Thần Vương Lệnh

Chương 162: 162




Lần đó, Phan Mỹ Nhi dẫn người xông vào công ty, vênh váo hung hăng không ai bì nổi.
Một cú điện thoại đã cắt đứt tất cả các kênh phân phối đã bàn xong, khiến cho sự cố gắng của Liễu Thanh và Tô Tô trở nên vô ích.
Chuyện này, đã để lại cho họ bóng ma rất lớn.
Đến bây giờ nói đến Phan Mỹ Nhi và nhà họ Phan, trong lòng họ vẫn còn sợ hãi.
Lần này, nhờ vào sự nổi tiếng và lưu lượng của Mục Phi Phi, phá vỡ phong tỏa của Phan Mỹ Nhi và nhà họ Phan là cách làm duy nhất của họ.
Nhưng, cụ thể có thể đạt được hiệu quả mong đợi hay không thì cũng chưa hoàn toàn nắm chắc.
Thời điểm này, tổ chức họp báo ở khách sạn Kiệt Long chẳng khác nào dâng đến tận cửa, cũng khó trách Liễu Thanh sẽ căng thẳng như vậy.
Chỉ là cô ta và Tô Tô không biết, từ sau khi Phan Mỹ Nhi đến gây rối, khoảng thời gian này trông có vẻ yên ổn nhưng đằng sau đó lại xảy ra những chuyện chấn động ra sao.
Tổ chức Bọ cạp Thái, tổ chức Chim Ưng và gần đây nhất là tổ chức Rắn Hổ Mang.
Tất cả đều là những nhóm sát thủ hàng đầu nổi tiếng thế giới.
Có thể nói, chỉ cần bất cẩn một chút thì Tần Thiên đã chết rất nhiều lần.
May mà, tất cả đối thủ đều đã chết.

Mà hắn, vẫn sống rất tốt.
“Tiên sinh, sao ngài không nói chuyện?”
“Lẽ nào, ngài cũng không có cách nào thuyết phục Tô Tô sao? Hay là, nói cho cô ấy biết chân tướng đi.”
“Nói khách sạn Kiệt Long là sản nghiệp của nhà họ Phan, đến lúc ấy chắc chắn Phan Mỹ Nhi sẽ đến quấy rối.”
Thấy Tần Thiên không nói chuyện, Liễu Thanh hơi sốt ruột.
Tần Thiên cười nói: “Không cần đâu.”
“Làm theo yêu cầu của Mục Phi Phi đi.”
“Yên tâm.

Phan Mỹ Nhi mãi mãi sẽ không xuất hiện nữa đâu.”

“Còn nhà họ Phan…”
Trong mắt Tần Thiên dâng lên sát khí: “Hi vọng họ có thể tự giải quyết ổn thỏa.”
Liễu Thanh im lặng một lúc, nói: “Được.”
Cô ta biết, Tần Thiên biết rõ có nguy hiểm vẫn muốn làm như thế này, chắc chắn đã có chuẩn bị chu đáo.
Đã như thế, cô ta cũng không cần phải kiên trì nữa.
Suy cho cùng, mặc dù cô ta là tổng giám đốc nhưng rốt cuộc cũng là người ngoài.
Nói trắng ra, suy cho cùng thì tập đoàn Tô Ngọc cũng là của Tô Tô và Tần Thiên.

Cô ta chỉ là một người làm thuê.
Cúp điện thoại, sắc mặt Tần Thiên u ám đến đáng sợ.
Phan Mỹ Nhi đã chết, Tần Thiên không lo cô ta sẽ nhảy ra làm loạn.
Nhưng, còn một người khác mới là người khiến cho Tần Thiên thực sự quan tâm.
Đó chính là, Phan Long!
Khách sạn Kiệt Long là khách sạn năm sao sang trọng nhất tỉnh thành.

Mục Phi Phi chọn địa điểm ở nơi đó, không có gì đáng trách.
Nhưng, đến lúc đó có gặp Phan Long hay không?
Mặc dù Tô Tô không biết cái tên này, nhưng, chỉ cần nhìn thấy Phan Long chắc chắn sẽ nhận ra.
Bình thường mọi người đều cố ý không nhắc đến chuyện năm năm trước,.
Nhưng Tần Thiên biết, đó chính là một vết sẹo rất sâu, khắc sâu ở trong lòng Tô Tô.
Thậm chí có vài lần trong đêm, Tần Thiên đang thiền ở trong phòng cũng có thể nghe thấy Tô Tô phòng bên cạnh giật mình tỉnh dậy trong giấc mơ.
Ngoài mặt có vẻ như cô đã quên chuyện đó.
Nhưng, chuyện đó đã trở thành cơn ác mộng vẫn đang hành hạ cô.
Con ác quỷ đó, suýt chút nữa đã c**ng hi3p cô.

Mặc dù cô đã nhảy xuống, giữ gìn được sự trong sạch.

Nhưng, lại bị liệt trên xe đủ năm năm!
Tinh thần cũng xuất hiện vấn đề.
Dẫn đến trong năm năm ấy, ăn uống đi tiêu đi tiểu đều không biết, chỉ có thể dựa vào sự chăm sóc của Dương Lan Ngọc.
Kiểu áp bức và lăng nhục này, quả thực không dám nhớ lại.
Tần Thiên tin rằng, chuyện đó và ác quỷ kia nhất định là người mà cả đời này Tô Tô cũng không muốn nhớ lại và không muốn nhìn thấy nhất.
Nếu lúc này nhìn thấy Phan Long, có phải cô sẽ không chịu nổi không?
Đây mới là điều Tần Thiên lo lắng nhất.
Nhưng, có những chuyện chỉ có thể đối mặt.

Chỉ có thể giải quyết trực tiếp thì mới có thể thật sự buông xuống.
Trốn tránh, mãi mãi không có tác dụng.
Gần như hắn có thể biết trước rằng, đến lúc ấy Tô Tô chắc chắn sẽ bị k1ch thích mạnh.

Nhưng, hắn cũng chỉ có thể cứng rắn làm như thế.
Hắn muốn để cho Tô Tô, thật sự thoát ra khỏi cơn ác mộng đó.
Hơn nữa, Phan Long đã sống quá lâu rồi.
Lãnh Phong đi vào xin ý kiến “Anh Thiên, ngày mai chị dâu sẽ đi tỉnh thành, vào ở khách sạn Kiệt Long.”
“Buổi tối, tổ chức một buổi tiệc chào đón ngôi sao ở khách sạn.”
“Ngày kia, sẽ tham dự buổi họp báo lễ ký kết hợp đồng ở khách sạn.”
“Chuyện này, ngài biết không?”

Tần Thiên gật đầu, mặt không cảm xúc nói: “Cậu đi sắp xếp đi.”
“Đến lúc ấy, tôi cũng sẽ cùng đi.”
“Rõ!” Lãnh Phong xoay người rời đi.
Tần Thiên không biết đã gặp qua biết bao nhiêu sát thủ đáng sợ hơn Phan Long gấp trăm lần.

Nhưng lần này, không biết tại sao lòng dạ hắn lại có chút rối bời.
Lúc này, điện thoại lại lần nữa vang lên, là một dãy số lạ chưa từng thấy.
Hắn nhíu mày, trực tiếp cúp điện thoại.
Không ngờ sẽ bị cúp điện thoại, mà đối phương là một người đàn ông, Liễu Như Ngọc cầm điện thoại, rất lâu cũng không có phản ứng.
Cô ta tức giận đến mức muốn đập nát điện thoại.
Nhưng nghiến răng, cuối cùng vẫn dè dặt gửi đi một tin nhắn.
Nghe thấy âm thanh, Tần Thiên tiện tay mở ra xem.
Vẫn là dãy số xa lạ vừa rồi: Tần tiên sinh, còn nhớ tôi không?
Hả?
Tần Thiên trả lời: Cô là?
Đối phương: Liễu Tiểu Hoa.
Liễu Tiểu Hoa? Tần Thiên sững sờ một chút, sau đó không nhịn được bật cười.
Nhớ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ với ngôi sao lớn này lúc ở Ý.
Hắn có ấn tượng tốt với Liễu Như Ngọc.

Khi Tô Tô và Liễu Thanh quyết định tìm Mục Phi Phi làm người phát ngôn, hắn còn từng giới thiệu Liễu Như Ngọc.
Theo ý kiến của Tô Tô và Liễu Thanh, thì địa vị của Liễu Như Ngọc còn cao hơn Mục Phi Phi nhiều.
Chỉ có điều, Liễu Như Ngọc không bao giờ nhận trở thành người phát ngôn thương mại, nên Tần Thiên mới từ bỏ suy nghĩ này.
Hắn trực tiếp gọi điện thoại lại, nói: “Ngôi sao lớn, cô tìm tôi có việc sao?”
Lại lần nữa nghe thấy giọng nói từ tính mà trầm thấp này, không biết tại sao trong lòng Liễu Như Ngọc lại có chút hỗn loạn.
Cô ta nhớ đến những chuyện đã xảy ra khi ở cùng với Tần Thiên, đỏ mặt nói: “Không có chuyện gì thì không thể tìm anh sao?”
“Sao thế, có phải quấy rầy anh tán gái rồi không.”

Tần Thiên cười nói: “Làm gì có.”
“Chỉ là tôi cảm thấy, một ngôi sao lớn trăm công nghìn việc như cô có thể nhớ điện thoại cho một người bình thường như tôi, có hơi bất thường.”
Liễu Như Ngọc xì một tiếng, nói: “Sao tôi nghe giống như anh đang chửi tôi thế!”
“Anh mới trăm công nghìn việc đấy!”
“Thực ra, cũng không có chuyện gì…”
“Chỉ là… hai hôm nữa tôi sẽ đến tỉnh thành các anh, tôi nhớ hình như anh từng nói anh ở Long Giang đúng không?”
“Long Giang có xa tỉnh thành không?”
“Nếu tiện thì gặp mặt nhé.”
“Anh đừng hiểu lầm, chỉ là tôi muốn mời anh một bữa cơm.

Cảm ơn anh đã bảo vệ tôi khi ở nước ngoài.”
Tần Thiên nhớ đến chuyện mình từng ôm ngôi sao lớn này ở trong ngực khi ở trong căn phòng tối đen của tên cướp ở Anpơ, hơi thở của cô ta gấp gáp, cơ thể mềm mại run rẩy.
Trong lòng hắn, cũng không không khỏi dâng lên một vài gợn sóng.
Dù sao hắn cũng là đàn ông.

Hơn nữa, còn là một người đàn ông rất bình thường.
Nhận ra mình lơ đãng, hắn vội chuyển chủ đề nói: “Cô đến tỉnh thành của chúng tôi làm gì?”
Liễu Như Ngọc nói sự thật: “Tôi phải tham dự sinh nhật của một người rất quan trọng với tôi.”
Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Vậy được thôi.

Đến lúc đó hẵng nói.”
“Được, cứ quyết định vậy nhé.” Liễu Như Ngọc vội vàng cúp điện thoại, như trút được gánh nặng.
Thậm chí cô ta còn hơi đỏ mặt vì phấn khích.
Ngoài cửa, chị Vinh nữ quản lý đi vào, nhìn thấy cảnh này giống như gặp ma giữa ban ngày.
“Em sao thế?”
“Nói chuyện điện thoại với ai mà phấn khích thành thế kia? Chị nói chứ đại tiểu thư, không phải em đang ph@t tình đấy chứ?”.