Thần Võ Thiên Đế

Chương 94: Mới đến trung viện



Võ hồn quan trọng ở mặt tu luyện, cửa ải Linh Vũ cảnh đã phong kín toàn bộ con đường của tất cả Hoàng cấp võ hồn.

Linh chủng mười màu trong đan điền Lục Vũ kết nối thiên mạch với Bách Xuyên mạch, điểm này khác những người khác.

Người bình thường không có mạch thứ mười, hỏa diễm linh chủng trong đan điền chỉ tương liên với chín đại võ mạch, đa phần chỉ có một loại sắc thái.

Cũng có tam sắc hỏa diễm linh chủng, ngũ sắc hỏa diễm linh chủng nhưng chúng tương đối rất ít, người có thể đạt tới thất sắc tuyệt đối như phượng mao lân giác.

Hỏa diễm linh chủng mười màu của Lục Vũ vạn cổ hiếm thấy, bởi hắn là người sở hữu mạch thứ mười, hơn nữa lại còn là thiên mạch độc nhất vô nhị trong truyền thuyết.

Mười mạch chấn động, linh lực mãnh liệt!

Tu vi của Lục Vũ đang nhanh chóng tiêu thăng, sau khi Thốn Tâm Vạn Kình đột phá 600 kình thì vẻn vẹn 5 phút đã tăng lên 650 kình, mỗi một tế bào trong người đều đang rung động, tạp chất trong huyết nhục bị gạt ra ngoài, hỏa diễm linh chủng trong đan điền dần dần trưởng thành.

Thảo hồn trở nên cực kỳ sinh động, chỉnh thể biến lớn gấp đôi, tiểu thảo chi nhãn trên chiếc lá thứ nhất dùng thiên mộc làm tai mắt càng hiện ra rõ ràng hơn, vị trí cũng có biến ảo đôi chút, cả lông mày thiểm điện ở trên tiểu thảo chi nhãn kia nữa, cả ba tạo thành một mẫu khuôn mặt nhưng còn thiếu khuyết những bộ vị khác.

Bên trên chiếc lá thứ hai, Ngưng Hồn châu đang lấp lóe quang mang, hồn lực tuyến từ hai tia biến thành ba tia, sắc thái theo thứ từ là một đen một trắng một đỏ, đây là biến hóa do cảnh giới của Lục Vũ tăng lên.

Trên chiếc lá thứ ba, Vạn Pháp Trì rốt cục hiển hóa ra ngoài, mặt ao tràn ngập hỗn động chi quang, có thể dung luyện vạn pháp, thôn phệ vạn đạo.

Lục Vũ rõ ràng cảm nhận được sự đáng sợ của Vạn Pháp Trì, nó tựa như một vực sâu không đáy có thể hòa tan tất cả vật thể trong chư thiên vạn giới.

Loại chấp nhiếp tâm linh kia ngoại nhân không cảm giác được nhưng Lục Vũ thì hoàn toàn rõ ràng.

Vạn Pháp Trì hiển hóa kheiens cho thiên mạch trong cơ thể Lục Vũ xuất hiện dị dạng, nó có mối liên hệ đặc thù với Vạn Pháp Trì, nhưng cụ thể là gì thì tạm thời Lục Vũ chưa nói được.

Mặt khác, cảnh giới Lục Vũ tăng lên cũng khiến cho thảo hồn có dấu hiệu đột phá.

“Sau Hoàng cấp cửu phẩm thì phải cân nhắc đến việc tiến hóa võ hồn.”

Lục Vũ hiện lên ý niệm này trong lòng, mà tu luyện lại chưa trúng đoạn.

Trong phòng, đại lượng linh khí hội tụ quaanhs quanh người Lục Vũ, một mực thúc đẩy thực lực hắn tăng trưởng.

Một ngày sau, linh khí trong phòng tan hết, Lục Vũ kết thúc tu luyện, Thốn Tâm Vạn Kình đạt đến 692 kình, cách Tụ Linh nhị trọng cảnh giới vẻn vẹn một bước.

Trong khoảnh khắc mở mắt, trong mắt Lục Vũ nổ bắn ra hồ quang điện, có lực chấn nhiếp tâm hồn con người, điều này có liên quan đến hồn lực tuyến trên chiếc lá thứ hai của thảo hồn.

Xoay người đứng dậy, Lục Vũ toàn thân một trận bạo hưởng, xòe bàn tay phải ra, Cực Lạc đao nổi lên lé ra cửu sắc thập bát quang.

Chỗ mũi đao, Thiên U TInh Diễm chợt lóe chợt tắt, tựa như tuyệt thế phong mang.

Lục Vũ nắm chặt Cực Lạc đao, thử quơ múa thì cảm giác rất phí sức nhưng miễn cưỡng khống chế được.

“Đao này thật quỷ dị.”

Trước kia do cảnh giới không đủ nên khẽ huy động đao này sẽ bị té nhào người.

Hiện tại có thể vung đao nhưng cảm giác như có ngọn núi nơi tay, nặng không thể chịu nổi.

Thu hồi Cực Lạc đao, Lục Vũ chuồn ra hạ viện, tìm một chỗ đất trống ở hậu sơn luyện lại một thân sở học từ đầu tới đuôi.

“Lạc Nhật Thu Phong Túy!”

“Cửu Bạo Kinh Lôi quyền!”

“Tỏa Tâm tiễn!”

“Nhu Cốt Thốn Kình!”

Phanh phanh phanh!

Ba ba ba!

Các loại bạo hưởng bên tai không dứt, nương theo đó Lục Vũ cởi mở cười to, cả người hắn cực kỳ cao hứng.

Lạc Nhật quyền và Kinh Lôi quyền, hắn đã tu luyện hai loại võ kỹ này tới giai đoạn đại viên mãn.

Tỏa Tâm tiễn tiến nhập giai đoạn thứ hai, tâm tỏa vi trần (tâm khóa hạt bụi nhỏ), xuyên tim tất sát.

Võ kỹ chia làm nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn bốn cấp độ.

Tỏa Tâm tiễn của Lục Vũ đã đến giai đoạn thứ hai, trước mắt ở trình độ tiểu thành.

Nhu Cốt Thốn Kình sớm đã viên mãn, chỉ còn lại U Linh Quỷ Trảo quỷ dị khó lường kia, chiêu hậu phát tiên chí (phát sau tới trước) kia không thể đơn độc tu luyện.

Hạ viện, trong phòng Tề viện trưởng.

Ba người Lục Vũ, Tiêu Mục, Diệp Cường đứng song song, đang lắng nghe viện trưởng chỉ bảo.

“Lần này ba người các ngươi đồng thời đạt tới Tụ Linh cảnh thì thật sự đáng mừng. Sau khi đến trung viện, trở thành đệ tử chân truyền thì nhớ phải cố gắng hơn nữa, tương lai mới có cơ hội trở nên nổi bật.”

Tiêu Mục nói: “Viện trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ quyết chí tự cường, tranh thủ tiến đến thượng viện.”

Tề viện trưởng vuốt cằm nói: “Tốt, có chí khí. Trở về thu thập một chút, sau đó ta dẫn các ngươi đến trung viện báo cáo. Lục Vũ lưu lại.”

Tiêu Mục và Diệp Cường đi, trong phòng chỉ còn lại hai người là viện trưởng và Lục Vũ.

“Trung viện phức tạp hơn hạ viện, sau này ngươi cần phải đề phòng nhiều hơn.”

Tề viện trưởng ngữ khí sâu xa, tựa hồ đang ám chỉ điều gì đấy.

Lục Vũ không hiểu hỏi: “Viện trưởng nói là...”

“Địa phương phức tạp chắc chắc sẽ có một chút bất công.”

Viện trưởng không tiện nói rõ, nhưng như thế cũng đã nói rất rõ rồi.

“Đa tạ viện trưởng nhắc nhở, có một việc ta không biết có nên hỏi không?”

“Chuyện gì?”

Lục Vũ nói: “Không biết tông môn tới Hắc Hà cốc bắt Hắc Vĩ hồ để làm gì?”

Tề viện trưởng nhìn Lục Vũ, trầm ngâm: “Việc này là bí mật của tông môn, vốn không nên nói cho ngươi biết, nhưng ngươi sắp là đệ tử chân truyền thì hẳn cũng sẽ biết. Hắc Vĩ hồ có liên quan đến cấm khu hậu sơn, hẳn không lâu nữa sẽ phái đệ tử chân truyền đi trước tới hậu sơn. Ngươi nếu có hứng thú, đến lúc đó có thể tranh thủ một cơ hội, xem có thể đi theo được hay không.”

“Ra vậy, cảm ơn Tạ viện trưởng đã nhắc nhở.”

Lục Vũ rời đi, thu thập y phục một thoáng, sau đó đi cùng Tiêu Mục và Diệp Cường theo viện trưởng tới trung viện báo cáo.

“Thật không ngờ Lục Vũ vậy mà trở thành đệ tử chân truyền.”

“Đúng thật, lúc trước hắn đạt được đệ nhất nội môn chỉ mới tôi thể thất trọng, bây giờ chưa tới mười ngày đã là Tụ Linh cảnh thì thực khiến ta không thể tin nổi.”

“Củi mục giờ lại là thiên tài, sự tương phản này thật khiến cho người ta khó tiếp thụ được.”

Đệ tử hạ viện bàn luận sôi nổi, vô số người chấn kinh hâm mộ, Vân Nguyệt Nhi sau khi nghe được tin tức lại hối hận nổi giận.

“Chưa tới mười ngày đã thăng liền ba cấp, tốc độ này không bao lâu thì đệ nhất chân truyền bảng không là hắn thì không còn ai khác nữa.”

Triệu Lục Vân cười khanh khách, cố ý liếc mắt Vân Nguyệt Nhi một cái, sau đó cười to bỏ đi.

Vân Nguyệt Nhi sắc mặt khó coi, nàng là nữ thần nội môn, bây giờ lại bị người mắng có mắt như mù.

Trung viện, sau khi Lục Vũ, Tiêu Mục, Diệp Cường đến báo cáo thì Tề viện trưởng liền rời đi.

“Ba người các ngươi đi theo ta.”

Một sư huynh chừng hai mươi gọi ba người tới trước mặt, quát lớn: “Vào cánh cửa này, sau này sẽ là đệ tử chân truyền, phải tùy thời chú ý hình tượng, tuân thủ quy tắc, nếu không nghiêm trị không tha!”

Diệp Cường tương đối trung thực, vội vàng gật đầu.

Tiêu Mục hơi tự ngạo, biểu lộ đạm mạc.

Lục Vũ nhìn quanh bốn phía, căn bản không quan tâm đến oai phủ đầu của vị sư huynh này.

“Kiêu ngạo đấy, ta cũng không tin không trị được các ngươi.”

Vị sư huynh kia tức giận, trực tiếp đưa ba người tới Võ Luyện đường.

Đường trưởng lão khoảng năm mươi, thần sắc hờ hững nhìn lướt qua ba người, lạnh lùng nói: “Được, ba người các ngươi tới đây.”