Hồ Bân cùng tất cả các học trò của An gia đồng loạt hô lớn.
Bọn họ tự động dạt ra hai bên, biểu cảm trên gương mặt ngoại trừ hưng phấn và kích động, không ngờ còn lộ ra vẻ kính trọng không gì sánh được.
Ngay cả An Quốc lão gia tử cũng cúi đầu.
Cảnh tượng này, hệt như một vụ nổ lớn, nổ tung trên đầu ba con hổ ở tỉnh thành là Phan Hữu Chí, Lý Tồn Trung và Giả Hiếu Liêm!
Rốt cuộc là nhân vật tai to mặt lớn như thế nào, mà lại có thể khiến An Quốc lão gia tử gọi một tiếng quý nhân!
Là người nào, lại có thể khiến tất cả học trò của An gia đồng loạt cúi đầu!
Không quan tâm được nhiều như vậy nữa, Phan Hữu Chí, Lý Tồn Trung và Giả Hiếu Liêm đều là những người ở trong giang hồ đã lâu, ngay lập tức liền nhận ra bọn họ chỉ cần cung kính nghênh đón là được rồi.
"Xin mời Tần tiên sinh!"
Bọn họ cũng hô lớn theo, sau đó còn kéo theo con của mình, nghiêm trang đứng bên cạnh.
Từ phía sau, một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi bước ra.
Mặc một bộ áo Trung Sơn dài màu đen, vóc dáng cao gầy điểm thêm khí chất tao nhã khó gì sánh bằng.
Khuôn mặt thanh tú, nụ cười nhàn nhạt. Đôi mắt tựa như trong suốt nhưng lại sâu không thấy đáy.
Giống như mặt trời, chiếu sáng khắp lục địa. Lại hệt như hố đen, có thể nuốt chửng vạn vật.
Loại khí chất và hào quang này, lập tức đè bẹp tất cả mọi người.
"Lão gia tử, ông quá khách sáo rồi." Tần Thiên mỉm cười nói.
An Quốc nắm lấy tay Tần Thiên, cười lớn nói: "Hôm nay là mừng thọ bảy mươi tuổi của tôi, có hai chuyện khiến tôi vui mừng nhất."
"Thứ nhất, cuối cùng tôi cũng có thể giới thiệu cháu gái bảo bối của mình với mọi người."
"Thứ hai, chính là có Tần tiên sinh giá lâm!"
"Tần Thiên, Tiểu Ngọc, hai người thật sự là phúc tinh của tôi!"
Nói xong, cũng không biết là do lớn tuổi hồ đồ hay là do cố ý, ông ta lại là đưa tay của Liễu Như Ngọc và Tần Thiên chồng lên nhau.
Liễu Như Ngọc hệt như bị điện giật, mặt lập tức đỏ ửng lên.
Trong lòng cô ta có hàng ngàn hàng vạn giọng nói đang kêu gào, mau rút tay lại, có nhiều người nhìn như vậy, xấu hổ chết mất!
Nhưng mà, bàn tay lại giống như không chịu điều khiển, đơ ra không di chuyển. Cứ như vậy, để mặc cho lòng bàn tay rộng lớn và ấm áp của Tần Thiên đè lên.
Dáng vẻ thẹn thùng và hạnh phúc đó trông như một cây hoa mận, khiến người ta không khỏi rung động.
"Tần… Thiên?"
"Cậu là Tần Thiên?"
"Cậu chính là Tần Thiên!" Vẻ mặt Phan Hữu Chí biến sắc.
Tần Thiên không chút lưu tâm rút tay về, nhìn Phan Hữu Chí cười lạnh: "Vị đây là?"
An Quốc vội vàng giới thiệu: "Vị này chính là Phan gia chủ."
"Phan gia chủ túc trí đa mưu, từ hai bàn tay trắng lập nghiệp, gây dựng nên một gia sản khổng lồ. Tần Thiên, cậu nên tiếp xúc nhiều vào."
Nói xong, ông ta lại nói với Phan Hữu Chí: "Phan gia chủ, Tần tiên sinh là khách quý của tôi, cũng là người từ nay về sau tôi kính trọng nhất."
"Từ nay về sau ở tỉnh thành Nam Giang này, không nể mặt tôi cũng được, nhưng ai dám không nể mặt Tần tiên sinh, vậy chính là đánh vào mặt lão gia tử tôi!"
"Hai người phải thân thiết với nhau hơn đấy."
Trong đầu của Phan Hữu Chí, như có sấm sét đang cuồn cuộn nổi lên!
Ông ta há miệng, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
Bên cạnh ông ta, Lý Tồn Trung và Giả Hiếu Liêm cũng hóa đá.
Đây là Tần Thiên?
Chính là kẻ mà Phan Hữu Chí muốn bọn họ giết?
Cuối cùng hai người bọn họ cũng phản ứng lại. Vừa rồi vẫn còn đang nghĩ là chiếm được của hời.
Giết một Tần Thiên, liền có thể chia đều địa bàn của tỉnh thành.
Bây giờ, bọn họ mới nhận ra rằng bản thân đã bị Phan Hữu Chí lừa!
Tần Thiên là quý nhân của An Quốc lão gia tử, nhưng Phan Hữu Chí lại yêu cầu bọn họ đi giết Tần Thiên, đây chẳng phải là đưa họ vào dưới lưỡi đao của An Quốc sao!
Được lắm Phan Hữu Chí, ông quả thực là thâm độc!
Ông ta như vậy chẳng khác nào một mũi tên bắn trúng hai con nhạn, để bọn họ trừ khử Tần Thiên, sau đó lại để người của An Quốc diệt trừ họ, còn ông ta ngư ông đắc lợi!
Sau khi phản ứng lại, hai người vội vã lao tới, nắm lấy tay Tần Thiên, thân thiết nịnh bợ.
Lý Mậu, Lý Hách, Giả Sơn và Giả Cảnh cảm xúc lẫn lộn. Bởi vì một màn vừa rồi, bao gồm cả lời của An Quốc lão gia tử khiến bọn chúng ý thức được.
Ánh trăng sáng Liễu Như Ngọc này, chúng đã được định sẵn là không cách nào tranh giành.
Tuy rằng lão gia tử không trực tiếp nói ra, nhưng cũng coi như ngầm khẳng định, Tần Thiên chính là cháu rể mà ông ta lựa chọn.
Bằng không, một Tần Thiên vô danh tiểu tốt không quan trọng này, làm sao có thể được lão gia tử tán thưởng như vậy?
Lão gia tử đây là yêu cây yêu cả cành, thích ai thích cả đường đi lối về.
Gì mà quý nhân, hắn rõ ràng là cháu rể!
Mặc dù bất lực nhưng bọn chúng cũng không còn cách nào khác ngoài việc bước lên phía trước, nói: "Anh Thiên, chúc mừng, chúc mừng!"
"Anh Thiên, sau này phải nhờ anh che chở cho bọn em rồi!"
"Anh Thiên và Liễu thiên hậu thực sự là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp!"
Đối với mấy lời này này, biểu hiện của Tần Thiên trước sau như một, căn bản không hề để ý.
Hắn nhìn Phan Hữu Chí, cười lạnh nói: "Thì ra là Phan gia chủ."
"Phan gia chủ, mặc dù đây là lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt, có điều tôi đã ngưỡng mộ đại danh của ông từ lâu."
Mắt của Phan Hữu Chí gần như có thể bắn ra lửa. Hiện tại, ông ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Tần Thiên lại có lá gan và năng lực lớn như vậy!
Hóa ra cái thằng ranh này xu nịnh được An Quốc.
Mối hận giết con gái!
Thù giết con trai!
Còn có biết bao nhiêu cao thủ của Phan gia chết thảm như vậy, tất cả đều nhờ vào phúc của hắn!
Bây giờ, kẻ thù đang ở ngay trước mặt, lại còn nhởn nhơ mà nói chuyện với ông ta như vậy.
Phan Hữu Chí tức đến hộc máu, suýt chút nữa thì phun ra ngoài.
Không hổ một đời kiệt xuất, ông ta gắng gượng nuốt ngụm máu xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần tiên sinh, quả thật là tuổi trẻ tài cao."
"Hy vọng sau này có cơ hội, có thể xin Tần tiên sinh chỉ dạy thêm."
"Được thôi." Tần Thiên cười cười, nói với Liễu Như Ngọc: "Tôi có hơi khát, chúng ta đi uống trà đi."
"Ừm." Liễu Như Ngọc đỏ mặt gật đầu, cùng Tần Thiên ngồi sang bên cạnh, bàn tay mảnh mai mềm mại rót trà cho Tần Thiên.
Tần Thiên nhàn nhã thưởng thức.
Phan Hữu Chí nghiến răng chịu đựng. Bây giờ, ông ta phải sử dụng con át chủ bài cuối cùng của mình.
"Lão gia tử, A Kiệt nói, thằng bé năm nay có hy vọng sẽ tiến xa hơn, được điều về tỉnh lị."
"Đứa nhỏ này vẫn luôn cảm kích ân đức lão gia tử chỉ điểm cho nó từ những ngày đầu, cũng muốn trở để hiếu kính lão gia tử."
"Lão gia tử thấy thế nào?"
Chỉ cần chuyện của Phan Kiệt được giải quyết ổn thỏa, ngày qua tháng lại, đừng nói là Tần Thiên, kể cả có là An Quốc, Phan gia của ông ta cũng đều sẽ không để vào mắt.
An Quốc gật đầu nói: "Đây là chuyện tốt."
“Miễn là làm đúng trình tự quy tắc thì tôi cũng rất vui vẻ.”
Phan Hữu Chí vội vàng nói: "Học trò cũ của lão gia tử ở khắp thiên hạ, có thể giúp tôi hỏi thăm tới những bên liên quan không ạ?"
"Nếu được như vậy, sẽ càng như ván đã đóng thuyền."
Phan Hữu Chí cau mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy mấy nhân viên chính phủ mặc đồng phục từ bên ngoài đi vào.
"Lão gia tử, chúng tôi đến từ đội điều tra, tôi tên Liêm Khang."
"Hôm nay đến chúc thọ lão gia tử."
Người của đội điều tra?
An Quốc là một người khôn ngoan. Ông ta từ trước đến nay chưa từng quen biết Liêm Khang này, đối phương làm sao lại có thể đột nhiên tới tận cửa chúc thọ chứ.
Ắt phải có nguyên do.
Ông ta gật đầu nói: "Liêm trưởng quan là đang thực hiện công vụ à?"
Liêm Khang cười nói: "Tôi đưa người từ tiệc mừng thọ của lão gia tử đi, lão gia tử sẽ không tức giận chứ?"
An Quốc lớn tiếng nói: "Liêm trưởng quan nói vậy là sao!"
"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, bất luận là kẻ nào phạm pháp đều phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!"
"Vậy Liêm trưởng quan cứ tự nhiên. Có gì cần tôi giúp thì cứ việc nói, tôi đều sẵn lòng giúp đỡ!"
Liêm Khang gật đầu, cười nói với Phan Kiệt ở bên cạnh: "Nhiều người đang nhìn như vậy , chúng ta cũng không cần còng tay đâu phải không?"
"Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh phải phối hợp."
Lời vừa dứt, đằng sau anh ta lập tức xuất hiện mấy người mặc đồ đen, đi tới khống chế Phan Kiệt.