''A Long, anh nói xem, Tần Thiên kia thật sự đến sao?''
Biệt thự Long Cung, trong suối nước nóng, Mục Phi Phi thấp thỏm nói.
Phan Long chỉ mặc một cái quần bơi, hắn ta ôm lấy Mục Phi Phi.
Trên khay trước mặt là rượu vang đỏ quý giá. Và một khẩu súng lục làm bằng vàng ròng.
Khu vực suối nước nóng đã được tu sửa lại chắc chắn, người trốn trong này không khác trốn trong tòa thành là bao.
Ở vách tường trước mặt đã được lắp một màn hình lớn. Qua camera có thể thấy được tất cả mọi thứ bên ngoài.
Phan Long muốn ở chỗ này ôm người đẹp, uống rượu ngon nhìn Tần Thiên bị giết chết như thế nào.
Bên ngoài đại viện Long Cung chìm vào bóng tối, nhưng thực tế sát thủ đã được bố trí khắp nơi này.
Bàn tay Phan Long di chuyển trên người Mục Phi Phi, hắn ta nhấp một ngụm rượu vang, cười gằn nói: ''Nếu như họ Tần kia không dám đến, anh sẽ phái người bắt Tô Tô tới đây.''
''Anh không tin anh ta không tới.''
Mục Phi Phi tức giận nói: ''Có phải anh coi trọng hồ ly tinh kia rồi không?''
''Phan Long, anh đừng tưởng em không biết. Em thấy ánh mắt của anh khi nhìn cô ta rồi, anh rung động.''
''Lúc anh nhìn em ánh mắt anh không như vậy.''
''Phan Long, em không ngờ anh lại thích kiểu phụ nữ đê tiện như vậy...''
''Im miệng!''
Phan Long tát Mục Phi Phi một cái, tức giận nói: ''Đồ tiện nhân này, cô có tư cách gì so sánh với cô ấy?''
''Tô Tô gả cho người giao thức ăn, nhưng theo tôi biết cô ấy vẫn luôn thủ thân như ngọc. Còn cô thì sao?''
''Cô vì để thăng tiến mà gì cũng lòng, trong lòng cô không biết rõ bản thân ở đâu sao?''
Mục Phi Phi thẹn quá hóa giận, ôm mặt nói: ''Đồ khốn!''
''Bà đây không hầu hạ nữa!''
Cô ta đứng dậy muốn chạy đi.
Phan Long nắm lấy tóc cô ta, xoay mặt cô ta lại, tay khác cầm khẩu súng lục kia nhét vào miệng cô ta.
''Ô ô... Không muốn... Tha mạng, ô ô...''
Mục Phi Phi bị dọa đến tái mặt, cô ta hoảng sợ cầu xin tha thứ.
Phan Long cười gằn nói: ''Bây giờ nói anh nghe, em còn ghen nữa sao?''
Mục Phi Phi trợn tròn mắt, liều mạng lắc đầu.
Phan Long đắc ý hừ một tiếng, lúc này hắn ta mới buông tha Mục Phi Phi.
Hắn ta nhìn đại viện đen như mực trên màn hình, sắc mặt trầm lại.
Tần Thiên vẫn chưa đến. Có phải hắn không dám tới không?
''Đến khách sạn!''
''Bắt Tô Tô đến cho tôi!''
Phan Long bực bội cầm bộ đàm lên ra lệnh.
''Vâng, thiếu gia!''
Ngoài sân, trong bóng tối, có mấy người áo đen cao to lập tức đi về phía cửa lớn.
Đột nhiên có người kêu to.
Mấy vệ sĩ đang lao ra gần như đồng thời bắn ngược lại. Họ bị ngã ra đất, không đứng dậy nổi.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Sau khi kinh hãi, Phan Long thấy một bóng đen chậm rãi đi vào từ cửa lớn.
Hắn mặt áo Tôn Trung Sơn màu đen, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như băng.
Trong đôi mắt sâu không thấy đáy là ngọn lửa giận dữ.
Sát khí trên người hắn tỏa ra bốn phía, bóng đêm cũng vì vậy mà rung chuyển. Hắn lúc này như Ma quân giáng thế vậy.
''Tần Thiên!''
Phan Long đột nhiên sợ run cả người. Dưới sự kích động, hắn ta theo bản năng ấn chặt đầu Mục Phi Phi.
Mục Phi Phi phát ra tiếng nôn khan, nhưng cô ta không dám thể hiện ra ngoài, chỉ liều mạng nhẫn nhịn lấy lòng Phan Long.
Phan Long cười ha ha, hắn ta mở loa ngoài rồi nói: ''Tần Thiên, mày cũng gan đấy!''
''Không phải mày muốn giết tao sao? Đến đây!''
''Tao ở chỗ này chờ mày!''
''Điều kiện tiên quyết là mày có thể sống được ba qua ải của tao!''
Trong đại viện trống trải, giọng nói đắc ý kiêu ngạo của Phan Long quanh quẩn trong không trung.
Vẻ mặt Tần Thiên lạnh lùng, hai mắt đảo qua một vòng đã biết cứ cách một trăm mét trong tòa nhà này là có một lớp phòng thủ.
Ba trăm mét, ba lớp phòng thủ, mỗi lớp một trăm tên sát thủ mai phục.
Trong căn phòng đằng sau tòa nhà có mấy hơi thở vô cùng mạnh mẽ.
Phan Long trốn ở trong cùng, muốn giết hắn ta, Tần Thiên cần phải phá vỡ những lớp phòng thủ này.
''Tao muốn giết mày thì Chúa cũng không ngăn được.''
''Hôm nay mày nhất định phải chết.'' Hắn lạnh như băng nói.
''Tên chó, để tao xem mày giết tao như thế nào!''
''Đội kiếm, chuẩn bị sẵn sàng!''
Phan Long thẹn quá hóa giận, hắn ta ra lệnh, từ trong bóng tối lập tức có bốn mươi người cầm kiếm hùng dũng bước ra.
Mười người một tổ, bốn tổ vây quanh Tần Thiên khắp bốn phía.
Sắc mặt bọn họ lạnh lùng, ánh mắt lạnh đến thấu xương. Hai tay cầm kiếm nổi đầy gân xanh.
Đội kiếm của nhà họ Phan nổi tiếng toàn thành phố với thành tích bảo vệ an toàn nhân viên cốt cán và tài sản của Phan gia, chiến công rất cao.
Bây giờ Phan Long sắp xếp cho bọn họ làm tuyến phòng thủ thứ nhất giết chết Tần Thiên.
Ánh mắt Tần Thiên vô cùng kiên định, dường như hắn không nhìn thấy những người này, cứ như vậy mà đi về phía trước.
Nhìn hắn bước thẳng không do dự, Phan Long đỏ bừng mắt.
''Giết!''
''Chém nó thành từng mảnh cho tôi!''
Nghe được mệnh lệch, một người nóng lòng muốn lập công, gã ta hét to một tiếng rồi lao về phía Tần Thiên.
Lưỡi kiếm như rạch một đường qua bầu trời đêm, như lưỡi dao tử thần của thần chết hạ xuống.
Mục Phi Phi thấy vậy thì sợ hãi che miệng lại. Cô ta cảm thấy Tần Thiên nhất định sẽ bị chặt đến tan xương nát thịt.
Không biết vì sao trong lòng cô ta lại đột nhiên cảm thấy đồng tình với Tần Thiên.
Có lẽ khí chất trên người Tần Thiên khiến cô ta động lòng chăng?
Đồ ngốc, mau chạy đi, đừng đứng yên chịu chết như vậy! Cô ta ở trong lòng kêu gào.
Tần Thiên không dừng bước, vẫn rảo bước về phía lưỡi kiếm đang nâng lên kia.
Hắn đưa tay ra, như làm ảo thuật mà đoạt lấy thanh kiếm, sau đó tùy tiện vung lên.
Bàn tay của đang cầm kiếm của gã kia lập tức bị Tần Thiên chặt đứt.
Sao có thể được? Nhìn cảnh này, Phan Long và những thành viên khác trong đội kiếm đều ngẩn người.
''Cùng lên hết đi!''
''Ai chém hắn một nhát ông đây sẽ thưởng một trăm vạn!'' Phan Long kịp phản ứng lại, hắn ta đỏ mắt gào to.
Có phần thưởng hậu hĩnh, tất cả đều có thêm dũng khí.
Một nhát một trăm vạn, nếu như có thể chém được mười nhát thì chính là một ngàn vạn rồi. Với số tiền đó họ có thể sống thoải mái nửa đời còn lại đấy.
Ba mươi chín người đồng thanh kêu to một tiếng, sau đó vung kiếm lên lao về phía Tần Thiên.