Thần Vương Lệnh

Chương 203: Tiện thể đập phá cửa hàng



Lúc này, tên vừa rồi bị Tần Thiên đẩy ra, cầm gậy bóng chày xông lên.

Vừa rồi hắn ta bị Tần Thiên đẩy, lảo đảo kui về sau một đoạn xa, nếu không phải phía sau có một cây cột cản lại thì đã té ngã.

Bây giờ hắn ta rất tức giận.

“Thằng chó, lại dám đẩy tao!”

“Quỳ xuống, xin lỗi ông đây ngay!”

“Nếu không hôm nay tụi mày đừng hòng đi được ra khỏi đây!”

Lý Trung phản ứng kịp, vội vàng chắn trước người Tần Thiên: "Tiểu Thiên, cháu mau đi đi!”

"Mặc kệ chuyện của chú."

Tần Thiên nhìn lướt qua những nhân viên bán hàng trước mặt, cười lạnh nói: "Một đám chó cậy thế chủ, các người chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên bán hàng nhỏ bé mà thôi.”

“Lấy dũng khí ở đâu ra vậy!”

Nói xong, dưới chân hắn khẽ động, vươn tay chột lấy gậy bóng chày, trở tay vung lên.

‘Bộp’ một tiếng, trực tiếp đánh vào đùi tên kia.

Hắn ta kêu thảm thiết, không tự chủ được khuỵu quỳ xuống đất.

Quản lý bán hàng sững sờ, thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói: "Phản rồi!”

“Đánh chết hắn cho tao!”

Bảy tám người, tức giận hét lên rồi nhào về phía Tần Thiên.

Tần Thiên vung gậy bóng chày, bốp bốp bốp!

Đánh bọn họ la hét thảm thiết, kể cả tên quản lý bán hàng, sắc mặt đều trắng bệch, quỳ gối xuống.

Tần Thiên cười lạnh nói: "Bây giờ tôi có thể nhúng tay vào vũng nước đục này không?”

"Nếu mày có quyền thì đổi chiếc xe mới cho tao. Nếu mày không có quyền thì mau gọi cho ông chủ của mày.”

"Tao lại muốn nhìn xem rốt cuộc hắn ta là thần thánh phương nào."

Quản lý bán hàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhóc con, mày chết chắc rồi!”

“Có giỏi thì đừng chạy!”

Quản lý bán hàng gọi một cuộc gọi.

Tần Thiên trong lúc vô tình ngẩng đầu đã nhìn thấy cửa sổ của một gian phòng trên lầu, có một người đàn ông trung niên đang nhận điện thoại.

Rất rõ ràng ông ta chính là ông chủ.

Người đàn ông trốn trong văn phòng nhìn nhân viên của mình đánh đập Lý Trung. Rõ ràng tất cả những chuyện này đều là do ông ta ngầm đồng ý sau lưng.

Tần Thiên nhìn ông ta dựng thẳng ngón giữa.

"Mẹ kiếp, tên này đâu ra, không biết sống chết mà!" Người đàn ông trung niên chửi một tiếng, sau đó cúp điện thoại, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.

“Ông chủ, ông phải làm chủ cho chúng tôi!”

“Tang tổng, tên này đập phá!”

“Tang tổng, giết chết hắn đi!” Người quản lý bán hàng quỳ trên mặt đất không thể đứng dậy nổi, ông ta khóc lóc kể lể với người đàn ông trung niên được gọi là Tang tổng.

Người đàn ông trung niên tên là Tang Hâm, ông ta có địa vị nhất định trong lĩnh vực kinh doanh ô tô ở Long Giang.

Hắn nhìn Tần Thiên cười lạnh nói: "Thằng oắt con, hôm nay mày tới làm loạn sao?”



"Nói đi, ai phái mày tới."

Tần Thiên cười lạnh nói: "Vốn dĩ định đến mua xe. Xem ra bây giờ tiện thể đập phá chút cũng được.”

Mặt Tang Hâm giựt giựt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được!”

“Có khí phách!”

"Tao tán thưởng người như mày!"

"Hy vọng chờ chút nữa, mày vẫn có thể nói chuyện với tao đầy khí phách như vậy."

Mới vừa rồi ở trên lầu nhìn thấy Tần Thiên ra tay, ông ta cũng đã gọi điện thoại cầu viện rồi.

Chẳng bao lâu, một chiếc dừng lại bên đường.

Bên trong có hơn hai mươi tên côn đồ tay cầm gậy gộc, kêu gào xông tới.

“Thằng chó má nào, dám gây sự ở đây?”

“Chán sống rồi sao!”

Bọn họ hung hãn bao vây Tần Thiên và Lý Trung.

Mọi người vây xem đều hoảng sợ né tránh.

Đây chính là nguyên nhân tại sao cửa hành 4S không phải là nơi người bình thường có thể trêu chọc được, trong mắt bọn họ đầy vẻ đồng tình nhìn Tần Thiên.

Vừa rồi đã khuyên Tần Thiên mà hắn không nghe. Hiện tại xem ra phải chịu thiệt thòi lớn rồi.

“Tang tổng, là tên này sao?” Tên cầm đầu trên cổ xăm có một con cú, hắn ta cười khẩy hỏi.

"Ưng ca, hút thuốc nào!" Tang Hâm vội vàng châm một điếu thuốc tàu, nói với vẻ nịnh hót: "Ưng ca, tên này tuyên bố muốn phá chỗ của tôi.”

"Cậu nhìn xem hắn còn đánh nhiều nhân viên của tôi bị thương."

"Tôi không còn cách nào khác mới cầu viện cậu."

"Cậu phải giải quyết giúp tôi."

"Nếu không sẽ khiến cho người khác cho rằng Thiên Long bang của các cậu không giải quyết được vấn đề."

Nghe thấy ba chữ "Thiên Long bang", những người chung quanh há hốc mồm.

Chả trách Tang Hâm lại kiêu ngạo như vậy, thì ra sau lưng ông ta có có Thiên Long bang bảo kê.

Đây chính là băng đảng lớn nhất ở Long Giang, xứng đáng là vua của thế giới ngầm.

Thấy mọi người sợ hãi, Ưng ca vô cùng đắc ý.

Hắn ta hít một hơi thuốc, phun lên mặt Tần Thiên, cười khẩy nói: "Oắt con, nghe thấy chưa?”

“Thiên, Long, bang!”

"Cửa hàng này do Thiên Long bang bọn tao bảo kê. Bây giờ mày nói cho tao biết mày còn muốn đập phá nó không?””

Đám đàn em xung quanh cười cợt nhã.

Hiện tại trong mắt bọn họ Tần Thiên chính là một kẻ ngốc.

Bọn họ lắc lư gậy trong tay, nói với vẻ đắc ý: "Oắt con, không muốn chết thì mau quỳ xuống xin lỗi đi.”

"Tự chặt bàn tay vừa rồi đánh những người kia. Nói không chừng có thể tha cho mày một mạng.”

“Tiểu Thiên, đều là lỗi của chú!”

“Cháu mau đi đi!”

Thấy Tần Thiên trầm mặt không nói lời nào, Lý Trung lại hoảng sợ nói với Ưng ca: "Ưng ca đúng không?”



"Là do tôi kiếm chuyện, không có liên quan gì đến Tần Thiên."

“Cậu thả hắn đi đi, bảo tôi làm cái gì cũng được!”

Ưng ca đến gần nhìn chằm chằm Tần Thiên, cười khẩy nói: "Oắt con, mày không phục sao?”

Sắc mặt Tần Thiên âm trầm, cuối cùng cũng mở miệng.

Khi tất cả mọi người đều đang cho rằng hắn nhất định sẽ cầu xin tha, nhưng hắn lại cười lạnh lùng nói: "Thiên Long bang.”

"Đúng lúc tôi có một người anh em cũng là người của Thiên Long bang các người."

"Tôi gọi hắn tới đây để cho các người làm quen."

"Mày nói gì?" Ưng ca có hơi sững người, nói: "Oắt con, mày nói thật sao?”

"Người anh em đó của mày tên gì, nhánh nào?"

Tần Thiên cười lạnh nói: "Mày sẽ biết nhanh thôi.” Hắn gọi một cuộc điện thoại, lạnh lùng nói: "Cửa hàng Toyota 4S trên đường Cống Giang.”

“Tới đây ngay cho tôi!”

Nói xong, hắn trực tiếp cúp điện thoại.

Nhìn thấy dánh vẻ tự tin của Tần Thiên, đám người Ưng ca cũng có chút do dự.

Một tên trong đó cười nhạo: "Nhóc con, tuy thời gian Ưng ca bọn tao gia nhập Thiên Long bang không lâu, nhưng đã có rất nhiều cống hiến.”

"Ngày hôm qua bang chủ còn đích thân đến gặp anh ấy, nói Ưng ca của bọn ta tương lai có triển vọng."

"Có thể nói Ưng ca của bọn tao chính là người đáng tin cậy trước mặt bang chủ."

“Thằng oắt con như mày nhìn thấy Ưng ca của bọn ta còn phải quỳ!”

Ưng ca đắc ý nói: "Nếu người anh em kia của mày thật sự là người của Thiên Long bang, mặc kệ hắn có tiếng tăm thế nào thì tao cũng sẽ chăm sóc hắn chút.”

"Tuy nhiên cửa hàng này là do tao đang bảo kê. Chắc chắn mày phải bồi thường không thể thiếu.”

Tần Thiên cười nhạt nói: "Những thứ này, đợt chút mày nói với người anh em của tao đi.”

Ưng ca cau mày.

Hắn ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Tên Tần Thiên này biết hắn ta là người của Thiên Long bang, lại còn là người mà bang chủ tin tưởng đích thân đến gặp mặt, vì sao hắn còn bình tĩnh như thế?

Thế nhưng hắn ta nghĩ mãi cũng không ra, rốt cuộc có chỗ nào không thích hợp.

Tuy nhiên hắn ta rất yên tâm, bởi vì hắn tin với địa vị trước mắt của hắn ta ở Thiên Long bang, người anh em kia của Tần Thiên chắc chắn thua kém hắn ta.

Người kia thấy hắn ta còn phải gọi một tiếng đại ca.

Trong tiếng gào thét có khoảng hơn mười chiếc Mercedes đang điên cuồng chạy tới.

Dừng lại ở bên đường, bên trong có một người đàn ông mặc âu phục vội vàng chạy tới.

“Thiên ca!”

"Bọn em đến rồi!"

"Ai dám động vào thiên ca? Cường Long em đây chém chết hắn!”

Cường Long cầm đầu ngay lập tức bao vây hiện trường.

Sắc mặt đám người Cường Long âm trầm, lộ ra ý muốn giết người.

Cùng với bọn họ đều mặc vest đen, nếu đám người Ưng ca mang tới đây so sánh với đám người Cường Long thì bọn họ chỉ giống như một đám côn đồ đầu đường xó chợ mà thôi.