Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ

Chương 43: Thử Thách Hồn Lực



 Khi Tiêu Thần đang hưng phấn, bất ngờ bị một chậu nước lạnh dội vào đầu. Kim sắc hỏa diễm này quá cuồng bạo, và bản thân hắn chưa từng thực sự luyện qua Vô Tận Chiến Điển. Hắn chỉ sử dụng nó để lĩnh ngộ chiến kỹ, vậy mà giờ đây, có lẽ hắn vẫn chưa phải là chủ nhân đích thực của nó. 

 Nghĩ vậy, Tiêu Thần nhanh chóng rà soát lại ký ức. Vô Tận Chiến Hồn này quá mạnh, Hồn Lực khổng lồ kia có thể vượt qua cả U Linh Chiến Hồn. 

 “Vô Tận Chiến Hồn này quá mạnh. Dù không có ý thức nhưng ý chí của nó lại rất cường ngạnh, không phải ai cũng có thể thu phục.” Tiêu Thần cau mày, phun ra một ngụm máu tươi. 

 Hắn khoanh chân ngồi xuống, nở một nụ cười nhạt: “Trong Vô Tận Chiến Điển lại ẩn chứa một bộ công pháp tu luyện, dung nạp hàng vạn chiến kỹ vào một công pháp vô tận. Đây mới là ý nghĩa thực sự của Vô Tận Chiến Điển.” 

 Nghĩ đến đây, Tiêu Thần cảm thấy phấn chấn như vừa được tiếp thêm sức mạnh. “Vô Tận Chiến Điển có thể tu luyện đến Chiến Thần cảnh trong truyền thuyết. Đáng tiếc hiện tại chỉ có sáu tầng đầu, sau này nhất định phải tìm được bốn tầng còn lại.” 

 Chẳng mấy chốc, Tiêu Thần bắt đầu vận chuyển tầng thứ nhất của Vô Tận Chiến Điển. Với thực lực Chiến Sư, việc này không quá khó khăn. Mặc dù công pháp không thể sánh bằng chiến kỹ nhưng khả năng lĩnh ngộ của Tiêu Thần lại rất đáng kinh ngạc. Chỉ sau nửa canh giờ, hắn đã luyện thành tầng một một cách lô hỏa thuần thanh. 

 Lúc này, khí tức của Vô Tận Chiến Hồn trong đan điền cũng dần bình tĩnh lại, ít nhất là Tiêu Thần đã có thể chống đỡ được. 

 “Đệ Nhị Trọng!” Tiêu Thần khẽ cắn môi, sắc mặt tái nhợt. Vô Tận Chiến Hồn đã khiến hắn trọng thương, hiện giờ chỉ còn lại một nửa mạng sống. Nếu không nhờ Bạch Thạch không ngừng chữa trị, có lẽ hắn đã chết từ lâu. 

 “Nhất định phải kiên trì, phải áp chế nó.” Tiêu Thần cắn răng, dồn hết sức lực vào việc vận khí, trong đầu diễn hóa tầng thứ hai của Vô Tận Chiến Điển. Tầng thứ hai khó hơn nhiều so với tầng thứ nhất nhưng hắn vẫn nắm bắt được. Sau ba canh giờ, cuối cùng hắn cũng hoàn thành tầng thứ hai. 

 “Cuối cùng cũng không cần áp chế nữa.” Tiêu Thần băng lãnh nhìn chằm chằm vào Vô Tận Chiến Hồn, tâm thần khẽ động, điều khiển U Linh Chiến Hồn tiến về phía Vô Tận Chiến Hồn. 

 Vô Tận Chiến Hồn không ngừng phản kháng, bắn ra từng đợt công kích Hồn Lực đánh thẳng vào U Linh Chiến Hồn. Tiêu Thần làm sao có thể chịu thua? Chỉ sau một khắc, U Linh Chiến Hồn bắt đầu cắn nuốt hỏa diễm quanh Vô Tận Chiến Hồn, hình thể U Linh Chiến Hồn dần lớn lên. Tiêu Thần cảm thấy Hồn Lực của mình trong chớp mắt cường đại hơn hẳn, kinh mạch cũng được mở rộng. 

 “Hồn Lực thật thuần túy.” Tiêu Thần vui vẻ. Chiến Hồn không chỉ là công cụ chiến đấu mà còn là nơi chứa đựng Hồn Lực. Những tu sĩ không ngừng đột phá, mặc dù không làm cho Chiến Hồn tấn cấp nhưng thực lực Chiến Hồn lại không ngừng được củng cố. 

 Sau nửa canh giờ, Vô Tận Chiến Hồn rốt cuộc ổn định lại, cỗ khí tức tàn nhẫn chậm rãi biến mất. Tiêu Thần lau đi máu nơi khóe miệng. 

 Oanh! Đột nhiên, thiên địa linh khí xung quanh cuồn cuộn tràn vào thể nội của Tiêu Thần, bên trong cơ thể bắt đầu phát ra âm thanh đột phá. Nếu như có người biết rằng chỉ vài ngày trước hắn mới vừa đột phá Chiến Sư trung kỳ, mà hôm nay đã tiếp tục tiến vào Chiến Sư hậu kỳ, chắc chắn sẽ không thể tin nổi. 

 Tiêu Thần thầm nghĩ: “Thực lực hiện tại thật bá đạo. Có lẽ ta đủ sức đối đầu với Hoàng Thiên Thần một trận.” 

 Hắn cảm nhận sự biến đổi trong đan điền, sự hòa quyện giữa U Linh Chiến Hồn và Vô Tận Chiến Hồn khiến hắn rất hài lòng. So với trước đây, sức mạnh của hắn đã tăng lên gấp bội. 

 Khó trách người ta nói rằng, ai nắm giữ Song Sinh Chiến Hồn, dù có là xuẩn tài, cũng sẽ trở thành thiên tài. Người sở hữu Song Sinh Chiến Hồn chính là Chiến Hồn cao giai, Hồn Lực từ hai Chiến Hồn này đủ sức nghiền ép bất kỳ tu sĩ cùng giai nào. 


 Tiêu Thần đã cảm nhận được ưu thế của Song Sinh Chiến Hồn; đây là lá bài tẩy giúp hắn đối phó với các tu sĩ Chiến Tôn cảnh. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 “Thiên đạo thật huyền diệu. Nếu không có thiên phú lĩnh ngộ chiến kỹ và Vô Tận Chiến Điển, ta đâu thể trở thành nhân chủ của Vô Tận Chiến Điển.” 

 Hắn cảm khái trong lòng. Bỗng nhiên, một hắc ảnh khổng lồ hiện ra sau lưng, và bên cạnh xuất hiện đoàn kim sắc hỏa diễm, Vô Tận Chiến Hồn cùng U Linh Chiến Hồn như đang giao hòa. 

 Trong đan điền, Vô Tận Chiến Điển lơ lửng, tỏa ra ánh kim quang nhàn nhạt, như một giấc mơ huyền ảo. 

 “Không biết bên ngoài đã trôi qua bao lâu, chắc Tiểu Ma Nữ đang rất lo lắng.” 

 Tiêu Thần chợt tỉnh lại, quay về hướng cửa ra. Thế nhưng, điều kỳ lạ là, dù hắn đi đâu cũng chỉ thấy chỗ cũ. Thần Phong Học Viện lớn đến vậy, chẳng lẽ hắn đã bị lạc đường? 

 Mấy canh giờ trước, ba người Tiểu Ma Nữ, Bàn Tử và Lăng Phong chờ đợi nhưng không thấy Tiêu Thần trở ra, họ bắt đầu nóng nảy. 

 Ba người vội vàng tiến vào bên trong nhưng khi vừa bước vào, hai người đồng hành bỗng dưng biến mất. 

 “Huyễn Cảnh?” 

 Lăng Phong chợt tỉnh táo, triệu hồi Liệt Ngục Yêu Phượng tấn công vào không gian xung quanh. Nhưng không có gì xảy ra, chỉ thấy không khí rung lên. 

 Không tin vào mắt mình, hắn tiếp tục công kích. Sau nửa canh giờ, hắn kiệt sức, ngồi thở hổn hển và mắng: 

 “Thần Phong Học Viện, ta @#%^ …ngươi!” 

 Lăng Phong chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy. Thần Phong Học Viện thật kỳ quái, khiến hắn phải nhìn nhận bằng một ánh mắt khác. 

 Tiểu Ma Nữ bước vào một biển hoa, chìm đắm trong hương thơm ngào ngạt, tựa như người mơ màng. Sau mấy canh giờ, nàng mới hoàn hồn lại: 

 “Chẳng lẽ ta vừa mới vào cổng vòm mà giờ đã ở đây? Huyễn Cảnh sao?” 

 Tiểu Ma Nữ chạy đi nhưng biển hoa như vô tận, nàng mãi không thoát ra được. 

 “Thần Phong Học Viện, ta hận ngươi!” 

 Nàng tức giận kêu lên, từ khi vào Thần Phong Học Viện, chưa từng thấy dễ chịu. 

 Trong một tòa cung điện lộng lẫy, Nam Cung Tiêu Tiêu nằm trên giường lớn, bốn mỹ nữ xinh đẹp chỉ mặc yếm đỏ quây quanh hắn. 

 Hắn phất tay, hư ảnh bốn phía như bức tranh bị thiêu rụi, từ từ biến mất. Tiêu Thần cách hắn không xa, nhìn với ánh mắt kỳ lạ: 

 “Bàn Tử, sao ngươi cười gian vậy? Ngay cả nước bọt cũng chảy ra hết rồi kìa.” 

 “Không có gì, không có gì.” 

 Bàn Tử vội ho khan, xấu hổ cười nhưng nhận ra Tiểu Ma Nữ và Lăng Phong vẫn chưa tỉnh lại.