Thần Vương Lệnh

Chương 104: 104




“Tiết Nhân, anh chơi tôi?”
“Anh tiếp cận tôi chỉ vì muốn có được Tô Tô?!"
Tô Nam tức giận chất vấn.

Tiết Nhân ôm Tô Nam vào trong ngực, nói: "Em yêu, ả đàn bà kia làm sao có thể so sánh với em được?”
"Chẳng qua em cũng biết đàn ông đều có tâm lý tò mò.

"
"Tôi chỉ là muốn nhìn xem cái giày rách này rốt cuộc có bản lĩnh gì, nghe nói rất nhiều ông lớn trong giới kinh doanh Long Giang đều bị cô ta chơi đùa.


"Kể cả hội trưởng Thiết Lâm Phong của thương hội.

"
"Thật đấy.

Chỉ cần em giúp tôi thỏa mãn mong muốn này, cho dù một lần thôi cũng được, tôi sẽ cưới em vào cửa để cho em làm thiếu phu nhân của nhà họ Tiết.


"Thế nào?"
Tô Nam động lòng.

Hiện tại Tiết Nhân là cây rơm cứu mạng cuối cùng của cô ta, chỉ cần bắt được anh ta vậy thì cô ta có thể niết bàn trọng sinh.

Nếu như không bắt được thì đời này nhất định sẽ bị gia tộc xem thường, vĩnh viễn không cách nào xoay người.

Cô ta đi theo Ngô Phi năm năm cho nên rất hiểu tính tình của kiểu công tử bột này.

Nói cách khác, muốn làm thiếu phu nhân nhà giàu thì phải có suy nghĩ cho phép chồng mình trêu hoa ghẹo bướm, có tình nhân ở khắp nơi.

Hơn nữa, một là vì có được Tiết Nhân, hai là muốn trả thù Tô Tô và Tần Thiên.

Tô Tô, không phải cô giả bộ thanh cao lắm sao?
Tần Thiên, không phải hắn kiêu ngạo lắm sao?
Đến lúc đó Tiết Nhân giải quyết để xem các người còn thanh cao thế nào, còn kiêu ngạo đến mức nào nữa!
Cô ta cắn răng nói: "Được! Em hứa với anh!”
"Tiết Nhân, em thật sự yêu anh nên mới quyết định làm như vậy, hy vọng anh sẽ không làm em thất vọng!”
Tiết Nhân vui mừng.


Hai người rời giường dọn dẹp, họ mang theo quà tặng có giá trị, sau đó lái một chiếc xe ô tô sang trọng đến nhà họ Tô.

Lúc này, nhà họ Tô.

Tô Bắc Sơn miễn cưỡng bảo vệ được vị trí gia chủ, ông ta triệu tập người trong dòng họ đến họp, thảo luận về phương châm kinh doanh tiếp theo của các cửa hàng đông y.

Mọi người đều ủ rũ.

Tuy Tô Tô đã lên tiếng, nhà cung cấp cũng đã khôi phục cung ứng lại cho bọn họ, nhà họ Tô miễn cưỡng xem như được sống lại.

Nhưng mà dù sao nhà họ Tô cũng xuống dốc không phanh so với trước đây.

Cách đây không lâu, nhà họ Tô của bọn họ gần như được xếp là gia tộc đứng thứ ba ở Long Giang, hiện tại bọn họ thậm chí còn không thể so với gia tộc xếp hạng thứ mười tám.

Xem ra sau này bọn họ chỉ có thể thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, người trong gia tộc đã quen cuộc sống sung túc xa hoa đều rất không cam lòng.

Trong lòng bọn họ căm ghét nhưng bọn họ không dám biểu hiện ra.

"Có mấy cửa hàng đông y này đã rất tốt rồi, đừng quên khi chúng ta bắt đầu chỉ là một quầy hàng bên đường.


"Chỉ cần mọi người làm tốt thì sẽ không cần phải lo cái ăn cái mặc nữa.

"
"Không có chuyện gì nữa thì giải tán thôi.

" Tô Bắc Sơn chán nản.

Những người trong gia tộc uể oải, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, ầm một tiếng, cửa bị đá văng ra sau đó có bảy tám tên hung thần ác sát xông vào.

(Hung thần ác sát: loại người hung ác, tàn bạo, bất trị.

)
“Tô Ngọc Đức là người nhà các người phải không?" Cầm đầu là một tên đầu trọc, hắn ta nhìn chung quanh một vòng, cười khẩy hỏi.

Người nhà họ Tô đều bị dọa chẳng hiểu chuyện gì.


“Các người là ai?”
"Muốn làm gì?"
Một tay của tên đầu trọc cầm một xấp giấy nợ, tay kia cầm một con dao sắc bén, phạch một tiếng đóng mớ giấy nợ trên bàn.

"Đây là ông ta đánh bài thua, nợ tiền cờ bạc bọn tao.

"
"Cả vốn lẫn lời tổng cộng hai mươi triệu tệ.

"
"Hiện tại ông ta đã chết thì số tiền này sẽ tính lên đầu các người.

"
Cái gì!
Người nhà họ Tô lắp bắp kinh hãi.

Tô Ngọc Đức khi còn sống thường xuyên ra vào sòng bạc, hơn nữa chính ông ta cũng thuê một nhà vườn nông thôn ở ngoại ô để làm nhà cái ở dưới tầng hầm.

Thời kỳ Diêm Vương Lệnh, ông ta đã bị đụng chết trên đường phố.

Không ngờ hôm nay lại có người tới tận cửa đòi nợ.

Hai mươi triệu tệ là một con số rất lớn đối với tình hình hiện tại của nhà họ Tô.

"Ăn nói bậy bạ gì đó!"
“Tô Ngọc Đức không liên quan gì với chúng tôi cả, các người muốn đòi nợ thì xuống âm tào địa phủ mà tìm ông ta!”
“Nhà họ Tô không phải là nơi cho các người dở thói ngang ngược!” Tô Văn Thành lớn tiếng quát mắng.

Anh ta hy vọng mình có thể kiểm soát được đám côn đồ này.

"Hử?" Tên đầu trọc rút con dao ngắn trên bàn ra, sau đó xông tới nắm đầu Tô Văn Thành đề xuống bàn.

Con dao ngay lập tức để ở trên cổ Tô Văn Thành.

Hắn ta nhe răng cười nói: "Thằng nhãi, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?”
Tô Văn Thành trong nháy mắt sợ tới mức mặt mày trắng bệch.


“Tha mạng!”
"Đại ca đừng kích động! Có gì từ từ nói!”
"Tụi bây nói cho hắn biết ông đây là ai.

" Tên đầu trọc nhe răng cười.

Mấy tên côn đồ lớn tiếng nói: "Chưa từng nghe qua tên anh Cường sao?”
"Ở khu vực này, anh Cường bảo ai chết thì tới Chúa cũng không cản được!"
“Anh chính là Cường Long, anh Cường?”
Cả nhà họ Tô đều hoảng sợ.

Hắn ta chính là hoàng đế thế giới ngầm của khu vực này.

"Xin anh Cường tha cho, Tô Ngọc Đức thật sự không liên quan gì đến chúng tôi.


"Nợ của ông ta cũng không thể để chúng tôi trả được.

" Tô Ngọc Khôn sợ hãi nói.

“Khốn khiếp bớt tranh luận với ông đây đi!”
“Ở khu vực này, còn chưa có ai có thể chối nợ của Cường Long tao!”
"Không có tiền đúng không? Vậy thì thế chấp biệt thự này cho tao.


"Nhà họ Tô các người không phải còn có mấy cửa hàng đông y sao? Tất cả đều đưa hết cho tao!”
Tô Bắc Sơn cắn răng nói: "Chuyện này không thể được, biệt thự này và cửa hàng đông y là vốn liếng cuối cùng của nhà họ Tô chúng tôi!”
“Vị đại ca này, chúng ta có thể bàn bạc lại được không?”
Cường Long giận dữ nói: "Ông đây không có thời gian rảnh rỗi tranh luận với mấy người.


"Không muốn thế chấp đúng không? Vậy tao sẽ bắt tất cả mấy người, nam đi đào than còn nữ vào nhà chứa kiếm tiền trả nợ cho tao!”
Mấy tên côn đồ khác cầm hung khí, lớn tiếng la hú ầm ĩ.

Trong chốc lát, tất cả người nhà họ Tô trở thành cừu non chờ làm thịt, trong lòng bọn họ lạnh như tro tàn.

Đúng là chuyện này chưa xong đã có chuyện khác ập tới, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn diệt nhà họ Tô sao?
Bọn họ bị dồn vào đường cùng.

"Gia gia, ba mẹ, con về rồi.

"
"Mọi người đoán xem con mang về tin tức tốt gì.

" Tô Nam vui vẻ rạng rỡ, ôm lấy cánh tay Tiết Nhân đi vào.


Nhìn thấy cô ta, ánh mắt Cường Long sáng, hắn ta nở nụ cười nham hiểm nói: "Cô gái này còn có chút xinh đẹp, chắc sẽ đáng giá ít đồng.


“Bắt đi!”
Mấy tên tay sai ngay lập tức xông lên.

"Ai dám động đến cô ấy? Muốn chết không?” Tiết Nhân khinh thường nói.

Cường Long có hơi ngẩn người nói: "Mày là ai?”
"Muốn lội vũng nước đục này sao? Nói cho mày biết, hôm nay mà không có tiền thì ai đến cũng không quan trọng!”
"Vậy sao?" Tiết Nhân cười lạnh lùng nói: "Bao gồm Tiết Nhân tao sao?”
"Tiết… Nhân, mày là Tiết Nhân nào?”
"Ở Long Giang còn có Tiết Nhân thứ hai sao?"
Tô Tô đắc ý nói: "Đồ khốn khiếp, mở con mắt chó các người ra nhìn cho rõ.

Đây chính là cậu chủ của tập đoàn Kiến Nhân!”
"Cái gì?"
“Anh thật sự là cậu chủ tập đoàn Kiến Nhân sao?” Cường Long không thể nào tin được.

Tiết Nhân cười lạnh nói: "Có muốn tao bảo Kiều Lục gọi điện thoại cho mày không?”
Cường Long vội vàng gật đầu khom lưng: "Không cần không cần!”
"Hoá ra Tiết thiếu quen biết Kiều Lục gia.

Đúng là nước lớn tràn vào miếu Long Vương, người mình lại không nhận ra người mình.


"Cái kia, sau này tôi sẽ đích thân tới cửa mời Lục gia uống trà.

"
Tiết Nhân trừng mắt: "Còn không mau cút!”
“Được, tôi cút, tôi cút ngay!”
Cường Long dẫn theo một đám tay sai chạy trối chết, mới vừa rồi còn là hung thần ác sát, trong nháy mắt đã trở thành cừu non sợ chết khiếp.

"Nam Nam, con làm sao quen biết cậu Tiết vậy?"
"Hai người?" Nhìn thấy bộ dáng thân mật của Tô Nam và Tiết Nhân, Vương Mai có vẻ kích động.

"Mẹ.

" Tô Nam có chút xấu hổ, cô ta ưỡn người kiêu ngạo nói: "Hiện tại con chính thức giới thiệu Tiết Nhân là chồng sắp cưới của con.


"Anh ấy đã đồng ý sẽ cưới con vào cửa để cho con làm thiếu phu nhân nhà họ Tiết.

”.