến yêu.

Nếu như có chút sai lầm thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Đến giờ Lục Vũ còn chưa biết thân phận của tiểu quận chúa, bởi đây chỉ mới là lần gặp mặt chính thức đầu tiên.

Vương trưởng lão bị trúng tên, mũi tên sắt bắn thủng vai hắn, lực đạo cường đại khiến hắn sau khi hạ xuống thì lui liền mấy bước, miệng hét lên giận dữ.

“Ai làm hả?”

Thân là trưởng lão trung viện, trong quá trình động thủ vậy mà bị người ám toán, khẩu khí này Vương trưởng lão há có thể nuốt xuống?

Tần Vân và Phương Thanh Sơn cũng sững sờ, ngược lại thì Tiểu Đóa thầm thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ hai câu bên tai tiểu quận chúa.

Tiêu Mục và Diệp Cường đứng bên ngoài không dám lên tiếng, bọn hắn thân phận thấp căn bản không giúp được gì.

Trong luyện võ trường, tất cả đệ tử chân truyền đều cùng nhìn về một hướng.

“Hứa tiễn sư! Nàng vậy mà nhúng tay.”

Rất đông đệ tử thầm giật mình, cảm giác việc này không đơn giản.

Lục Vũ dùng thân phận đệ nhất nội môn để đến trung viện thành đệ tử chân truyền, thực tế có rất nhiều người đố kỵ, ước gì trưởng lão cho hắn một oai phủ đầu.

Bây giờ mắt thấy tâm nguyện sắp được đền bù thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Quận chúa Đỗ Tuyết Liên chạy đến bên người Lục Vũ, ánh mắt ân cần nhìn hắn, hỏi: “Ngươi có bị sao không, ta có đan dược chữa thương đây, ngươi nhanh ăn đi.”

Lục Vũ ngẩn ra, hơi cảm động, cả trung viện mấy trăm đệ tử chỉ có mỹ nữ váy lục này dám bênh vực lẽ phải cho hắn, nếu nói không cảm kích thì là gạt người.

“Ta không sao, tìm chút thời gian khơi thông minh mạch sẽ tốt thôi.”

Lục Vũ mỉm cười, may mắn lúc trước hắn cứu được nàng.

“Thổ huyết mà lại nói không có chuyện gì, mau ăn ích huyết bổ khí đan này đi.”

Quận chúa Đỗ Tuyết Liên không nói lời gì, đưa đan dược vào trong tay hắn.

Lục Vũ vốn định từ chối nhã nhặn, nhưng hai mắt thanh tịnh tràn ngập nhiệt tình chờ mong kia của tiểu quận chúa khiến hắn không nhịn được mà cầm đan ăn luôn.

“Chẳng mấy chốc sẽ không sao.”

Đỗ Tuyết Liên cười, trong hai mắt mê người lộ vẻ kiêu ngạo.

Lục Vũ mỉm cười cảm tạ, đông đảo đệ tử chân truyền ở chung quanh mắt như bốc hỏa, ước ao ghen tị.

“Lục Vũ đáng chết, ông trời ạ, sao ngươi không bổ hắn ra đi, kia là nữ thần của ta mà. Ô ô...”

“Đáng hận thật, Hứa tiễn sư nếu đến muộn một chút sẽ tốt biết bao.”

Vì nữ thần trong suy nghĩ mà đông đảo đệ tử đều hận Lục Vũ.

Một bên khác, tiêu điểm tụ tập trên người Hứa tiễn sư và Vương trưởng lão, đông đảo đệ tử cảm thấy khó hiểu, tại sao Hứa tiễn sư lại nhúng tay vào việc này?

“Thân là trưởng lão lại ỷ lớn hiếp nhỏ, ngươi thật giúp trung viện tăng thể diện đấy.”

Hứa tiễn sư sắc mặt như băng, lạnh lùng đi tới hướng này.

Vương trưởng lão cả giận nói: “Ta trừng phạt đệ tử không tuân quy củ, ngươi lại ở sau ám toán lại còn châm chọc khiêu khích, hôm nay nếu ngươi không cho ta một lời giải thích thì ta sẽ không để yên cho ngươi!”

Hứa tiễn sư cười lạnh nói: “Giải thích? Tốt. Lục Vũ sai cái gì mà ngươi lại xuất thủ đưa hắn vào chỗ chết?”

Tiểu quận chúa chạy đến trước mặt Hứa tiễn sư, ủy khuất nói: “Vương trưởng lão chấp pháp bất công, làm viện theo ý riêng, hắn cố ý chỉnh Lục Vũ, còn ra tay đánh ta.”

Hứa tiễn sư giảm bớt lãnh ý trên mặt, ôn nhi nói với tiểu quận chúa: “Đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi hả giận. Hắn dám chuyên dùng tư quyền bỏ đi mặt mũi của viện thì hôm nay phải bị trừng phạt.”

Vương trưởng lão cả giận nói: “Rắm chó, ta chấp pháp công chính ai ai cũng rõ!”

Hứa tiễn sư cười lạnh nói: “Ngươi xuất thủ tàn nhẫn, mọi người đồng dạng cũng rõ!”

Tiểu quận chúa lôi kéo tay Hứa tiễn sư, líu ríu nói đến nguyên do mọi chuyện.

Hứa tiễn sư nghe xong, lạnh lùng nhìn Vương trưởng lão.

“Lục Vũ ở Võ Luyện đường đã bị phạt, ngươi còn cố ý phạt hắn, đây là ý của ngươi hay có người ở sau sai sử?”

Vương trưởng lão không thừa nhận, mạnh miệng nói: “Võ tông có quy củ của Võ tông, Lục Vũ tính tình quái đản ngang ngược cố ý trêu đùa mọi người ở Võ Luyện đường nên ta phải trừng phạt hắn một chút để tốt cho hắn thôi. Ai ngờ hắn lại cuồng vọng quá mức, không những không lĩnh tình còn công nhiên phản kháng, ta bắt hắn trị tội chẳng lẽ sai hả?”

Hứa tiễn sư khinh thường nói: “Ngươi là ai, quyền gì mà xử lý hắn? Mạo danh trung viện không những không bồi dưỡng nhân tài cho tông môn mà ngược lại còn độc hại đệ tử. Hôm nay ta phải thay Thanh Sơn tông thanh lý môn hộ.”

Lời này phát ra khiến cả trường oanh động.

Thanh lý môn hộ!

Đây chẳng phải là trừng trị Vương trưởng lão ư?

“Ngươi muốn làm gì?”

Vương trưởng lão giận dữ, tức giận đến nổi trận lôi đình.

Hứa tiễn sư lãnh khốc nói: “Cho ngươi hai lựa chọn, một là tự phế kinh mạch cút khỏi trung viện, hai là giết.”

Chữ giết kia tựa như sấm sét giữa trời quang khiến tất cả mọi người giật nảy mình.

Chút chuyện thế kia hẳn không nên đến mức nghiêm trọng như này chứ?

Vương trưởng lão hét giận dữ, nói: “Ngươi dám!”

Hứa tiễn sư lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi không có ý định lựa chọn loại thứ nhất, vậy thì dùng phương thức thứ hai đi.”

Mũi chân điểm một cái, Hứa tiễn sư như tên bắn nháy mắt áp sát Vương trưởng lão, trường cung trong tay liền như binh khí của nàng, nhắm tới vị trí trái tim Vương trưởng lão.

“Ngươi điên ròi, Tam trưởng lão nếu biết ngươi như thế với ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Vương trưởng lão kinh hãi, cấp tốc thay đổi né tránh, ánh mắt lộ vẻ hối tiếc.

Sớm biết như thế đã không nhằm vào Lục Vũ, đỡ phải hãm sâu tuyệt cảnh.

“Tam trưởng lão nếu dám bao che ngươi thì ta sẽ chặt đầu hắn xuống!”

Hứa tiễn sư lãnh khốc bá đạo, trường cùng trong tay như thiết quải, uốn lượn vặn vẹo, chiêu thức tàn nhẫn.

Vương trưởng lão mặc dù toàn lực né tránh nhưng căn bản không phải đối thủ của Hứa tiễn sư, cộng thêm vai phải thụ thương, tay phải không dùng được kình, thoáng qua mười chiêu đã nguy cơ trùng trùng.

“A... ngươi dám...”

Một tiếng hét giận dữ truyền ra, Vương trưởng lão ánh mắt lộ ra kinh hãi và tuyệt vọng.

Trường cung của Hứa tiễn sư xuyên qua trái tim gã, khiến gã cảm giác được sinh mệnh đang suy giảm.

“Ngươi dám giết ta... ngươi...”

Vương trưởng lão lòng tràn đầy bi thương, hai mắt ảm đạm vô quang.

Hứa tiễn sư lãnh khốc nói: “Vì sao ta dám giết ngươi? Ngươi tưởng trung viện có thể tùy ý làm bậy, vô pháp vô thiên?”

“Tam trưởng lão sẽ không bỏ qua ngươi...”

Hứa tiễn sư cười lạnh nói: “Hắn muốn chán sống thì cứ tới tìm ta.”

Phương Thanh Sơn, Tần Vân đều sợ ngây người.

Chỉ chút việc nhỏ mà Hứa tiễn sư giết đi Vương trưởng lão, chuyện này có phải là từ nhỏ hóa to không?

Những đệ tử chân truyền khác thì trợn tròn mắt, hậu quả nghiêm trọng hơn xa tưởng tượng.

“Tiểu tử Lục Vũ này hóa ra có chỗ dựa. Xem ra sau này bớt nên trêu chọc hắn đi.”

“Đúng đúng đúng, tiểu tử này rất tà môn, ít chọc tới mới tốt.”

Một số đệ tử tỉnh ngộ lại, Hứa tiễn sư giết Vương trưởng lão hơn phân nữa là có quan hệ đến Lục Vũ, tuyệt không chỉ đơn giản là thay tiểu quận chúa xả giận thôi đâu.