Thần Võ Thiên Đế

Chương 113: Bích họa huyền cơ



Sở Tam Thu tiếc hận nói: “Các giác còn thâm ảo hơn cả Dục Linh thạch tường nữa cho nên nhất thời nửa khác rất khó lĩnh hội.”

Trương Nhược Dao có chút bất đắc dĩ, nói: “Đêm trăng tròn thoáng qua một cái bức bích họa sẽ biến mất, lần sau lại phải chờ một tháng.”

Trong mắt Sở Tam Thu đột nhiên hiện lên vẻ khác lạ, an ủi: “Còn thời gian, nghỉ ngơi một chút chúng ta lại tiếp tục.”

Trương Nhược Dao khẽ vuốt cằm, nhắm mắt điều tức.

Chỗ tối, Lục Vũ thấy cảnh này thì trong lòng vừa sợ vừa ngạc nhiên.

Kinh hãi là mặt thạch tường này, ngạc nhiên là tại sao Trương Nhược Dao và Sở Tam Thu lại đồng thời xuất hiện ở chỗ này?

“Khu thứ nhất có một khối bia, khu thứ hai có hai mặt tường. Trước mắt hẳn là thông huyền thạch tường thứ hai, không ngờ bọn họ lại tìm ra nó.”

Lục Vũ nhìn mặt thạch tường kia, ngũ thải ban lan khá bắt mắt.

Định nhãn nhìn kỹ sẽ thấy bức bích họa trên thạch tường lóe lên quang mang, nhảy vọt rất nhanh nhưng nhìn lâu thì đầu sẽ đau, thần hồn thụ thương.

“Phệ Hồn Phân Thần pháp!”

Lục Vũ kinh hãi, đây là một loại thuật gây tổn thương thần hồn rất quỷ dị, chỉ có một số rất ít Hồn Thiên sư mới tinh thông loại kỳ thuật này.

Mặt ngoài bức bích họa này được người thi triển Phệ Hồn Phân Thần pháp, mục đích hẳn là phòng ngừa ngoại nhân thăm dò nội dung bích họa.

Bình thường người nhìn lâu sẽ bị choáng đầu, nếu như không biết tiết chế mà muốn nhìn rõ bức họa thì sẽ bị tồn thương thần hồn, tinh thần tiều tụy.

Vừa rồi Trương Nhược Dao nhìn một hồi thì cảm thấy tinh thần mỏi mệt, đây chính là nguyên do.

Lục Vũ chính là Thánh Hồn Thiên Sư, muốn phá Phệ Hồn Phân Thần pháp cũng không khó, nhưng bây giờ hắn ẩn thân trong chỗ tối không tiện hiện thân nên hành động bị hạn chế.

Lục Vũ tế ra thảo hồn sẽ bị bại lộ ngay, thế nên hắn chỉ có thể ẩn nhẫn, hạn chế võ hồn ở bên trong huyệt thần hồn.

Vạn Pháp Trì đang chấn động, giúp Lục Vũ phân tích bích họa, rất nhanh đã thấy được nội dung của nó.

“Lại là hai bức tranh giao thoa tương dung!”

Lục Vũ cảm thấy ngạc nhiên hết mức, khó trách bức họa này nhìn phí sức như thế, nguyên lai là do hai bức tranh không ngừng luân chuyển khiến cho người xem hoa mắt.

Bức họa thứ nhất chỉnh thể sắc thái lệch đỏ, Lục Vũ trông không rõ lắm, chỉ mơ hồ thấy được bên trong liệt diễm có một con hỏa điểu đang bay múa như muốn xông ra khỏi một loại lồng giam nào đấy.

Nhưng cho dù Lục Vũ ngưng thần chuyên chú đến thế nào đi nữa cũng không thể hình dung được bộ dáng cụ thể chi tiết của hỏa điểu, thủy chung cảm giác như đang ngắm hoa trong màn sương.

Bức họa thứ hai sắc thái hơi tối, nhưng tựa hồ bị ảnh hưởng bởi bức họa thứ nhất nên chỉnh thể hiện ra cũng là màu đỏ sậm.

Hai bức tranh giao thoa, bức họa thứ nhất ở trong mắt Lục Vũ rất mơ hồ nhưng bức họa thứ hai hắn lại có thể thấy rất rõ ràng.

Trong đêm tối lờ mờ, một bóng mờ đang ngồi xếp bằng trên bầu trời, đằng sau là một Hắc Nguyệt hình cung, hình tượng cảm giác trông rất mãnh liệt.

Hư ảnh tương tự phật ngồi kia tung ra một chưởng, toàn bộ thời không đều run rẩy, phảng phất thiên địa đều không chịu nổi.

Một chưởng kia hết sức kinh khủng, một tay che trời, hủy diệt sơn hà.

Chỉ một chút, Lục Vũ cảm giác ngũ tạng kịch liệt đau nhức, huyết mạch đảo lưu, há mồm phun ra một đạo huyết tiễn.

Lục Vũ hoảng sợ, một chưởng kinh khủng kia chỉ vẻn vẻn nhìn thoáng qua lại khiến hắn thổ huyết thụ thương, việc này quả thực rất khó tin nổi.

Chỉ là một bức bích họa thôi mà lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng đến như thế, việc này thật quá tà dị.

Vạn Pháp Trì chấn động, toàn lực phân tích bức bích họa kia, linh chủng trong đan điền chuyển động dẫn phát thiên mạch dị biến khiến cho tâm thần Lục Vũ run lên, biến hóa tiếp theo khiến hắn trợn mắt há mồm.

Bên trong thiên mạch, Hắc Nguyệt phật đang ở trong trạng thái ngủ say đột nhiên tỉnh lại, xuyên thấu qua hai mắt Lục Vũ, nhìn chăm chăm lên bức bích họa, phảng phất như thân lâm kỳ cảnh, dung nhập trong đó.

Một khắc này, Lục Vũ cảm giác tựa như một giấc mộng, phảng phất như bản thân là Hắc Nguyệt phật, thấy rõ ràng một chưởng kia dưới bầu trời đêm tràn đầy đạo vận và huyền diệu, thoáng xoẹt qua trong lòng hắn.

Lục Vũ gần như phất tay theo bản năng mô phỏng một chưởng kia, hư không trước mặt hơi run rẩy.

Một chưởng kia của Lục Vũ tuy chỉ bằng một phần vạn một chưởng trong bức bích họa nhưng còn thâm ảo kinh khủng hơn một chưởng toàn lực thường ngày của hắn.

Lục Vũ vui mừng không thôi, sau mê thật sâu trong đó, tâm thần đều đắm chìm trong một chưởng này, hắn muốn lĩnh ngộ chân lý, nắm giữ huyền cơ.

Ở trong mắt Lục Vũ, giao thoa xuất hiện ở dung hợp.

Dưới bầu trời đêm, hư ảnh ngồi xếp bằng, bên dưới là vô tận hỏa diễm, một con hỏa điểu giương cánh bay lên không như muốn xé hở khong gian hắc ám vô biên này, ai ngờ lại bị một chưởng vỗ ra.

Khung cảnh dừng lại đây, một chưởng vô cùng kinh khủng kia ẩn chúa vô thượng thiên uy, đoạn tuyệt con đường phía trước của hỏa điểu.

Trong mông lung, Lục Vũ có một loại ảo giác, hư ảnh dưới bầu trời đêm kia giống như Hắc Nguyệt phật.

Suy nghĩ này chợt lóe lên khiến Lục Vũ sợ ngây người.

Trong sát na đó, Lục Vũ lại lĩnh ngộ thông xuốt một chưởng kinh khủng đầy thâm ảo kia.

Việc này là vì sao?

Chẳng lẽ do Hắc Nguyệt phật của mình trọng hợp với hư ảnh kia sao?”

Đáng tiếc vẹn sát na, Lục Vũ liền rời khỏi loại trạng thái kia, rốt cục không bắt được một tia linh cảm đó nữa.

“Không sai biệt lắm, tiếp tục đi.”

Mở mắt ra, Trương Nhược Dao cấp tốc chuyển mắt qua trên bức bích họa, thần sắc chuyên chú.

Sở Tam Thu mỉm cười, khóe miệng nổi lên một vòng am hiểm, trong mắt ẩn giấu vẻ chờ đợi.

Lần này, Trương Nhược Dao thôi động võ hồn, một con tiểu điểu hiện lên trên đầu nàng, một đạo quang hoàn sáng màu bao phủ trên đầu con tiểu điểu.

“Khí tức này...”

Sở Tam Thu khẽ biến sắc mặt, kinh ngạc trước võ hồn của Trương Nhược Dao.

“Huyền cấp? May mắn ta đã sớm chuẩn bị, hắc hắc...”

Sở Tam Thu vừa mừng vừa sợ, ánh mắt trở nên tà ác âm trầm.

Trương Nhược Dao sau khi tế ra võ hồn thì lập tức thấy rõ hơn bức bích họa, nhưng hồn lực tiêu hao cũng gia tăng theo khiến nàng rất khó giữ lâu được.

Hai bức tranh, Trương Nhược Dao thấy được, nhưng nàng lại không rõ lắm hình tượng cụ thể của bức họa thứ hai, chỉ có thể nhìn được một hình dáng mơ hồ.

Thế nhưng Trương Nhược Dao lại thấy rõ ràng được bức bích họa thứ nhất.

Liệt diễm khắp đất, hỏa diễm vô biên, một con hỏa điểu giương cánh bay lên không như muốn xé mở tấm màn đên phía trên, nhưng tựa hồ như nó đang bị một loại áp chế nào đó.

Hỏa điểu kia hét dài, giương cánh phấn đấu, không sợ gian nguy, đốt cháy vạn vật, mang một loại đấu chí vĩnh viễn không nói thua.

Phi thiên trường minh, liệt diễm phần vật!

Cả bức họa sinh động nồng đậm, muôn chết không từ, vĩnh viễn không chịu thua!”

Một khắc đó, Trương Nhược Dao bị xúc động tâm linh mạnh, võ hồn tựa như bắt được thần vận nào đấy nên phát ra một tiếng kêu nhỏ, đại lượng tin tức bắt đầu tụ hợp trong đầu nàng.

Khuôn mặt tuyệt đẹp của Trương Nhược Dao lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, cả người đắm chìm trong đó, mặc dù hồn lực tiêu hao rất lớn nhưng nàng lại một mực kiên trì.

Sở Tam Thu từ đầu đến cuối không thấy rõ lắm, nhưng hắn không thèm quan tâm, bởi hắn có mưu đồ khác.

Thời gian lặng im trôi qua cho đến khi hình tượng trên thạch tường nhạt dần, Trương Nhược Dao mới nhoáng người một thoáng, võ hồn trên đỉnh đầu biến mất, cảm giác rã rời cực kỳ.

“Sư tỷ, ngươi sao rồi?”

Sở Tam Thu nói giọng hơi khác lạ, ẩn hàm chờ mong lẫn kích động.

Trương Nhược Dao cau mày, vuốt khẽ đôi mi, cảm giác khá lao lực.

“Hơi mệt chút, có thể do tâm thần tiêu hao quá nhiều.”

Trương Nhược Dao hít sâu một hơi, vận chuyển linh lực trong cơ thể, nào ngờ lại rỗng tuếch.

“Ngươi...”

Trương Nhược Dao đột nhiên biến sắc, gương mặt xinh đẹp hiện lạnh trừng mắt Sở Tam Thu.

“Hắc hắc, có phải linh lực biến mất, toàn thân không chút sức lực nào không?”

Sở Tam Thu lặng lẽ cười quái dị, rốt cục hiển lộ bản tính.