Thần Võ Thiên Đế

Chương 115: Đơn độc ở chung



Phù bảo mệnh này là đòn sát thủ của Lục Vũ, bây giờ lại dùng nó để đối phó với Sở Tam Thu hòng trảm thảo trừ căn, diệt gia hỏa này.

Bạo Lôi Xà phù không thể coi thường, đây là tứ phẩm phù lục, uy lực có thể sánh ngang với một kích của cao thủ Linh Vũ trung kỳ, trong tình huống ra tay bất ngờ tuyệt đối có thể chém giết cao thủ Tụ Linh cảnh.

Trong mật đạo, lôi đình thoáng hiện, điện xà du động, phù trận phức tạp huyền ảo phóng xuất ra ba động cuồng bạo hung ác.

Lôi đình có lực chấn nhiếp hồn phách, tạo nên uy hiếp rất lớn với võ hồn.

Sở Tam Thu nén giận một kích, nhanh như kinh hồn, tăng tốc độ và lực lượng lên tới cực hạn, chẳng khác gì đạn bắn ra khỏi nòng, căn bản không thể tránh né kịp.

Nhưng dù sao cũng không thể coi thường võ hồn của Sở Tam Thu, đấy là huyền cấp hổ hồn, nó rất mẫn cảm với lôi đình chi uy, trước tiên cảm giác được không ổn liền phát ra cảnh báo.

Sở Tam Thu kinh sợ, Bạo Lôi Xà phù kia tựa như thái sơn áp đỉnh, căn bản không thể trốn được đâu cả.

Nguy hiểm trước mắt, Sở Tam Thu giơ hai tay bảo vệ đầu.

Bên trên ngón giữa tay trái, nhẫn trữ vật mở ra, một tờ phù lục bay ra, đó là Kim Cương phù được xưng là có lực phòng ngự cực mạnh!

Đây là phù bảo mệnh mà nhị thúc đưa cho Sở Tam Thu, có xuất sứ từ bàn tay của khí đại sư ở Thiên Huyền tông.

Bạo Lôi Xà phù đối chiến với Kim Cương phù, một bên là lôi đình vạn quân còn bên kia là kim cương bất hoại, một thứ thì tung ra bất ngờ còn một thứ thì phòng thủ vội vàng.

Rầm rầm rầm, phanh phanh phanh!

Nổ vang, trong sấm sét bùng lên hỏa diễm rực rỡ nuốt trọn Sở Tam Thu.

A!

Sở Tam Thu phát ra tiếng hét thống khổ, thân thể cao lớn bắn ngược ra, đâm xầm lên vách đá, miệng hộc máu tươi, y phục toàn thân bị cháy xém, lông tóc lông mày bị thiêu rụi.

Trên mặt xuất hiện nhiều vết bỏng, gương mặt từng tuấn tiếu mê người bây giờ chẳng khác gì quỷ mị, hết sức thê thảm và chật vật.

“A, ta muốn giết ngươi!”

Cơn đau kịch liệt kích phát hung tính trong người Sở Tam Thu, hắn rống giận xông vào mật đạo.

Lục Vũ vừa sợ vừa tức, không ngờ được Sở Tam Thu lại có phù bảo mệnh, mạng của gia hỏa này thật sự chưa đến tuyệt lộ.

Bạo Lôi Xà phù của Lục Vũ uy lực vô tận, nếu không nhờ Kim Cương phù ngăn lại thì Sở Tam Thu nhất định phải chết.

Ôm thật chặt giai nhân trong ngực, Lục Vũ co cẳng phi nước đại, Phiêu Miểu thân pháp nhanh như quỷ mị, đằng sau là Sở Tam Thu thê lương hầm hừ.

Gia hỏa này tựa như hóa điên, truy tận đuổi diệt Lục Vũ không thả.

Huyền cấp hổ hồn có tác dụng đặc thù khống chế phong lực cho nên tốc độ của Sở Tam Thu khá kinh người.

Thêm nữa là cảnh giới của Sở Tam Thu cao hơn Lục Vũ khá nhiều, mà Lục Vũ lại bị nội thương nên đành phải toàn lực chạy xuống dưới núi.

Dưới bóng đêm, Lục Vũ ôm Trương Nhược Dao xông vào khu thứ ba, cấp tốc chui vào địa động, tiến nhập mê cung dưới mặt đất.

Sở Tam Thu đuổi đến khu thứ ba đã không thấy tăm hơi Lục Vũ đâu, hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng thét gào.

Tìm một phen nhưng không đạt được kết quả gì, Sở Tam Thu xuyên qua khu thứ tư, biến mất trong rừng rậm.

Bên trong mê cung, Lục Vũ nhanh chóng xuyên thẳng một đường, một hồi lâu sau mới dừng bước lại.

“Chỗ này tương đối an toàn, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lục Vũ buông Trương Nhược Dao trong ngực ra, lúc này nàng lộ ra vẻ yếu đuối khác xa bộ dáng thanh lãnh cao ngạo thường ngày.

“Cám ơn ngươi, Lục Vũ.”

Trương Nhược Dao toát ra ánh mắt may mắn, lần này nếu không nhờ Lục Vũ xuất thủ thì e rằng mình xong rồi.

Lục Vũ giật mảnh vải trắng che mặt xuống, cười nói: “Vừa lúc gặp phải thôi, tên kia tâm thuật bất chính, sau này ngươi ngàn vạn lần đừng nên ở chung với hắn một mình.”

Trương Nhược Dao khẽ thở dài: “Ta không ngờ hắn lại lớn gan như thế, thường ngày thực lực hắn không bằng ta, bản tính che dấu rất khá, lần này... may nhờ có ngươi...”

Trương Nhược Dao khẽ nhúc nhích sóng mắt, trong ngượng ngùng lộ ra một tia dị sắc, lén liếc trộm Lục Vũ thì thấy đối phương cũng đang nhìn mình.

Trương Nhược Dao phương tâm nhảy loạn, hoảng hốt vội tránh mắt đi.

Lục Vũ hơi xấu hổ, nói tránh đi: “Ngươi trúng Tiêu Linh tán, ta trước giải độc giúp ngươi.”

“Ngươi thụ thương, không thì ngươi chữa thương trước đi.”

Trương Nhược Dao mặt đỏ ửng, hơi bận tâm đến thương tổn của Lục Vũ.

Lục Vũ lắc đầu nói: “Ngươi bây giờ toàn thân bất lực, nếu như lúc này ta chữa thương, vạn nhất xảy ra chuyện bất trắc chúng ta hắn sẽ tiêu cả sao? Cho nên trước hết ta cần phải giải độc cho ngươi rồi mới tự chữa thương cho bản thân, như thế mới tương đối an toàn.”

Trương Nhược Dao vuốt cằm nói: “Ngươi rất chu đáo, là ta sơ sót.”

Lục Vũ mở nhẫn trữ vật ra, bên trong có không ít dược thảo, cộng thêm chút đan dược nên nhanh chóng gom góp được vật liệu giải độc.

“Sau khi ăn hết một lúc những thứ này, qua thời gian một nén nhang thì linh lực đã biến mất sẽ dần khôi phục lại.”

Trương Nhược Dao không chần chờ chút nào ăn hết đống dược thảo, đan dược và bột phấn kia.

“Sao các ngươi phát hiện ra được bức thạch tường kia?”

“Đêm trăng tròn lần trước, ta đi dạo một mình quanh đó, Sở Tam Thu đột nhiên đuổi theo, ta muốn tránh hắn nhưng vô tình lại phát hiện ra chỗ mật đạo kia. Nó tự nhiên trở thành bí mật của cả hai chúng ta, cho nên lần này hắn yêu cầu ta đi cùng, ta cũng không tiện nói gì.”

“Hóa ra là thế, thạch tường kia hẳn là một thông huyền thạch tường khác, ngươi chưa từng bẩm báo thượng viện à?”

Trương Nhược Dao nói: “Gia gia của ta đang bế quan, Sở Tam Thu đề nghị tạm thời không được lộ ra, vốn định sau lần này sẽ nói cho trưởng lão hạch tâm biết, nào ngờ thiếu tí nữa thì... sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ đó?”

Lục Vũ cười nói: “Lần trước truy tung Hắc Vĩ hồ nên ta vô tình phát hiện ra lối đi thông đến khu thứ ba. Đêm nay nghe nói đệ tử hạch tâm tiến đến khu thứ hai quan sát Dục Linh thạch tường, ta nhất thời hiếu kỳ nên vụng trộm đến đây.”

“Hình như ngươi cũng giống ta, chưa bẩm báo chuyện này cho trung viện.”

Trương Nhược Dao trong mắt hiện lên ý cười mang ý tứ sâu xa.

Lục Vũ nói: “Trung viện nhiều người có tâm tư mục đích riêng, ta nếu báo cáo há chẳng phải tiện nghi cho đám người đó sao.”

Trương Nhược Dao khẽ gắt một câu.

“Láu cá. Sau đó thì sao?”

Lục Vũ không giấu diếm, tóm tắt một màn Dạ Vô Ảnh xuất hiện.

“Cám ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi...”

Trương Nhược Dao mắt tuyết chân tình, như nước vô hình.

“Nhân duyên tế hội, trời phù hộ người lành. Là trời xanh chiếu cố ngươi, mà ta chỉ là thay trời hành đạo.”

Lục Vũ mỉm cười lắc đầu, không có tranh công.

Phần khiêm tốn nho nhã này khiến cho hảo cảm trong lòng Trương Nhược Dao dành cho hắn càng tăng thêm mãnh liệt.

“Linh lực của ta bắt đầu khôi phục, ngươi đi chữa thương đi.”

Trương Nhược Dao mặt tươi cười như hoa, theo linh lực khôi phục mà người nàng toát ra một loại khí chất thanh lãnh.

Lục Vũ cười cười, ngồi xếp bằng xuống ngay cạnh chữa thương.

Một chưởng kia của Sở Tam Khu khiến cho ngũ tạng của Lục Vũ bị lệch, nếu không nhờ thể chất cường đại, lại phục dụng Hắc Nguyệt quả thì hắn không thể sống đến tận giờ được.

Vận chuyển linh lực, khí huyết toàn thân Lục Vũ thông suốt, Bách Xuyên mạch chấn động, linh chủng trong đan điền như ngọn lửa đang thiêu đốt, nhiệt khí quán thông tắc tạng phủ, linh lực tẩm bổ lục phủ ngũ tạng, phối hợp với Thốn Tâm Vạn Kình, ngắn ngủi nửa canh giờ đã khỏi hẳn nội thương.

Về sau, Lục Vũ bắt đầu tu luyện Tam Huyền Ngự Linh quyết, dẫn động thảo hồn dị biến, vẻn vẻn thời gian năm phút, Thốn Tâm Vạn Kình đã đột phá đến Thốn Tâm 900 kình, giúp hắn đạt đến Tụ Linh tứ trọng.

Một khắc này, thảo hồn của Lục Vũ tự động hiển hiện, trên chiếc lá thứ ba xuất hiện một đạo huyền quang, phóng xuất ra ba động cường đại.