Thần Vương Lệnh

Chương 209: Qua cầu rút ván



Cái gì?

Tần Thiên ngây người một lúc, nghi ngờ bản thân đã nghe lầm.

Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Tô Tô, hắn kích động nhào tới.

Tô Tô có hơi lo sợ, vội vàng nói: "Chỉ có thể ôm em, không được làm gì khác!”

Tần Thiên nuốt nước miếng, nở nụ cười nói: "Tuân lệnh!”

Hắn duôic cánh tay ra nhẹ nhàng ôm vợ yêu thơm ngát mềm mại vào trong lòng.

Tô Tô nằm trong vòng tay rộng lớn ấm áp, hờn dỗi nói: "Hứa lần sau không được như vậy nữa, anh có thể thành thật với em!”

Tần Thiên nghe thấy lời thì thầm này, trái tim hắn đã sắp tan chảy.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tô, nói: "Anh đảm bảo.”

Tô Tô ừ một tiếng, sau đó chui vào trong ngực hắn, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tần Thiên nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, hắn cảm thấy tự trách, cảm thấy thể chất của vợ quá kém.

Dù sao năm năm ngồi trên xe lăn đã tiêu hao quá nhiều sinh lực của cô.

Vì cuộc sống hạnh phúc của mình, xem ra phải nghĩ cách giúp cô nâng cao thể chất.

Nhưng làm sao cải thiện chứ?

Hắn bắt đầu suy nghĩ và sắp xếp một kế hoạch chi tiết.

Ngày hôm sau.

Sau một đêm ngủ say cuối cùng Tô Tô cũng khôi phục lại sức lực.

Hiệu quả sau khi được làm dưỡng ẩm cũng hiện ra, cả người cô trông giống như trứng gà vừa bóc vỏ.

Làn da mềm mịn trắng trẻo hồng hào.

Còn hiện lên vẻ quyến rũ của thiếu nữ phơi phới.

Sáng sớm, Tần Thiên nhìn thấy cảnh này hai mắt lập tức hiện lên đốm lửa.

Tô Tô cười nhạo, nói: "Em muốn tắm rửa thay quần áo, anh có thể cút rồi.”

Tần Thiên: "? ”

"Vợ à, qua cầu rút ván cũng không thể nhanh như vậy."

Tô Tô cười nói: "Đúng là muốn qua cầu… rút ván mà!”

“Mau đi ra ngoài, không được nhìn trộm!”

Tần Thiên đành phải tiếc nuối rời đi.

Tô Tô nhanh chóng xuất hiện với diện mạo mới, mặt mày rạng rỡ.

Trước khi đi cô còn dặn dò Tần Thiên tối nấu vài món mở tiệc tại nhà để chiêu đãi Liễu Như Ngọc.

Tần Thiên có chút không tình nguyện.

Hắn cũng không muốn bị kẹp ở giữa hai người phụ nữ này, cảm giác đó rất khó chịu.

Cho nên lúc quay phim hắn không hề lộ diện, cố tình tránh để không phải xấu hổ

Tô Tô nghiêm túc nói: "Liễu Như Ngọc là người có một tên tuổi lớn, mấy ngày nay phối hợp quay với bọn em, không hề than thở một câu.”

"Cùng ăn cùng uống với nhân viên, ngay cả em cũng thấy áy náy."



"Em nhìn ra được cô ấy là người tốt."

"Chúng ta cũng không thể không biết cư xử."

"Sao vậy, không phải trong lòng anh có quỷ chứ?"

Tần Thiên vội vàng thề: "Trong lòng anh chỉ có vợ!”

"Nếu hai lòng thì anh ——"

"Anh làm sao?"

Tần Thiên cắn răng nói: "Anh vĩnh viễn không có được sự tha thứ của em!”

"Hừ!" Tô Tô hừ một tiếng, mặt mày vui vẻ rời đi.

Sau khi Tô Tô rời đi, Tần Thiên bắt đầu lập ra kế hoạch "bồi dưỡng " cho cô.

Muốn nâng cao thể chất cho Tô Tô, hắn định bắt đầu từ hai phương diện.

Một là ăn uống bồi bổ.

Thức ăn vẫn chưa đủ, cần phải nhắm mục tiêu để bổ sung dược liệu bổ khí dưỡng thần.

Thật ra bản thân Tô Tô là một dược sư ưu tú, cô biết rõ cơ thể cần cái gì.

Chỉ có điều dường như Tô Tô có hơi lười...

Tần Thiên không thể không tự mình ra tay.

Hắn tỉ mỉ điều chỉnh hơn mười món ẩm thực dược liệu, Tô Tô ăn luân phiên để không đến mức ngán.

Hai là dùng tâm dưỡng khí.

Dùng tâm dưỡng khí xuất phát từ thần vương bí điển. Nói thẳng ra chính là tu luyện tâm quyết.

Điều hòa hơi thở bên trong bằng cách kiểm soát hơi thở có mục đích có kế hoạch và tư thế ngồi. Đạt tới hiệu quả người và thiên nhiên hợp nhất, hơi thở kéo dài không dứt.

Hơi thở được tạo ra có thể tẩm bổ cho lục phủ ngũ tạng, cơ thể thể khỏe mạnh, ngăn ngừa mọi bệnh tật.

Nói một cách đơn giản đó là phương pháp dưỡng sinh.

Nói một cách phức tạp hơn thì nếu có thể tu luyện ra nội tức (hơi thở sinh ra bên trong cơ thể) cũng là một phương pháp tu hành.

Tâm quyết trong Thần Vương bí điển, yêu cầu quá hà khắc. Kiểu phụ nữ không có nền tảng như Tô Tô thì không thể chịu nổi.

Cho nên hắn cần cắt bỏ làm đơn giản hóa những thứ phức tạp, thiết kế riêng cho Tô Tô.

Cái này khá tốn công.

Hắn viết và vẽ trên giấy. Cuối cùng lập ra một bộ khẩu quyết nhập môn phù hợp cho Tô Tô tu luyện.

Chợt có linh cảm, hắn còn đặt cho bộ khẩu quyết này một cái tên gọi là: Tô Tâm Quyết.

Sau khi xong việc, Tần Thiên lúc này mới nhàn nhã đi ra.

Từ xa xa truyền đến tiếng la hét, Lãnh Phong đang đích thân dạy dỗ những bảo an mới vẫy tay ngày hôm qua.

Nhìn thấy Tần Thiên, Lãnh Phong vội vàng chạy tới xin chỉ thị.

Tần Thiên thản nhiên nói: "Cậu toàn quyền xử lý đi.”

"Vườn nhà chúng ta quả thật cần thêm công nhân. Việc khác có thể phân công cho một số cho công ty và nhà máy.”

Sau đó nhớ tới lời dặn dò của Tô Tô, hắn không dám chậm trễ vội vàng lái xe ra cửa mua đồ ăn.

“Tần tiên sinh còn biết nấu ăn sao”

"Thật sự là anh làm những món này sao?" Buổi tối Liễu Như Ngọc đến nhà nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú, cô ta rất ngạc nhiên.



Tần Thiên lau tay vào tạp dề, nói: "Đều là món ăn thường ngày, thiệt thòi cho đại minh tinh rồi.”

"Tôi đã bày rượu vang đỏ ra rồi, mọi người uống trước đi."

"Trên bếp còn đang nấu canh, tôi đi xem trước."

Nói xong, hắn vội vàng lẻn vào phòng bếp.

Liễu Như Ngọc và chị Vinh đều không nghĩ tới một người đàn ông uy phong như Tần Thiên ở nhà lại như vậy.

Cả hai giống như phát hiện ra một lục địa mới.

Liễu Như Ngọc kéo tay Tô Tô nói: "Tô tổng, tôi thật sự hâm mộ cô mà.”

"Người đàn ông như này trên đời rất hiếm có.”

Tô Tô cười nói: "Đại minh tinh quá khen rồi. Anh ấy ngoại trừ biết châm cứu ra thì nấu cơm cũng được.”

"Cứ để anh ấy làm đi, nào, tôi mời đại minh tinh một ly.”

"Mấy ngày nay thật sự là vất vả cho cô rồi, sau này hy vọng chúng ta vẫn sẽ có cơ hội hợp tác.”

Ngồi ở đây, ngoại trừ Tô Tô và Liễu Như Ngọc, Dương Vinh, còn có Liễu Thanh, Cung Lệ và Lâm Tước.

Khi nhiệm vụ hoàn thành, mọi người đều rất vui vẻ. Liễu Thanh, Cung Lệ và Lâm Tước đều tỉ mỉ trang điểm.

Sáu người phụ nữ ngồi quanh một bàn, có thể nói là chiếu rọi lẫn nhau.

Các cô nói chuyện vui vẻ, Tần Thiên phát hiện mình thật sự quá dư thừa.

Liễu Như Ngọc có tâm sự, ăn một ít đã buông đũa xuống.

"Tô tổng, thời gian không còn sớm. Bây giờ tôi xin phép mượn chồng cô thêm một lần nữa.”

"Bệnh tình của ông nội tôi không thể chậm trễ. Anh Tần nói rằng đêm nay là thời gian tốt nhất để châm cứu.”

Tô Tô vội vàng nói: "Chuyện này không thể chậm trễ được!”

"Tần Thiên, anh ăn xong chưa? Mau đi theo cô ấy đi.”

Tần Thiên cởi tạp dề xuống, giao công thức nấu ăn và tâm quyết cho Tô Tô, dặn dò cô nhất định phải chú trọng.

Sau đó mới nói: "Đi thôi. Bây giờ chạy tới tỉnh thành chắc là vừa đúng lúc.”

Hắn dặn dò Lãnh Phong trông coi nhà cửa, sau đó lên chiếc Toyota Alphard đi đến tỉnh thành.

Tất cả mọi người đều tâm sự nặng nề, trong màn đêm chiếc xe rời khỏi Long Giang nhanh chóng đi về phía tỉnh thành.

Trong xe tối om, Liễu Như Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, nói: "Tần Thiên, tôi thật sự rất hâm mộ vợ anh.”

Tần Thiên ngửi thấy mùi rượu trong giọng nói của cô ta, thấp giọng nói: "Còn mấy tiếng nữa mới tới, cô ngủ một lát đi.”

Liễu Như Ngọc không nói lời nào, một lát sau cô ta nghiêng đầu tựa vào vai Tần Thiên ngủ thiếp đi.

Tần Thiên nhìn thấy mặt cô ta trong bóng tối như hoa đào.

Cảm thấy cô ta cũng không thoải mái cho nên nghiêng người một chút để cô ta thoải mái dựa vào.

Nhìn vào màn đêm bất tận bên ngoài cửa sổ xe, hắn có trực giác.

Đó chính là chuyến này lại đến tỉnh thành trị bệnh, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.

Bởi vì bệnh này không chỉ là chuyện của An Quốc. Mà nó là liên quan đến toàn bộ tỉnh thành, thậm chí là kết cấu của Nam Giang.

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định có rất nhiều người không mong muốn bệnh của An Quốc được chữa khỏi.

Về phần sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại hắn vẫn chưa rõ.