Thần Võ Thiên Đế

Chương 139: Võ hồn tiến hóa



Lục Vũ sóng mắt khẽ nhúc nhích, lạnh nhạt nói: “Tự nhiên tiếp tục tu luyện, nghĩ cách gia nhập Huyền cấp tông môn.”

“Ngươi có biết trên Chiến Hồn đại lục có bao nhiêu Huyền cấp tông môn không?”

Điểm này Lục Vũ thật sự không biết.

“Không biết.”

Đỗ vương gia nói: “Có một trăm linh tám huyền môn, trong phạm vi quản hạt mỗi môn phái có tới hơn trăm đế quốc.”

Lục Vũ giật mình, bật thốt lên: “Chiến Hồn đại lục lớn thế ư?”

Đỗ vương gia cười nói: “Chiến Hồn đại lục, vạn quốc san sát, trăm phái đua tiếng, có thể nói là thịnh huống chưa bao giờ có. Ngươi muốn dương danh trên đại lục thì nhất định phải trở nên nổi bật trong huyền môn. Hiện tại, cơ hội đang ở trước mắt. Năm sau, đế đô tổ chức Huyền Đồ đại hội, ngoại trừ đường tắt là các tông môn trong nước thì hoàng thất cũng có đường tắt.

Lục Vũ hỏi: “Có hạn chế danh ngạch không?”

Đỗ vương gia nói: “Danh ngạch không hạn chế nhưng nhất định phải là huyền hồn, nếu không khó nhập huyền môn. Đương nhiên, võ hồn mạnh yếu cũng rất quan trọng, tĩnh võ hồn và thú võ hồn khác biệt rất lớn.

Nói tới võ hồn, Lục Vũ tự nhiên biết tường tận, không cần nhiều lời.

“Thiên Nguyệt đế quốc lệ thuộc phạm vi thế lực của Thiên Huyền tông, trên dưới cả nước, tất cả đệ tử sở hữu huyền hồn đều chỉ có thể vào Thiên Huyền tông sao?”

Đỗ vương gia nói: “Trong tình huống bình thường thì đúng là như thế. Nhưng mọi thứ luôn có ngoại lệ, cũng có một số đệ tử huyền hồn Huyền cấp võ hồn bởi mộ danh tông môn nào đấy nên chuyên môn đến thành trì khác tham tuyển.”

Lục Vũ hỏi: “Một trăm linh tám huyền môn có chia ra mạnh yếu không?”

“Có thượng phẩm huyền môn và hạ phẩm huyền môn, ba mươi sáu thượng phẩn huyền môn, bảy mươi hai hạ phẩm huyền môn. Thiên Huyền tông là tông môn hạ huyền phẩm.”

“Nói như thế, ta muốn đến Thiên Huyền tông thì cần thông qua đường tắt từ hoàng thất?”

Đỗ vương gia nói: “Ngươi là con rể của bản vương, có ta ở đây thì chuyện này không thành vấn đề. Tuy nhiên gần đây đế đô không yên tĩnh, hoàng thượng chẳng sống được bao lâu nữa, mấy vị hoàng tử tranh đoạt hoàng vị, bản vương nắm trọng binh nơi tay chỉ e cũng khó thoát khỏi.”

Lục Vũ nghe nói như thế, đột nhiên nghĩ đến một ít chuyện.

“Vương gia tuyển ra làm rể chỉ sợ không phải đơn giản chỉ là ta cứu được quận chúa rồi quận chúa có hảo cảm với ta đâu nhỉ?”

Đỗ vương gia lóe lên tinh quang trong mắt, cười nói: “Xem ra ngươi thông minh hơn ta tưởng tượng nhiều, nhanh vậy đã nghĩ ra. Bản vương cũng không gạt ngươi, thân là quận vương, ta mặc dù nắm đại quyền trong tay nhưng cũng chịu ảnh hưởng của hoàng quyền. Mặc dù ta không ham quyền thế nhưng quan trường hắc ám, khiến ta không thể không phòng.”

“Liên Nhi trời sinh tính đơn thuần, thuở nhỏ không mẹ, ta cưng chiều nàng hết mực, xem như con gái yêu. Nhưng đế quốc một khi có biến thì ta không thể thoát thân, thế tất yếu phải cân nhắc an toàn của Liên Nhi. Ngươi có huyền hồn, nếu có thể đứng vững gót chân trong huyền môn thì coi không thể nhúng tay vào chuyện của hoàng tộc nhưng hoàn toàn có thể giúp Liên Nhi không bị thương tổn.”

Lục Vũ đã hiểu, đây mới là dự định chân chính của vương gia, tìm một đường lui cho nữ nhi.

“Sao quận chúa thuở nhỏ lại không có mẹ?”

Đỗ vương gia nghe vậy thở dài.

“Chuyện này về sau rảnh ta sẽ kể cho ngươi nghe. Hiện tại, chúng ta nói tới Liên Nhi đi. Lần này trở về, ta đột nhiên phát hiện ra nàng cảm thấy hứng thú với việc tu luyện. Tiểu Đóa cũng xác nhận việc này, cũng nhắc tới một sự kiện.”

“Chuyện gì?”

Đỗ vương gia nhìn Lục Vũ, trầm giọng nói: “Long Chi Vẫn!”

Lục Vũ khẽ biến sắc: “Đây cũng chính là chuyện ta muốn hỏi vương gia, trên người quận chúa ẩn giấu bí mật gì vậy?”

Đỗ vương gia không nói, ánh mắt như đao nhìn Lục Vũ, tựa hồ muốn xem thấu hắn.

Lục Vũ không sợ, đối mặt với vương gia đến khi đối phương nở nụ cười vui mừng, Lục Vũ mới mỉm cười đáp lại.

“Việc này liên quan đến mẹ của LIên Nhi, nhưng rốt cục trên người nàng xảy ra chuyện gì thì ta cũng không biết hơn ngươi bao nhiêu. Ngươi nếu biết Long Chi Vẫn thì phải biết ý nghĩa của nó. Tiểu Đóa bị ngươi nói qua loa hai ba câu cho qua nhưng bản vương không dễ gạt như vậy.”

Lục Vũ trầm ngâm nói: “Chuyện này liên quan đến an nguy của quận chúa, không thể để cho bất cứ ai biết. Quận chúa có được song võ hồn thế gian hiếm thấy...”

Đỗ vương gia sắc mặt kinh biến, bật thốt lên: “Song... ngươi... nói thật chứ!”

Lục Vũ nói: “Loại chuyện này không phải trò đùa, quận chúa ngoại trừ có võ hồn hồ điệp thì còn ẩn tàng một võ hồn khác, nó một mực bị phong ấn. Long Chi Vẫn trên trán nàng liền là mấu chốt để giải khai phong ấn võ hòn. Đồng thời, võ hồn thứ hai của quận chúa cũng không thể coi thường được.”

Đỗ vương gia hết sức chấn động, trong lòng lóe lên một tia lo âu.

“Ngươi có biết võ hồn thứ hai của nàng là gì không?”

Lục Vũ lắc đầu trả lời: “Tạm thời không biết, bởi võ hồn thứ hai của quận chúa vẫn còn đang ở giai đoạn phu hóa (*ấp trứng), cần đại lượng hồn lực bổ sung mới có thể dần dần trưởng thành.”

“Vậy ta phải chuẩn bị chút tài nguyên tu luyện cho nàng mới được. Việc này, ngươi biết ta biết, tạm thời đừng nói cho Liên Nhi.”

“Ta biết.”

Trò chuyện kết thúc, lần trò chuyện đầu tiên của hai người coi như khá hài lòng.

Đỗ vương gia hết sức coi trọng nhân phẩm tâm tính của Lục Vũ, mà Lục Vũ cũng nhìn ra được vị vương gia này là một người cha tốt.

Thuật tiến hóa võ hồn là một môn học vấn rất thâm ảo.

Trước đó Lục Vũ đã chuẩn bị rất nhiều lần, cũng may mắn là những đồ vật hắn cần thì vương phủ không có thiếu.

Trong phòng luyện công, Lâm Phong ngồi xếp bằng tu luyện, võ hồn hiển hiển trên đỉnh đầu, Hoàn Hồn thảo đã có tới sáu lá cây.

Một khi trở thành huyền hồn thì sẽ mộc ra lá thứ bảy, nếu không vĩnh viễn dừng ở sáu lá.

Võ hồn tiến hóa khác xa võ hồn trưởng thành.

Võ hồn trưởng thành là chuyện hết sức tự nhiên, nhưng võ hồn tiến hóa lại là hành động nghịch thiên.

Kiếp trước, Lục Vũ thân là Thánh Hồn Thiên Sư, lúc đang nghiên cứu thuật tiến hóa võ hồn thì từng có người nói với hắn, hành động nghịch thiên ắt gặp thiên khiển.

Kết quả, Lục Vũ bị người yêu thương và người thân nhất hãm hại, đây có lẽ chính là báo ứng!

Nhưng đó có phải là thiên khiển thật không thì Lục Vũ không rõ lắm, hắn cũng không rảnh để suy nghĩ đến.

Võ hồn tiến hóa cần phải phù hợp rất nhiều điều kiện, cũng không phải võ hồn nào cũng có thể tiến hóa thành công được, quá trình này cũng tồn tại phong hiểm và tỉ lệ thất bại rất cao.

Võ hồn của Lâm Phong là Hoàn HỒn thảo, đây là võ hồn đặc biệt trong số các loại tĩnh võ hồn, có được thiên phú hồn lực cường đại.

Tỷ lệ tiến hóa tự nhiên không cao, nhưng trước mặt vị Thánh Hồn Thiên Sư như Lục Vũ thì muốn giúp hắn tiến hóa võ hồn thành huyền hồn lại không phải là chuyện gì quá khó khăn.

Lục Vũ đứng ở bên cạnh Lâm Phong, sai Lâm Phong ăn vào những loại dược vật đã được chuẩn bị từ trước.

Những dược vật này chủ yếu là để thôi hóa, để hoàng hồn phát sinh dị biến.

Về sau, Lục Vũ thả ra thảo hồn dẫn đạo Hoàn Hồn thảo của Lâm Phong, tiến hành cẩn thận từng bước một.

Hồn Thiên sư vì người quên mình, muốn thúc giục tiến hóa võ hồn của người khác thì nhất định phải hi sinh hồn lực của mình.

Điểm này, dù là Thánh Hồn Thiên Sư cũng không thể vi phạm.

Tuy nhiên, điều khiến Lục Vũ vui mừng là nhờ có Vạn Pháp Trì và Ngưng Hồn châu mà bản thân hắn tiêu hao không lớn.

Cũng nhờ Đại Phương đỉnh trong đan điền của Lâm Phong nên hiệu quả hấp thu dược lực là cực giai, kết hợp cả hai khiến cho quá trình tiến hóa võ hồn này thuận lợi hơn Lục Vũ tưởng tượng nhiều.