Thần Võ Thiên Đế

Chương 54: Võ hồn chữa thương



Lục Vũ hết sức tập trung, mật thiết lưu ý tình huống võ hồn của thiếu nữ áo đỏ, phát hiện Ất Mộc chi khí của thảo hồn mình không tác động được mấy đến võ hồn của đối phương.

Một bên là thú võ hồn, bên kia là tĩnh võ hồn, hai bên tồn tại chênh lệch nhất định.

Lục Vũ thân là Thánh Hồn Thiên Sư sao hắn lại không hiểu rõ đạo lý này?

“Rốt cục nàng ta gặp chuyện gì, sao võ hồn lại bị thương nặng như này, gần như sắp tán loạn luôn rồi?”

Trung niên nữ tử chần chừ nói: “Chúng ta ở khu thứ ba gặp phải phiền phức, nàng bị một vệt sáng gây thương tích.”

Vệt sáng?

Lục Vũ nhíu mày, ánh sáng gì lại có thể tổn thưng võ hồn của thiếu nữ áo đỏ nặng như thế này?

“Ngươi canh chừng bốn phía, đừng cho ngoại lực quấy rầy.”

Lục Vũ thôi động thảo hồn, bắt dầu chuyển biến phương pháp.

Hồn Thiên sư là một chức nghiệp phụ trợ, trợ giúp chữa thương võ hồn người khác là kỹ năng cơ bản nhất.

Lục Vũ là Thánh Hồn Thiên Sư đầu tiên trong lịch sử nên phương diện chữa thương võ hồn tuyệt đối có kỹ thuật độc đáo độc nhất vô nhị.

Nhưng hiện tại do cảnh giới của Lục Vũ không cao nên không thể thi triển được những thủ đoạn khác, chỉ có thể nỗ lực hết sức.

Hai tia hồn lực tuyến trên chiếc lá thứ hai của thảo hồn hiện giờ trở nên sinh động.

Lục Vũ đang thao túng bọn chúng, một đen một trắng đồng thời bắn ra quấn quanh thảo hồn tiểu điểu của thiếu nữ áo đỏ.

Trung niên nữ tử thối lui ra ngoài hai trượng, vừa cảnh giới vừa lưu ý nhất cử nhất động của Lục Vũ, quan sát tình huống của thiếu nữ áo đỏ.

Hồn lực tuyến hội tụ đại lượng hồn lực, hiệu quả tốt hơn việc tụ tập linh khí gấp mười lần.

Thiếu nữ áo đỏ mừng rỡ, võ hồn tiểu điểu trên đỉnh đầu khẽ híp cặp mắt, tiếp thụ hồn lực quán thâu từ Lục Vũ.

Loại chữa thương này là một trong những phương pháp chữa thương mà Hồn Thiên sư thường dùng, thuộc loại vì người quên mình, dâng hết những hồn lực bản thân tân khổ tích lũy được cho đối phương, dùng hồn lực nuôi nấng võ hồn đối phương không ngừng lớn mạnh.

Trong quá trình này, Lục Vũ xâm nhập võ hồn thiếu nữ áo đỏ nên hiểu rõ một số thứ.

“Võ hồn của nàng... hơi khác lạ...”

Lục Vũ lựa lời, dùng ba chữ hơi khác lạ để hình dung nàng.

Trung niên nữ tử cười khan nói: “Ngươi cứ chữa thương cho nàng trước đi đã.”

Lục Vũ không đáp lại, sau thời gian một nén nhang, hồn lực tuyến trên chiếc lá thứ hai đã rút ngắn một nửa, trạng thái tinh thần của võ hồn thiếu nữ áo đỏ đã khôi phục được kha khá.

Lúc này, Lục Vũ đột nhiên ngừng lại, thu hồi thảo hồn, ánh mắt do dự nhìn nàng.

Trung niên nữ tử ngạc nhiên hỏi: “Ổn rồi?”

Thiếu nữ áo đỏ thanh tỉnh nhiều hơn, ánh mắt kỳ quái nhìn Lục Vũ, tựa hồ khá kinh ngạc.

Lục Vũ lắc đầu nói khẽ: “Không ổn, tình huống của nàng không được tốt lắm. Lúc chúng ta gặp nhau lần đầu, bắn giết con hỏa điểu kia rốt cục là gì?”

Trung niên nữ tử nhìn thiếu nữ áo đỏ một chút, thấp giọng nói: “Xích Viêm Huyết kê.”

Lục Vũ sững sờ, kinh dị nói: “Nàng phục dụng Xích Viêm tinh huyết của Xích Viêm Huyết kê?”

“Đúng thế.”

Trung niên nữ tử trả lời, Lục Vũ lại chau mày suy tư, trong mắt lé lên một tia minh ngộ.

“Nếu nói như thế, võ hồn của nàng là hỏa võ hồn, các ngươi muốn mượn Xích Viêm tinh huyết thôi hóa nó, để nó gia tốc trưởng thành.”

Trung niên nữ tử ngạc nhiên nói: “Sao ngươi biết được?”

Lục Vũ không trả lời, nhìn chăm chú hai mắt thiếu nữ áo đỏ, nói khẽ: “Thả lỏng đi, không cần nghĩ ngợi gì cả, cũng không nên bài bỏ, ta muốn kiểm tra tình trạng võ hồn của ngươi.”

Thiếu nữ áo đỏ hé môi cười, hai mắt thanh tịnh hé một tia thanh nhã.

Lục Vũ thả ra thảo hồn một lần nữa, hai tia hồn lực tuyến quấn quanh thân võ hồn của thiếu nữ áo đỏ, chiếc lá thứ ba như bàn tay ôn nhu vuốt ve toàn thân nó, rất nhanh liền cảm giác được một chút tình hình.

“Kỳ quái, võ hồn của ngươi tựa hồ bị tổn thương tiên thiên.”

Trung niên nữ tử sắc mặt đại biến, thiếu nữ áo đỏ trừng lớn hai mắt, khiếp sợ nhìn Lục Vũ.

“Sao ngươi biết được?”

Lục Vũ không đáp, cau mày nói: “Thương thế kia hết sức phiền hà, sao hình thành được nhỉ, thật sự là kỳ quái?”

Thân là Thánh Hồn Thiên Sư, giờ khắc này Lục Vũ đều nghi ngờ, không hiểu rõ võ hồn của thiếu nữ áo đỏ sao lại bị tổn thương tiên thiên, chuyện này không có đạo lý.

Võ hồn của một người nếu như quá yếu sẽ không thể thức tỉnh được.

Nếu như bị tổn thương tiên thiên thì tỷ lệ thức tỉnh hết sức xa vời.

Thiếu nữ áo đỏ không chỉ đã thức tỉnh võ hồn mà cảnh giới cũng hơn xa Lục Vũ, điều này cho thấy thiên tư của nàng cực cao, võ hồn bất phàm.

Nhưng kết quả kiểm tra ại hoàn toàn tương phản, thật quá mâu thuẫn.

Trung niên nữ tử vội vàng nói: “Có biện pháp trị liệu không?”

Lục Vũ nghiêm túc nói: “Nàng gặp nạn liên tiếp nên tình huống không ổn, bản thân võ hồn cơ sở non yếu, lần này lại bị trọng thương chí mạng, may mà gặp ta chứ không... ai... ta trước chữa thương cho nàng đi.”

Lục Vũ không muốn nói nhiều, nói nhiều tất nói hớ, có một số việc vẫn nên điệu thấp.

Lục Vũ tiếp tục dùng hồn lực tuyến tẩm bổ võ hồn thiếu nữ áo đỏ, cũng cho nàng ăn một gốc Huyền Hồn thảo.

Trung niên nữ tử hiếu kỳ hỏi: “Đây là thảo dược gì?”

Lục Vũ thuận miệng đáp: “Tẩm bổ võ hồn.”

Trong lòng, Lục Vũ vẫn đang suy nghĩ, coi như báo đáp lại ân tình ngươi tặng cung ngày đó.

Một góc Huyền Hồn thảo còn trân quý hơn yêu đan yêu hồn nhiều, mất đi một gốc coi như cũng mất một gia tài rồi.

Sau nửa canh giờ, hồn lực tuyến của Lục Vũ hao hết, võ hồn của thiếu nữ áo đỏ khôi phục được kha khá, dù thương thế chưa khỏi hẳn nhưng cũng đã đỡ được sáu bảy phần.

“Không sai biệt lắm, đi về nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe lại thôi.”

Lục Vũ khá mỏi mệt, chủ yếu là hồn lực tiêu hao quá lớn.

“Cảm giác sao rồi Nhược Dao?”

Thiếu nữ áo đỏ nhảy lên một cái, cười nói: “Ta không sao, cám ơn ngươi.”

Hai mắt sáng rỡ hé môi cười, trong thanh nhã lộ ra cao khiết, trong thanh lãnh ẩn hiện kiêu ngạo tài tình.

Thiếu nữ áo đỏ thường ngày không hề nói cười lại có thể mỉm cười như lần này quả thực rất khó.

Lục Vũ giương cung trong tay lên, cười nói: “Chúng ta hòa nhau.”

Trung niên nữ tử nhìn Lục Vũ, hỏi: “Ngươi sao chữa thương cho võ hồn được, hẳn phải Hồn Thiên sư mới chữa được mà.”

Lục Vũ tâm tư nhất chuyển, thuận miệng nói: “Ta là tĩnh võ hồn, chữa thương chỉ là ưa thích nghiệp dư thôi. Sắc trời không còn sớm nữa, ta cáo từ trước.”

Phất phất tay, Lục Vũ thả người rời đi, không đồng hành cùng hai nàng.

Thiếu nữ áo đỏ mắt lộ dị sắc, cảm thấy bất ngờ với biểu hiện của Lục Vũ.

Toàn bộ Thanh Sơn tông, phàm là nam tử biết thiếu nữ áo đỏ, trong mắt đều lộ vẻ ái mộ, duy chỉ có Lục Vũ này là không giống.

Trung niên nữ tử nhìn bóng lưng xa dần của Lục Vũ, nói khẽ: “Tiểu tử này khá thú vị, cảnh giới không cao nhưng bên trong lại có một cỗ kiêu ngạo riêng, đáng tiếc chỉ là tĩnh võ hồn.”

Thiếu nữ áo đỏ nói: “Nếu hắn không phải tĩnh võ hồn thì sao có thể chữa thương cho ta?”

“Nói thế cũng đúng. Đi thôi, ngươi về trước tĩnh dưỡng cho tốt đi.”

Lục Vũ ở hậu sơn gần một tháng, vừa bước vào đại môn hạ viện liền nghe tin tức thi đấu cuối năm của nội môn, thời gian diễn ra là tháng sau.

Rất đông đệ tử đều đang nghị luận chuyện này, nghe nói phần thưởng của giải này khá hấp dẫn.

Giải thi đấu nội môn phân thành hai trận Võ tông và Đan tông, Võ tông dùng võ kết bạn, Đan tông tỷ thí kỹ thuật luyện đan, đến lúc đó sẽ tách ra tổ chức, tuy nhiên Võ tông lại đáng xem hơn.