Thần Vương Lệnh

Chương 113: 113




Trời đã sáng.
Trải qua nửa đêm dày vò, Tiết Kiến không đợi được đầu của Tần Thiên mà thứ anh ta nhận được lại là đầu của Kiều Lục.
“Ông chủ Tiết, Tần tiên sinh là người mà các người không thể đắc tội.”
“Con trai ông dám xúc phạm vợ Tần tiên sinh, chết cũng chưa đền hết tội.”
“Nếu không muốn cả nhà họ Tiết bị diệt vong thì bây giờ nên thu tay, rời khỏi Long Giang đi.”
“Đây, là lời khuyên chân thành cuối cùng của Cường Long tôi dành cho ngài.”
Sau khi nói xong, Cường Long đi thẳng.
Hắn ta còn một vài việc phải làm.

Kiểu Lục kiểm soát hơn một trăm địa điểm giải trí lớn nhỏ ở Long Giang.
Cộng thêm tất cả đàn em trong tay, hơn một ngàn người.
Mấy trăm người đêm hôm qua chỉ là một phần ba.
Cho nên, Cường Long còn phải xử lý việc tiếp quản.
Người không phục, trực tiếp đánh cho phục.
May mà, bản thân hắn ta rất có tiếng tăm trong vương quốc ngầm của Kiều Lục.

Bây giờ Kiều Lục đã chết, hắn ta là điều mà mọi người mong đợi.
Không mất quá nhiều công sức đã thu phục tất cả.
Bây giờ, thế giới ngầm của Long Giang chính thức nghênh đón thời đại của Cường Long.
Mà trong lòng Cường Long biết ra, hắn ta chỉ là một người phát ngôn của Tần Thiên mà thôi.
Tần Thiên giữ hắn ta lại không giết, chính là để hắn ta phát huy tác dụng này.
Hắn ta lấy tên “Thiên Long Bang”.

Thiên chính là Thiên trong Tần Thiên.
Là bang chủ đầu tiên, Cường Long tuân thủ nghiêm ngặt chỉ bảo của Tần Thiên, lập ra bang quy nghiêm khắc.

Không được ức hiếp người lương thiện, phiền toái người vô tội; anh em không được đánh nhau, dùng dao chém nhau trên đường phố; không được bán đứng anh em, phản bội tổ chức.
Nếu như vi phạm thì ba đao sáu lỗ, sáu đao mười hai lỗ, chín đao mười tám lỗ.
……
Nghe những lời Cường Long nói, Tiết Kiến không thể tin được trong một thời gian dài.
Ông ta vốn cho rằng, Tần Thiên chỉ là một tên ba gai bị Thiết Lâm Phong và những người khác đâm thọc.

Một nhân vật nhỏ như thế này, Kiều Lục tùy tiện ra tay là có thể bắt giữ.
Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ, điều đó không chỉ mất đi tính mạng của Kiều Lục mà còn thay đổi cả thế giới ngầm của Long Giang.
Lần này, sở dĩ nhà họ Tiết có tự tin trở về Long Giang mà còn phô trương dự án, chính là vì có át chủ bài thế giới ngầm Kiều Lục.
Giờ đây, bỗng nhiên Tiết Kiến cảm thấy bên dưới có chút trống rỗng.
Nhưng, ông ta vẫn cho rằng đây không phải là chuyện một mình Tần Thiên làm.

Chỉ dựa vào một mình hắn, làm sao có thể khiến cho Long Giang thay đổi trong một đêm?
Nhất định là Thiết Lâm Phong!
“Đồ chó, ông đây chưa xong với bọn mày đâu!”
“Tần Thiên, Thiết Lâm Phong, bọn mày đợi đấy!”
“Tao muốn bọn mày chết không yên ổn!”
Ngay lập tức, ông ta gọi một cuộc điện thoại.
“Thôi Minh, Long Giang có thay đổi, từ bỏ nhiệm vụ của mày.

Trở về trong thời gian ngắn nhất cho tao!”
“Nhanh!”
Thôi Minh, là một tên ăn mày ông ta mang về trong thời gian công tác ở nước ngoài.
Những năm này bí mật nuôi dưỡng bên cạnh Kiều Lục, một mặt là để giám sát Kiều Lục, mặt khác cũng là để bưng tai bịt mắt người khác.
Thực ra tác dụng thật sự của Thôi Minh là làm việc bí mật cho Tiết Kiến.

Ví dụ như, loại bỏ một số đối thủ kinh doanh.
“Ông chủ Tiết, nhiệm vụ của tôi sắp hoàn thành rồi.”
“Chúng ta đã nói, làm xong chuyến này thì tôi và ông sẽ thanh toán xong.” Trong điện thoại vang lên một giọng nói lạnh nhạt.
Tiết Kiến tức giận thở hổn hển, hét lớn: “Con trai của ông bị người ta đánh tàn phế rồi!”
“Kiều Lục cũng đã bị người ta giết!”
“Tao bảo mày từ bỏ nhiệm vụ, lập tức trở về.

Mẹ nó mày không nghe rõ sao!”
Trong điện thoại im lặng một lúc, sau đó, lạnh nhạt nói: “Bắt đầu từ bây giờ, đối phương là một người chết.”
Thả điện thoại xuống, Tiết Kiến nhìn đứa con trai kêu gào đau đớn trên giường bệnh, trái tim ông ta rỉ máu.
Lúc này, vài bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng đi vào.
Họ là chuyên gia mà Tiết Kiến mời đến từ tỉnh trong đêm.

Vốn ông ta muốn đưa con trai đến bệnh viện có điều kiện tốt hơn ở tỉnh, nhưng dáng vẻ này của Tiết Nhân đã không thể nào di chuyển được.
“Giáo sư Vương, mau!”
“Nhất định phải cứu con trai tôi!”
Giáo sư Vương là bác sĩ khoa nội nổi tiếng trong nước.

Sau khi ông ấy kiểm tra cho Tiết Nhân thì tháo khẩu trang ra, chỉ nói một câu “Ông chủ Tiết, xin lỗi.”
“Hết cách cứu chữa!”
Tiết Kiến ngây ra tại chỗ.
“Con à, ba biết con rất đau.”
“Ba đưa con về nhà.”
“Con kiên trì một chút nữa, đợi ba đem đầu của Tần Thiên và Thiết Lâm Phong đặt trước mặt con rồi con hẵng chết…”

Bất lực, ông ta chỉ đành cho người đưa Tiết Nhân trở về nhà cũ của nhà họ Tiết ở Long Giang.
Lá rụng về cội.
Sau đó họ kết thân với gia tộc lớn của tỉnh như ý nguyện, cả gia đình nâng cấp.

Nhiều năm không trở về, cỏ dại trong sân đều đã mọc cao.
Ông ta ngồi trên bậc thềm, đợi Thôi Minh đưa đầu của kẻ thù đến.
Lúc hoàng hôn, gió thổi mát rượi.

Một bóng người trông rất không có sinh khí, rất cô độc xuất hiện ở cửa.
“Thôi Minh, mày về rồi!”
“Mày hãy đi tìm Cường Long!”
“Cường Long đã phản bội Kiều Lục, phản bội tao!”
“Hắn ta biết Tần Thiên ở đâu.

Mày giết Cường Long trước, sau đó hẵng giết Tần Thiết!” Tiết Kiến kích động nói.
Trên mặt Thôi Minh trông có chút tái nhợt, giống như sống ở bãi tha ma nhiều nằm, không thấy mặt trời.
Hắn ta không cảm xúc nói: “Tôi đã gặp Cường Long.”
“Bây giờ, tôi đến xem tình trạng thương tích của Tiết công tử.”
Cường Long khuyên Thôi Minh, đừng đi tìm Tần Thiên báo thù.

Thấy Thôi Minh u mê không tỉnh ngộ, Cường Long chuyển lời của Tần Thiên cho Thôi Minh.
Để hắn ta đi đến sơn trang Mãnh Thú bên ngoài thành phố.
Thôi Minh là một sát thủ chuyên nghiệp, chú ý một đòn trung tâm.

Cho nên, trước khi hành động hắn ta phải nắm chắc tất cả chi tiết.
Tốt nhất là có thể hiểu rõ đối phương.
Cho nên, hắn ta phải đến xem Tiết Nhân.
Sau khi kiểm tra thương tích của Tiết Nhân, trong mắt Thôi Minh lộ ra vẻ sợ hãi.
“Điều này làm sao có thể!”

“Xương gãy hết mà không làm tổn thương da thịt; suy sụp thần kinh nhưng lại có thể duy trì sự tỉnh táo.”
“Tần Thiên, mày đã thành công khơi dậy hứng thú của tao.”
Tiết Kiến sợ Thôi Minh chùn bước, vội vàng nói: “Chỉ cần mày giết Tần Thiên, thì giữa chúng ta không chỉ xóa bỏ tất cả mà tao còn có thể cho mày thêm một trăm triệu.”
“Mày có thể rửa tay gác kiếm, sau này sống một cuộc sống ung dung tự tại vui vẻ nửa đời còn lại!”
Thôi Minh lạnh lùng cười nói: “Ông chủ Tiết, tôi đã trả xong món nợ tôi nợ ông.”
“Tần Thiên này, xem như là quà tặng thêm.”
“Đợi đấy đi.”
Hắn ta xoay người đi ra ngoài, đến khi Tiết Kiến đuổi theo ra thì đã không thấy bóng dáng hắn ta đâu nữa.
Tiết Kiến nhận được điện thoại của thư ký công ty, nói rằng đối thủ cạnh tranh dự án trước đây của họ đã tự nguyện rút lui.
Đó là một dự án rất quan trọng.

Vốn Tiết Kiến quyết tâm dành chiến thắng nhưng không ngờ gặp phải đối thủ cũng si mê.
Bất đắc dĩ, ông ta phái Thôi Minh đi giải quyết.
Trước đây trong điện thoại, Thôi Minh không muốn trở về ngay lập tức.

Bởi vì, hoàn thành nhiệm vụ này hắn ta sẽ không còn nợ Tiết Kiến nữa.
Tiết Kiến bảo Thôi Minh từ bỏ nhiệm vụ này.
Trước mặt món nợ máu, làm sao ông ta có thể quan tâm đ ến việc kinh doanh.
Lời của thư ký đã chứng minh, sở dĩ đến bây giờ Thôi Minh mới trở về, là bởi vì ở lại bên ngoài để hoàn thành nhiệm vụ đó.
Không hổ là Quỷ Thôi Mệnh!
Bây giờ, Tiết Kiến càng thêm có lòng tin với Thôi Minh!
“Anh Cường, Thôi Minh đã ra khỏi thành phố!”
“Nơi hắn ta đi, chính là hướng sơn trang Mãnh Thú!”
Nghe thấy báo cáo của thuộc hạ, Cường Long nghiến răng nói: “Các anh em, đi theo tôi!”
“Thôi Minh không dễ đối phó.

Một khi Tần tiên sinh gặp nguy hiểm, chúng ta có liều mạng cũng phải bảo vệ tiên sinh!”
Tập hợp hàng trăm người giỏi, lái mấy chiếc Jinbei, nhanh như chớp đuổi theo..