Thần Vương Lệnh

Chương 175: Cuối cùng vẫn là bỏ lỡ



Lúc này Mục Phi Phi mới phản ứng kịp, cô ta phát hiện ánh mắt Tần Thiên không có chút dâm dục nào. Tất cả đều là cô ta tự mình tưởng tượng, tự mình đa tình.

Hắn chỉ muốn cô ta tìm giúp mình một bộ quần áo.

Cô ta vô cùng xấu hổ, quần áo ngay trên đất cũng không cầm lấy để mặc, cứ vậy che người chạy đi.

Tần Thiên cười khổ, hắn nhanh chóng vào hồ nước rửa sạch vết máu trên tay.

Một lát sau Mục Phi Phi lại lần nữa xuất hiện.

Cô ta đã thay một bộ váy dài xinh đẹp, không những đã chỉnh sửa xong tóc mà ngay cả lớp trang điểm trên mặt cũng đã được chỉnh trang lại.

Tần Thiên không thể không cảm thán một câu, phụ nữ luôn cố chấp với vẻ bề ngoài của mình.

Mục Phi Phi cầm một bộ quần áo màu đen làm bằng tơ lụa, chỗ ngực còn có một con rồng đen được thêu thủ công.

''Lúc trước tôi thật ngốc, bỏ ra nhiều tiền như vậy để mời thợ may quốc tế làm đồ cho Phan Long. Ai ngờ anh ta căn bản không thèm mặc.''

''Đúng là lòng tốt bị quẳng cho chó ăn.''

''Tần tiên sinh, bộ quần áo này rất hợp với anh.''

Cô ta tự tay mặc vào cho Tần Thiên, tự tay cài nút áo cho hắn.

Nhìn người đàn ông thanh tú nhưng không mất đi sự nam tính đàn ông trước mắt, khoảng cách hai người gần đến mức cô ta có thể cảm nhận được hormone nam tính của hắn, cô ta mặt đỏ tim run, thiếu chút nữa cài nhầm nút.

''Cảm ơn.'' Sau khi xong xuôi, Tần Thiên quay người muốn rời đi.

''Tần tiên sinh!'' Mục Phi Phi đột nhiên kêu lên một tiếng: ''Tôi rất xin lỗi chuyện trong tiệc rượu. Bây giờ tôi còn cơ hội không?''

''Tôi nói chuyện đại ngôn.''

''Chỉ cần anh cho tôi cơ hội này, tôi có thể không lấy phí đại ngôn!''

''Tôi làm người đại diện miễn phí cả đời cũng được!''

Tần Thiên im lặng một lúc, cuối cùng không quay đầu lại mà nói: ''Có một số việc bỏ qua chính là bỏ qua.''

''Nếu không có gì bất ngờ, người của Phan gia rất nhanh sẽ đến đây. Nơi này thị phi, cô mau rời khỏi đây đi.''

''Chuyện của Phan Long cũng có thể tính vào tôi.''

Nói xong hắn không chút lưu luyến mà rời đi.

Mục Phi Phi nhìn bóng lưng to cao ngạo nghễ của Tần Thiên biến mất trong màn đêm, dường như có chút ngẩn người.

Mãi một lúc sau cô ta mới phản ứng lại được, nhìn thi thể ở trong hồ, hét lên một tiếng rồi chạy trối chết.

Đã gần rạng sáng.

Kiểu biệt thự cao cấp như Long cung sẽ không có người dân xung quanh. Cho nên trận thảm chiến ở đây cũng không chút ảnh hưởng đến bên ngoài.

Tần Thiên đi ra khỏi khu biệt thự, đi ra ngoài đường lớn.

Ánh đèn lờ mờ, bóng đêm yên tĩnh.

Hắn gọi điện cho Lãnh Phong hỏi tình hình ở khách sạn.

Lãnh Phong trả lời tất cả đều ổn. Lâm Tước báo cáo nửa tiếng trước Tô Tô đã ngủ.

Cuối cùng Tần Thiên cũng yên lòng. Khi mặt trời ngày mai ló rạng lại là một ngày mới.

Sau đó, hắn hơi do dự rồi bấm một số điện thoại.



Điện thoại vang rất lâu nhưng không có người nhận.

Chắc đối phương cũng ngủ rồi.

Nhưng chuyện này rất gấp, Tần Thiên không thể không chủ động quấy rầy.

Đột nhiên điện thoại bị từ chối.

Không phải không có người nghe, không phải tự động ngắt máy mà là bị người tắt.

Điều này nói rõ ít ra người bên kia cũng đã tỉnh.

Hắn lại gọi lần nữa.

Lần này chuông vang lên khoảng mười mấy giây sau đó lại bị từ chối.

Hết cách, hắn đành phải nhấn gọi lại.

Lần thứ ba, đối phương treo máy.

Tần Thiên cười khổ, xem ra hắn thật sự đắc tội người ta rồi.

Người liên tục cúp máy hắn đến ba lần, có thể nói Liễu Như Ngọc là người đầu tiên.

Tục ngữ có câu quá tam ba bận. Đã bị cúp máy ba lần thì hắn cũng không cần phải tiếp tục dây dưa nữa.

Tần Thiên hút hai điếu thuốc, sau khi dập thuốc thì bắt một chiếc taxi quay về khách sạn Jayron.

Trong căn phòng màu hồng được trang trí vô cùng thiếu nữ, Liễu Như Ngọc mặc đồ ngủ, tóc rối tung ngồi trên giường.

Cô ta trợn mắt nhìn chiếc điện thoại trước mặt.

''Tra nam!''

''Không phải anh nói Mục Phi Phi là người đại diện sao? Tìm tôi làm gì nữa?''

''Anh có gọi nữa tôi cũng không nhận!''

''...Mới ba lần đã bỏ cuộc, không có kiên nhẫn đến vậy sao?''

''Hừ!''

Thời gian dần trôi đi, chiếc điện thoại trước mặt không vang lên thêm lần nào nữa, Liễu Như Ngọc có chút đứng ngồi không yên.

Không đúng, vì sao mình lại không nghe được thoại nhỉ?

Mình nên nghe mới đúng, mình phải mắng anh ta một trận mới phải!

Đúng, mình chính là muốn mắng anh ta!

Có lí do này, cô ta bấm điện thoại gọi cho Tần Thiên.

Tần Thiên vừa đi đến cổng khách sạn đã thấy Liễu Như Ngọc gọi điện lại, hắn có chút bất ngờ.

''Alo...''

Vừa nói được một câu, trong điện thoại đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Liễu Như Ngọc: ''Nửa đêm mà không có đạo đức quá vậy? Gọi hết cuộc này đến cuộc khác để làm gì?''

''Tôi...''

''Anh cái gì mà anh? Anh thì liên quan gì đến tôi? Chẳng qua chúng ta chỉ có duyên gặp nhau một lần thôi, tôi đã sớm quên anh là ai rồi.''



''Làm ơn, sau này cách xa tôi chút. Đúng rồi, chúc anh sớm ngày ôm được đùi đại minh tinh Mục Phi Phi!''

''Không gặp lại!''

Một giây trước khi Liễu Ngọc Như cúp điện thoại, Tần Thiên nói một câu: ''Tần Vương quỷ thủ, thiên hạ vô song.''

''Anh nói cái gì?'' Liễu Như Ngọc run lên một cái, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.

''Anh có ý gì?''

''Sao anh biết câu này?'' Cô ta vội vàng hỏi.

Tần Thiên chậm rãi nói: ''Không có việc gì, thuận miệng nói thôi. Được rồi, tôi chắc chắn sẽ cách cô xa một chút.''

''Chúc cô may mắn. Tạm biệt...''

''Chờ chút!'' Liễu Như Ngọc nhảy từ trên giường xuống, cắn răng nói: ''Có phải anh biết cái gì không?''

''Tôi... xin lỗi anh!''

''Họ Tần kia, chuyện này rất quan trọng với tôi. Tôi hi vọng anh có thể nói sự thật cho tôi biết.''

Thấy Tần Thiên không nói gì, cô ta cắn răng nói: ''Chỉ cần anh giúp tôi... cái gì tôi cũng có thể làm cho anh.''

Tần Thiên thở dài nói: ''Nói ra rất dài dòng. Chuyện này cũng không nói rõ trong điện thoại được.''

''Haiz, bận rộn đến hơn nửa đêm, thật đói nha. Bây giờ nếu như được ăn bữa lẩu thì tốt.''

Liễu Như Ngọc yên lặng rồi nói: ''Tôi biết một quán lẩu, Hadilao, mở bán 24/24.''

''Bây giờ tôi sẽ đặt phòng rồi gửi vị trí cho anh. Nửa tiếng sau gặp.''

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Như Ngọc vội vàng chạy vào phòng trang điểm.

Nhìn mái tóc rối tung và đôi mắt hơi sưng trong gương của mình, cô ta bỗng nhiên tức giận.

Dáng vẻ cô ta bây giờ đều do ban ngày đã gặp Tần Thiên ở Thần Long quán, là hắn chọc cô ta tức thành thế này.

Bây giờ sao cô ta còn cần trang điểm cho hắn xem chứ?

Cô ta hờn dỗi kéo mái tóc rối bù, tùy tiện mặc một bộ quần áo rồi ra ngoài.

Nhìn người phụ nữ điên khùng trước mắt, đâu ai có thể liên hệ với ảnh hậu có sức ảnh hưởng toàn quốc chứ.

Tiệm lẩu Hadilao, nhìn thấy dáng vẻ này của Liễu Như Ngọc, Tần Thiên không nhịn được mà bật cười.

Vẻ mặt Liễu Như Ngọc không thay đổi nói: ''Bây giờ có thể nói rồi chứ?''

Tần Thiên cười nói: ''Làm ơn, là cô nói muốn mời tôi ăn lẩu. Không phải bây giờ nên gọi món trước sao?''

Liễu Như Ngọc lạnh lùng nói: ''Phục vụ, mang tất cả các loại thịt ở đây, thịt dê thịt bò tôm viên cá viên dạ dày bò... Tất cả đều mang lên cho tôi một phần.''

''Cô muốn dùng nước lẩu như thế nào?''

Tần Thiên nói: ‘’Lẩu hải sản là được.''

Liễu Như Ngọc: ‘’Hai ô lẩu hải sản.''

Món ăn rất nhanh được mang lên. Tần Thiên cho rằng Liễu Như Ngọc không ăn nên đều nhúng cho mình.

Bận rộn đến nửa đêm, chém giết nhiều người như vậy khiến hắn rất đói.

Ai ngờ cảnh trước mắt khiến hắn sợ đến ngây người.