Thần Vương Lệnh

Chương 145: 145




Nghe Tần Thiên nói đến Liễu Như Ngọc, Tô Tô nhịn không được cười nói: "Đó chính là nữ thần của em, sao lại có thể không bằng Mục Phi Phi chứ.


"Nếu như nói Mục Phi Phi là chuẩn tuyến một, vậy thì Liễu Như Ngọc chính là cấp bậc Thiên Hậu.

"
"Mục Phi Phi kém xa cô ấy.

"
Tần Thiên nói: “Vậy sao em không mời Liễu Như Ngọc?”
Liễu Thanh cười nói: "Có thể nói chuyện với Mục Phi Phi đã cảm ơn trời đất rồi, chúng tôi thật sự không dám nghĩ tới Liễu Như Ngọc.


"Một mặt là vì địa vị trong giới của cô ấy quá cao, ngoài ra Liễu Như Ngọc một lòng muốn phát triển nghệ thuật, cho nên không bao giờ nhận lời làm người phát ngôn thương mại.


"Từ khi ra mắt cho đến nay, cô ấy chưa từng làm người phát ngôn cho một thương hiệu nào, có biết bao thương hiệu nổi tiếng quốc tế muốn mở thị trường trong nước của chúng ta, không ngần ngại chi một số tiền lớn tìm cô ấy đều bị từ chối.


Hóa ra là như vậy.

Tần Thiên vốn còn muốn giúp liên hệ với Liễu Như Ngọc, nhưng ai cũng có tham vọng của riêng mình, nếu người ta không bao giờ nhận lời phát ngôn thương mại vậy thì hắn cũng không nên quấy rầy.

Tô Tô nói với vẻ tiếc nuối: “Còn nói nữa, lần này đến thành phố Lan tham gia tiệc rượu, em vốn dĩ nghe nói Liễu Như Ngọc cũng sẽ xuất hiện, làm hại em kích động cả buổi.


"Ai mà biết cuối cùng ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.

"
Tần Thiên cười nhưng không nói.

Cô nào biết được, Liễu Như Ngọc giữa chừng gặp chuyện nên không tham gia tiệc rượu.

Cô ta đi trượt tuyết với hắn trên dãy núi Alps, sau đó bị hắn làm liên luỵ, bị Chim Ưng bắt bóc vào ngọn núi sâu.


Dưới họng súng vô tình của bọn côn đồ, hắn và Liễu Như Ngọc cũng coi như là cùng sống chết, cùng chung hoạn nạn.

Xảy ra chuyện như vậy, sau khi trở về chắc hẳn Liễu Như Ngọc đã vội vàng về nước, đương nhiên không có tâm trạng đi tham dự triển lãm.

Lại đàm luận một số chuyện, Liễu Thanh thúc giục Tô Tô và Tần Thiên nhanh chóng về nhà, hành trình vất vả cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Về đến nhà, Dương Ngọc Lan đích mình xuống bếp chuẩn bị một bàn thức ăn, còn mở một chai rượu vang đỏ được cất giấu kỹ để ăn mừng.

Cả nhà vui vẻ hòa thuận.

Trong khi đó ở thành phố Tỉnh, nhà họ Phan.

“Chết tiệt!”
“Tần Thiên chết tiệt này, lại có thể sống sót từ trong tay Chim Ưng, đúng là hời cho hắn!”
“Ả tiện nhân Liễu Như Ngọc này, không có việc gì đi trượt tuyết làm gì!”
“Không phải có cô ta thì Tần Thiên đã chết chắc rồi!”
Cô ta hiểu được đại khái thông qua một số kênh, cho đến bây giờ cô ta vẫn còn nghĩ Tần Thiên có thể sống sót là do Liễu Như Ngọc.

Liễu Như Ngọc dù sao cũng là đại minh tinh có sức ảnh hưởng, cô ta bị bắt cóc cho nên các bên liên quan đã vội vàng gửi những người có khả năng để cứu cô ta.

Tiện thể cứu Tần Thiên luôn.

"Chuyện này, anh hai cũng cảm thấy rất đáng tiếc.

"
"Tuy nhiên anh ấy nói có lẽ là tên Tần còn chưa đáng chết, anh ấy bảo chúng ta trước tiên cứ nhẫn nhịn.

"
"Qua vài ngày nữa chính là đại thọ của An Lão gia tử.

"
"An lão gia tử bị bệnh nan y nhất định sẽ không qua khỏi, anh ấy sẽ lại phân chia địa bàn ở tiệc đại thọ, nhà họ Phan chúng ta nhất định sẽ lớn mạnh trở lại.



"Nói không chừng chiếm được vị trí người có tiếng nói ở thành phố Tỉnh.

"
"Đến lúc đó chỉ là một Tần Thiên còn không phải muốn nắm như thế nào thì nắm như thế nào đấy sao.

"
Phan Hổ ngồi trên xe lăn, nhẹ giọng an ủi.

“Không được!”
“Chị nuốt không trôi cục tức này!”
"Càng làm cho chị cảm thấy tức hơn chính là ả tiện nhân Tô Tô kia dựa vào một loại thuốc mỡ rách nát gì đó lại có thể đoạt được huy chương vàng của cuộc thi trang điểm quốc tế.

"
"Đây rõ ràng là đối nghịch với chị.

"
“Chị nhất định phải cho bọn họ chút bài học!”
Phan Hổ lo lắng nói: "Chị, chị định làm gì?”
Phan Mỹ Nhi cắn răng nói: "Tổ chức Thái Yết chết rồi, Chim Ưng cũng chết rồi, vậy thì chị sẽ tìm sát thủ lợi hại hơn!”
"Sát thủ trên toàn thế giới nhiều vô kể, chỉ cần chị chịu tiêu tiền, chị không tin không tìm được người có thể giết chết Tần Thiên!"
“Chị đã sắp xếp người đi tìm, chị tin sẽ nhanh có kết quả thôi!”
“Đến lúc đó chị muốn tên họ Tần phải đẹp mặt!”
Phan Hổ biết Phan Mỹ Nhi từ nhỏ đã vô cùng tùy hứng, những gì cô ta muốn thì phải được thực hiện ngay lập tức.

Anh ta thở dài và không nói bất cứ điều gì.

Bị sát thủ của Tần Thiên phái đến đánh thành tàn phế, cứ như vậy chấm dứt với cuộc sống tốt đẹp, anh ta cũng nuốt không trôi cục tức này.

Trong khi đó, ở một hòn đảo nhỏ ở Đại Tây Dương xa xôi đã được tư nhân mua.

Một người đàn ông da trắng với mái tóc hoa râm, mặc áo khoác trắng bước ra khỏi phòng thí nghiệm.


Hắn ta tháo kính ra, đôi mắt lấp lánh ánh sáng mờ giống như một con rắn độc đang di chuyển trong bóng tối.

"Giáo sư, đã có tin tức rồi.

"
"Diêm Vương Lệnh xuất hiện hai lần gần đây ở Long Quốc phương Đông đều có liên quan đến một người tên Tần Thiên.

"
"Ngài xem, có cần phái người bắt hắn tới thẩm vấn hay không, nói không chừng hắn có thể sẽ biết tung tích của lão Diêm Vương.


Người mặc áo trắng chính là tàn dư còn sót lại của Hắc Ám Chi Hoa, cũng là nhân vật quan trọng của Hắc Ám Chi Hoa, người trong nội bộ gọi là giáo sư.

Sự tồn tại giống như ác ma trong lòng người bên ngoài, Độc Sư.

Hắn ta nghe thủ hạ báo cáo không hề tỏ thái độ gì, chậm rãi tháo găng tay trắng trên tay xuống.

"Lão Diêm Vương chưa chết, đây đã là chuyện có thể chắc chắn.

"
"Việc bây giờ chúng ta phải làm chính là tìm cho ra ông ta, báo thù cho những anh em đã chết.

"
"Long Quốc ở phương Đông không phải là nơi sát thủ bình thường có thể đến, nếu đã như vậy cứ phái nhóm Rắn Hổ Mang đi đi.


"Nuôi chúng lâu như vậy, cũng đã đến lúc để cho chúng đền đáp.

"
Thủ hạ do dự một chút rồi nói: "Năm người trong nhóm Rắn Hổ Mang đều là người nổi bật trên bảng xếp hạng sát thủ thế giới, là con át chủ bài trong tay chúng ta.


"Chỉ là một Tần Thiên, giáo sư ngài chắc chắn dùng con át chủ bài này đáng sao?"
Độc Sư cười lạnh lùng nói: “Tôi muốn việc phải chắc chắn không xảy ra sai sót”
"Đi thực hiện đi.

"
"Còn nữa cậu báo cáo cho cấp trên, nói với bọn họ tôi đã hoàn thành thí nghiệm dược lý độc hoàn số 1 mà bọn họ muốn, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì rất nhanh có thể ra đời.

"

"Bảo bọn họ gọi vốn.

"
“Vâng!” Thủ hạ kích động nói: "Giáo sư không hổ là Độc Sư!”
"Hiện tại chúng ta muốn người có người, muốn tiền có tiền, không bao lâu nữa Thiên Sứ Chi Nhãn nhất định có thể ngồi vững trên ngai vàng của thế giới ngầm!"
Nhận được lệnh, tiểu dội Rắn Hổ Mang ẩn nấp trên toàn thế giới trong các khu ổ chuột, trong tầng lớp thượng lưu, nhà thờ, trang trại và quán bar lần đầu tiên tập hợp lại.

Bọn họ cũng biết Long Quốc ở phương Đông chính là cấm địa của loại người như bọn họ.

Đang bàn bạc về cách lẻn vào bí mật như thế nào, vừa hay phát hiện ra manh mối của Phan Mỹ Nhi.

Bọn họ chủ động liên lạc, Phan Mỹ Nhi vui mừng khôn xiết ngay lập tức đồng ý, lợi dụng con đường của nhà họ Phan giúp bọn họ vượt biên vào.

Hơn nữa còn hứa hẹn chỉ cần giết được Tần Thiên, thù lao năm trăm triệu.

Phan Mỹ Nhi vừa nhận được toàn bộ tài sản hàng trăm tỷ đồng của Tập đoàn Kiến Nhân, chỉ năm trăm triệu căn bản chả là gì với cô ta.

Thậm chí chỉ cần có thể giết Tần Thiên, cô ta sẽ không chút do dự trả giá cao hơn.

Đối mặt với mức thù lao khổng lồ này, có ai không động lòng chứ.

Cho nên nói có đôi khi người có tiền muốn một người chết, thì người kia có muốn không chết cũng không phải là chuyện đơn giản.

May mắn là Tần Thiên không phải người bình thường.

Nhân vật quan trọng Độc Sư của Hắc Ám Chi Hoa vẫn chưa chết, hơn nữa hắn ta được thế lực thần bí trợ giúp, thành lập lại Thiên Sứ Chi Nhãn có khả năng sẽ đến trả thù.

Tần Thiên nói thông tin này cho Tàn Kiếm.

Đôi mắt Tàn kiếm lúc ấy đỏ hoe.

Đây là kẻ thù mà ông ấy khổ sở tìm kiếm nhiều năm, là động lực giúp ông ấy sống sót.

Ông ấy thay đổi tính cách hiền hoà, bắt tay vào huấn luyện nhóm Thiên Phạt như điên.

Hiện tại đổ thêm mười giọt mồ hôi, chỉ vì khi đối đầu với kẻ thù có thể chảy ít đi một giọt máu.

.