Thần Vương Lệnh

Chương 137: 137




"Cái gì?"
Trần Nhị Cẩu nghe Tô Tô nói xong thì lập tức đứng dậy.

Mắt anh ta đảo một vòng, như muốn phát ra lửa.
Tần Thiên xua tay với anh ta không để lại chút dấu vết gì.
"Tô Tô, đừng sợ."
"Nếu Karl đã liều mạng báo tin cho chúng ta, vậy thì an nguy của ông ta anh nhất định sẽ không mặc kệ không quản."
"Em yên tâm, đợi lát nữa tới giờ em cứ việc tham gia đại hội."
"Những chuyện khác giao cứ cho anh."
Tô Tô hoảng sợ nói: "Đã thành ra thế này rồi, còn tham gia đại hội sao?"
"Đương nhiên." Tần Thiên cười nói: "Nếu không chúng ta từ xa tới đây, chẳng phải phí công à?"
"Đừng lo lắng, anh bảo Nhị Cẩu phái người đi theo bảo vệ em."
Trần Nhị Cẩu lập tức hét lớn một tiếng: "Lãnh Phong!"
"Có!"
"Lệnh cho đội Độc Lang các cậu đi bảo vệ chị dâu."
"Tôi nói cho cậu biết, chị dâu mà thiếu một sợi tóc ông đây sẽ lột da cậu!"
Lãnh Phong dõng dạc nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Trước đây trong nhiệm vụ giải cứu Liễu Thanh Ngọc và Tần Thiên, anh ta bởi vì sai sót mà suýt chút nữa đã giết cả đội.
Vào thời khắc mấu chốt, chính bởi vì Tần Thiên ra tay bắn một phát súng thần kỳ đó mới có thể hoá nguy thành an.
Anh ta cầu còn không được có một cơ hội lập công chuộc tội.
"Độc Lang?" Tần Thiên bật cười nói: "Cái tên này không tồi."

Trần Nhị Cẩu cười nói: "Bọn họ thuộc đội hành động đặc biệt ở Thiên Thuẫn.

Tiểu tử Lãnh Phong này theo em theo em mấy năm rồi, cũng rất khá."
Công tác đảm bảo an toàn của toàn bộ hội chợ lần này đều do Thiên Thuẫn chịu trách nhiệm.

Từ trong ra ngoài đều là người của Thiên Thuẫn.
Công thêm sự bảo vệ chặt chẽ của đội Độc Lang và Lãnh Phong, Tô Tô sẽ được bảo vệ không chút sơ sót.
Sau khi trấn an Tô Tô xong, Tần Thiên lạnh giọng nói với Trần Nhị Cẩu: "Không phải cậu nói chúng ta vẫn chưa bàn bạc xong với tứ đại gia tộc à?"
"Bây giờ cậu có thể đi nói với họ, hợp tác toàn diện, ủng hộ công việc của Thiên Thuẫn.

Tôi sẽ giao gia tộc Carlo Conti cho bọn họ."
Hai mắt Trần Nhị Cẩu sáng lên: "Lão đại, ý của anh là muốn giết Carlo Conti?"
Tần Thiên cười lạnh nói: "Loại người không biết thức thời, sống trên đời này chỉ tổ lãng phí không khí."
Cách đây không lâu ở khách sạn, hắn đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết bốn tên sát thủ do Carlo Conti phái tới, chính là để nhắc nhở Carlo Conti.
Ông đây không phải là người ông ta có thể trêu chọc.
Nếu như Carlo Conti biết khó mà lui, vậy thì Tần Thiên sẽ không truy cứu nữa.
Nhưng bây giờ xem ra, đối phương là muốn dâng mình lên trước nòng súng.
"Nếu ông ta đã muốn chơi, vậy thì chơi lớn một trận đi."
"Nhị Cẩu, cậu đi chuẩn bị đi, lần này, tôi muốn đích thân đi một chuyến."
Trần Nhị Cẩu cười lớn: "Em lập tức đi thông báo cho tứ đại gia tộc đến phân chia sản nghiệp của gia tộc Carlo Conti."
"Lão đại nói đúng, Thần Vương Điện chúng ta, đã chơi thì phải chơi lớn!"
......
Tại một lâu đài theo phong cách thời trung cổ được bảo vệ nghiêm ngặt ở ngoại ô thành phố.
Trong đại sảnh sang trọng, lò sưởi đốt lên ấm áp như xuân.
Xung quanh được bao bọc bởi vô số những bức danh họa khác nhau, có tác phẩm điêu khắc nổi tiếng cùng các tác phẩm nghệ thuật cổ quý khác.
Một người đàn ông trung niên cao lớn mặc áo ngủ màu đen, tay cầm roi da, mắt đỏ ngầu, đang quất mạnh lên người một người đàn ông tóc hoa râm.
"Carl, tên khốn này!"
"Tao bảo mày gọi điện thoại thông báo cho đứa con gái phương Đông kia tới nhận tội.

Vậy mà mày dám bảo cô ta trốn!"
"Tao đánh chết mày!"
Từng cái quất tàn bạo giáng xuống khiến Karl ngã xuống nền đất, máu bê bết khắp đầu và mặt.
Nhưng mà, ông ta không hề khuất phục, lớn tiếng nói: "Tôi biết bố của cậu Carlo Conti, ông ấy mới thực sự là một quý ông."
"Ông ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những chuyện cưỡng bức phụ nữ như vậy, huống hồ là dùng roi đánh một lão già như tôi."
"Carlo Conti, cậu đã làm ố uế danh dự của gia tộc mình!"
"Người phụ nữ phương Đông đó và chồng của cô ấy không dễ chọc vào."
"Cậu dám bắt bọn họ, chính là tự đào mồ chôn mình!"
“Tên khốn này!” Carlo Conti quất một roi vào miệng Carl, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là một tên khốn kiếp, nó đã giết chết bốn thuộc hạ của tao!”

"Tao nhất định phải xé xác băm vằm nó ra thành từng mảnh!"
"Người đâu, phong tỏa sân bay và cả đường đến đại sứ quán lại.

Lục soát cho tao, tuyệt đối không được để cho chúng nó chạy thoát!"
Carlo Conti đánh mệt rồi ngã vào lòng hai cô gái tóc vàng mắt xanh.

Hai cô gái ôm lấy ông ta, sau đó đưa rượu vang đỏ đắt tiền trong chiếc ly màu hổ phách lên miệng ông ta.
Ông ta nghỉ ngơi một lúc rồi nói: "Kéo lão khốn kiếp này ra ngoài đi!"
Lúc này, mặt trời đang mọc lên từ phía đông, ánh nắng ấm áp chiếu lên tòa lâu đài cổ kính xinh đẹp.
"Trừ khi mày nói cho tao biết người phụ nữ kia cùng thằng chồng chết tiệt của nó đã đi đâu, nếu không ông đây đánh mày sống không bằng chết!"
Ông ta ra lệnh cho người kéo Carl đến bên cạnh một bể bơi lớn, dùng roi nhúng vào nước lạnh rồi tiếp tục quất.
Carl đã bắt đầu hấp hối.
Nhưng ông ta vẫn quật cường nói: "Đồ cặn bã, tử bỏ ý nghĩ đấy đi!"
"Tô tiểu thư và Tần tiên sinh đã đến đại sứ quán nước họ rồi."
"Toàn thế giới không ai dám khiêu khích đất nước phương Đông lớn mạnh đó.

Nếu như cậu dám làm liều, quốc gia của chúng ta cũng sẽ không buông tha cho cậu."
“Mày còn cứng miệng, tao cắt lưỡi của mày!” Carlo Conti rút con dao sắc bén dùng để cắt thịt ra, định cắt lưỡi của Carl.
Đúng vào lúc này, đội trưởng phụ trách an ninh của tòa thành vội vàng chạy tới bẩm báo.
"Thưa ngài, có một người tên là Tần Thiên muốn gặp ngài!"
"Tần Thiên chó má gì, đuổi nó ra ngoài, ông đây không gặp!"
"Hắn nói, hắn chính là người đã giết bốn thuộc hạ mà ngài phái đi."
"Cái gì?"
Carlo Conti ngay lập tức bùng nổ.
Nhưng mà sau khi phản ứng lại, ông ta lại kích động cười lớn.
"Cái tên khốn kiếp này cuối cùng cũng biết ông đây lợi hại cỡ nào.


Nói nhanh, có phải nó còn mang theo một người phụ nữ không?"
"Nó là đang muốn dâng tặng người phụ nữ đó cho ta, cầu xin ta tha thứ."
Đội trưởng đội bảo an do dự một hồi rồi nói: "Hắn, không mang theo người phụ nữ nào cả."
"Chỉ có một mình thôi."
Carlo Conti cười gằn nói: "Chắc chắn nó đã giấu người phụ nữ đó ở chỗ khác, đợi bàn xong điều kiện với ta sẽ dâng người phụ nữ đó lên."
"Quả nhiên là một người phương Đông thông minh."
"Mau, dẫn nó vào!"
"Không thể nào!"
“Tần tiên sinh không phải loại người như vậy.” Carl thì thào nói.
Đến khi ông ta nhìn thấy Tần Thiên mặc một bộ áo dài Tôn Trung Sơn màu đen, một mình ung dung bước vào dưới sự áp giải của mười mấy vệ sĩ, ông ta không khỏi sụp đổ.
"Tại sao còn chưa đi?"
"Tại sao còn tự chui đầu vào lưới?"
"Tần tiên sinh, không phải anh thật sự muốn bán đứng vợ mình đấy chứ?"
Nhìn thấy Carl máu me đầy mặt, Tần Thiên trong lòng có chút cảm động, chân thành nói: "Ông Carl, vợ chồng tôi vô cùng biết ơn sự trượng nghĩa của ông."
“Người phương Đông chúng tôi có một câu nói, đó là những người lương thiện không thể chết cóng trong tuyết.”
"Ông vì để bảo vệ vợ chồng chúng tôi mà đã bị loại người súc sinh hãm hại, Tần Thiên tôi sao có thể bỏ đi."
"Ông yên tâm, tôi tới cứu ông ra ngoài."
Nói xong, hắn bước nhanh đi tới, cúi đầu cởi dây thừng trên tay Carl.
"Thằng khốn, mày chết chắc rồi!"
‘Cành cạch’ một tiếng, Carlo Conti lên nòng đạn, họng súng đen ngòm chĩa vào ót Tần Thiên..