Thần Vương Lệnh

Chương 213: Di chúc



Bên ngoài Ngọa Long Trang, một nơi hẻo lánh.

Lý Xuân châm một điếu thuốc, thấp giọng nói: "Kế lão, làm sao bây giờ?”

"Nếu lỡ tên họ Tần thật sự chữa khỏi cho lão đầu tử, há chẳng phải chúng ta phí công nhọc sức sao?"

“Cơ hội tốt không thể bỏ qua!”

Sắc mặt Kế Chân âm trầm, thấp giọng nói: "Cậu có chú ý gì? Cậu định làm gì?”

Lý Xuân cắn răng nói: "Chỉ là một tên Truy Phong, không có gì đáng lo ngại.”

"Theo tôi thấy chúng ta lấy danh nghĩa cứu lão gia tử, mạnh mẽ công vào."

"Đem già trẻ, cùng nhau ——" Anh ta đưa tay ra làm một động tác cứa cổ.

Kế Chân tức giận nói: "Ngay cả lão gia tử cậu cũng muốn giết? Cậu không muốn sống sao!”

Lý Xuân cười lạnh nói: "Kế lão hiểu lầm rồi. Tôi làm sao có thể giết lão gia tử chứ.”

"Đừng quên, người giết lão gia tử là Tần Thiên."

Kế Chân cười lạnh nói: "Giết lão gia tử giá họa cho Tần Thiên, đó là một cách hay. ”

Lý Xuân kích động nói: "Chỉ cần ông gật đầu, tôi sẽ bảo các anh em ra tay ngay bây giờ.”

Kế Chân do dự một chút, nói: "Đừng quên, còn có một Hồ Bân.”

“Ông ta chính là Vũ Thiên Vương. Là cấp trên trực tiếp của cậu, cũng được xem như là thầy của cậu.”

“Ông ta một lòng trung thành tận tâm với lão gia tử, cậu có thể vượt qua cửa ải của ông ta không?"

Lý Xuân cắn răng nói: "Nếu ông ta không cho phép, vậy thì cùng giết luôn.”

"Kế lão, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết. Hiện tại tôi đã có thể liều bất kể giá nào, không phải ông sợ chứ?”

“Nếu ông bỏ cuộc giữa chừng, làm sao có thể giải thích với Bắc Giang Vương?”

Kế Chân nói: "Một không làm hai không ngừng!”

“Cứ làm theo những gì cậu nói!”

Lý Xuân vui vẻ nói: "Bên trong đều là tâm phúc của tôi, yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ một phát thành công.”

"Đừng quên ước định của chúng ta, giết được ông già, ông là Nam Giang Vương, còn tôi chính là Vũ Thiên Vương.”

Kế Chân cười nói: "Yên tâm, tôi nói được làm được.”

“Đi!”

Lý Xuân đỏ mắt, xông vào trong phòng.

“Hồ tổng, đã lâu như vậy, không thể chờ thêm đợc nữa!”

“Tôi muốn xông vào cứu lão gia tử!”

“Tất cả anh em tổ ba nghe lệnh!”

“Có!” Đám vệ sĩ trong bóng tối đồng thanh đáp lại.

Lý Xuân đứng thứ ba trong bát kim cương dưới tay Hồ Bân. Những người này đều là người của tổ ba.

“Cùng tôi xông vào!” Lý Xuân hét một câu, dẫn đầu rút đao ra.

Hồ Bân đang muốn ngăn cản anh ta thì nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng nổ lớn.

Sau đó là tiếng An lão gia tử kêu thảm thiết, vang vọng cả sơn trang.

Mọi người sững sờ, tất cả đều lộ vẻ hoảng sợ.



“Lão gia tử!” Hồ Bân phản ứng lại, dẫn đầu xông tới đầu tiên.

Không đợi ông ta đến, Truy Phong đứng ở cửa, một cước đá văng cửa phòng xông vào trước giống như một cơn gió.

“Mau, mau cứu lão gia tử!”

Kế Chân và Lý Xuân phản ứng lại, cũng xông vào.

“Lão gia tử!”

“Lão gia tử ngài sao rồi?”

Chỉ An Quốc sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trước ngực có một vũng máu đen.

Chắc là vừa mới nôn ra.

“Là Tần Thiên hại lão gia tử!”

"Tần Thiên đâu?" Lý Xuân hét lớn.

Bên cạnh cửa sổ đối mặt với vách núi đang mở ra, Tần Thiên đã không thấy bóng dáng.

Kế Chân lớn tiếng nói: "Vũ Thiên Vương, Tần Thiên chạy rồi, ông định làm gì?”

Hồ Bân trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lý Xuân, lập tức truyền lệnh xuống, tất cả mọi người phong tỏa tỉnh thành truy nã Tần Thiên!”

“Còn nữa điều bảy tiểu đội còn lại tới đây!”

“Đào ba tất đất, tôi cũng muốn băm thây tên Tần Thiên thành nghìn khúc!”

“Vâng!” Lý Xuân vội vàng truyền lệnh.

Toàn bộ tỉnh thành, tất cả lực lượng an ninh của An gia đều được động đậy.

Tất cả các con đường ra vào tỉnh đều bị phong tỏa chặt chẽ.

Tìm kiếm Tần Thiên.

“Lão gia tử, ông thế nào rồi?” Hồ Bân đỡ An Quốc, đau lòng hỏi.

An Quốc thấp giọng nói: "Sớm muộn gì cũng chết, không thể trách Tiểu Tần tiên sinh.”

"Cậu ta thật lòng muốn chữa bệnh cho tôi, nhưng y thuật không đủ, sau khi thất bại sợ chịu trách nhiệm cho nên cậu ta đã chạy trốn.”

"Các người nghe tôi nói, đừng làm khó Tần Thiên, tôi có chuyện quan trọng hơn phải nói.”

Kế Chân vội vàng nói: "Lão gia tử, chuyện gì vậy?”

An Quốc thấp giọng nói: "Sau khi tôi chết, tất cả sản nghiệp của An gia sẽ do Như Ngọc thừa kế.”

"Các người đều phải toàn lực trợ giúp."

Hồ Bân vội vàng nói: "Ngài cứ yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ trợ giúp đại tiểu thư xử lý tốt công việc.”

Kế Chân thấp giọng nói: "Lão gia tử, còn gì không?”

An Quốc thở hổn hển, nói: "Tôi không muốn phô trương lãng phí, cho nên quàn ba ngày lập tức sắp xếp hạ táng.”

(Quàn: Đặt tạm linh cữu ở một nơi để viếng trước khi đưa đám.)

“Còn lại, các người tự xem làm đi——"

Nói đến đây, ông ta bỗng nhiên thở không nổi, há miệng thở hơi lên, cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Ngồi phắc lên “ọc” một tiếng, lại phun ra một ngụm máu đen, sau đó từ từ ngã xuống.

“Lão gia tử!”

Hồ Bân quỳ gối trước giường bật khóc.

Kế Chân vỗ vỗ bả vai Hồ Bân, nói: "Hồ tổng, di ngôn của lão gia tử phó thác, chúng ta không thể chậm trễ.”



"Người chết là hết, chúng ta vẫn nên sắp xếp chuyện trước mắt để tránh gây rối.”

Hồ Bân dù sao cũng là người anh hùng kiêu ngạo cả đời, biết Kế Chân nói rất đúng.

Ông ta cùng Kế Chân và Lý Xuân đi ra ngoài, nói: "Lão gia tử đã nói tất cả sản nghiệp sẽ do Như Ngọc tiểu thư kế thừa.”

“Chúng ta trước tiên trợ giúp tiểu thư lên vị trị, sau đó mới toàn thành việc truy nã Tần Thiên!”

“Thù này không báo, Hồ Bân tôi thề không làm người!”

Kế Chân gật đầu, nói: "Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi truyền di chúc của lão gia tử.”

Ông ta nói với Lý Xuân: "Đội trưởng Lý, cậu sẽ thông báo cho tất cả mọi người trong hệ thống an ninh của cậu ngay lập tức. Lão gia tử bị hại bỏ mình, truyền vị cho Như Ngọc tiểu thư.”

"Đồng thời chiếu di nguyện của lão gia tử, để cho Như Ngọc tiểu thư chọn ngày thành hôn với Kế Phong."

Lý Xuân cười nói: "Được! ”

“Tôi lập tức đi làm!”

Nói xong, anh ta muốn đi ra ngoài.

“Không đúng!” Hồ Bân phản ứng lại, tức giận nói: "Kế Chân, ông đang nói nhảm gì vậy?”

“Lão gia tử nói muốn tiểu thư gả cho con trai của ông khi nào?”

“Tiểu thư căn bản cũng không thích con trai của ông, đây là chuyện mọi người đều biết!”

Lý Xuân cười lạnh nói: "Hồ tổng, anh Kế Phong thích Như Ngọc tiểu thư, theo tôi thấy bọn họ rất xứng đôi.”

"Huống chi Như Ngọc tiểu thư chỉ là đàn bà, sao lại có thể quản lý sản nghiệp lớn như An gia chứ?"

"Chỉ có cô ấy gả cho anh Kế Phong, được anh Kế Phong và Kế quản gia nâng đỡ thì mới có thể ngồi vững vị trí."

Kế Chân cười nói: "Tôi tất nhiên sẽ cố gắng hết sức.”

Hồ Bân cuối cùng cũng hiểu ra.

Ông ta hét lên: "Kế Chân, ông đây là muốn soán vị!”

"Ông giả truyền di chúc của lão gia tử, để tiểu thư gả cho con trai của ông, chính là vì chiếm đoạt sản nghiệp An gia."

“Các người thu được cả người lẫn của, lẽ nào lại có lý như vậy!”

Người đâu bắt phản đồ này cho tôi!”

Bên cạnh ông ta có một thân tín vừa muốn ra tay, Lý Xuân nhanh tay lẹ mắt, một dao cứa cổ họng thân tín.

Lý Xuân bất ngờ kề dao lên cổ Hồ Bân, lớn tiếng nói: "Anh em tổ ba nghe lệnh!”

"Vũ Thiên Vương Hồ Bân, mưu đồ bất chính liên hợp Tần Thiên hãm hại lão gia tử."

“Hiện tại tước đoạt vị trí Vũ Thiên Vương của ông ta!”

“Sau này các người đi theo tôi, lương mỗi tháng của mỗi người tăng gấp đôi.”

Những người này đều là tâm phúc của Lý Xuân, bị Lý Xuân mê hoặc bất mãn với Hồ Bân từ lâu.

Nghe vậy, bọn họ rút vũ khí ra sát hại mấy tâm phúc duy nhất của Hồ Bân.

Kế Chân cười ha ha, ông ta thật sự không thể ngờ được, sự việc lại có thể chuyển biến tốt như vậy.

"Lý Xuân, sắp xếp người của cậu canh giữ nghiêm mật."

"Coi chừng Hồ Bân và Truy Phong, còn có thi thể lão đầu tử."

"Không có mệnh lệnh không được để cho bọn họ rời đi một bước, bất cứ kẻ nào muốn xông vào, giết tất.”

“Cậu theo tôi đi đến An gia, trợ giúp Kế Phong thượng vị!”