Thần Vương Lệnh

Chương 224: Tang lễ



Thấy cảnh này, Truy Phong lập tức sợ đến ngây người.

Đây là người sao?

Tần Thiên cười lạnh nói: ''Bọn họ là những anh em nhiệt huyết nhất, cũng là sát thủ tàn ác nhất.''

Truy Phong nói không thành lời.

Sau đó Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết, mặc dù bị thương nhưng cũng giết chết được đối thủ.

Thời gian suýt soát mười phút.

Thập Diêm La mang tội ác chồng chất được Giả gia mua về cứ như vậy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.

Mấy người Tàn Kiếm đẩy chiếc xe xuống vách núi, thu dọn chiến trường xong chuẩn bị rời đi.

Lúc này trong màn hình bỗng truyền đến tiếng động cơ gào rú.

''Không ổn!''

''Người của Lý gia đến rồi!''

Giờ phút này, ngoài Tàn Kiếm ra thì tất cả những người còn lại đều bị thương, sức chiến đấu đều bị tụt giảm.

Mà thực lực của cao thủ Lý gia tuyệt đối không yếu hơn Thập Diêm La.

Bọn họ là sinh lực quân.

Mấy người Tàn Kiếm gặp nguy hiểm rồi!

Chỉ trong nháy mắt, hai chiếc xe thương vụ giống như mãnh thú điên cuồng lao đến. Bọn họ trực tiếp lao đến chỗ mấy người Tàn Kiếm đang đứng.

Mấy người Tàn Kiếm giống như bị dọa đến choáng váng, họ nhìn ánh đèn xe chướng mắt mà quên tránh đi.

Trái tim Truy Phong ở bên kia màn hình như bị nhấc lên đến cổ.

Anh ta không nhịn được mà nói: ''Anh cố ý không nói với họ rằng phía sau vẫn còn sát thủ là đang đùa với tính mạng của họ đấy!''

Tần Thiên cười lạnh không nói.

Nếu như Tàn Kiếm thật sự không ứng phó được tình huống này thì đã sớm chết rồi.

Giữa tình huống ngàn cân treo sợi tóc, tiếng hổ gầm vang vọng rừng núi.

Chỉ thấy từ sau một tảng đá, một người đàn ông to lớn bay lên không trung.

Trong tay anh ta là một chiếc xích sắt to màu đen, anh ta lao về phía xe rồi đập xuống.

''Rầm!''

Một tiếng nổ lớn vang lên, xích sắt đập vào đầu xe.

Đầu xe lập tức bị đập lõm xuống, thân xe phía sau bị chặn lại, theo quán tính mà lật lên.

''Chết!''

Người đàn ông khổng lồ như Hulk, anh ta nắm chặt nắm đấm rồi vung về phía thân xe đang lật lên.

''Ầm!''

Một đấm!

Chỉ một đấm đã khiến phần thân sau xe, bao gồm cả sát thủ bên trong trực tiếp bị đánh bay xuống vách núi sâu mấy trăm mét.

Lúc này chiếc xe đằng sau cấp tốc thắng gấp lại muốn trốn đi.

Xích sắt dài trong tay người đàn ông vung lên, ầm ầm ầm!

Anh ta căn bản không cho những sát thủ kia thời gian xuống xe, trực tiếp đập chiếc xe kia thành một cái đĩa sắt.

Trong đó đều là cao thủ Lý gia đó!

Thực lực không hề thua kém Thập Diêm La trước đó là bao.



Ngay cả mặt cũng không lộ mà cứ vậy qua đời.

Bọn họ còn tâm tâm niệm niệm muốn làm chim sẻ nữa đấy.

Không ngờ còn không bằng bọ ngựa trước mặt.

''Mẹ nó!'' Truy Phong bị dọa cho choáng váng.

''Đây là người sao?'' Anh ta lẩm bẩm.

Trận chiến kết thúc.

Tàn Kiếm lững thững đi qua, ông ấy nghiêng người lấy điện thoại trên cây xuống.

''Thiếu chủ, phía sau còn ai nữa không?'' Ông ấy lạnh lùng hỏi.

Tần Thiên cũng có chút xấu hổ, hắn gãi đầu nói: ''Chuyện này, chú Tàn, thật ra cháu cũng không biết bọn họ có chuẩn bị phía sau.''

''May mà chú đã sớm chuẩn bị tốt. Đã sớm để Quỷ Vô Thường mai phục.''

''Chắc phía sau không còn ai nữa đâu.''

Tàn Kiếm gật nhẹ đầu, sắc mặt không chút thay đổi: ''Bữa ăn khuya kết thúc, tôi dẫn họ về đi ngủ.''

Bộp.

Ông ấy tắt điện thoại di động, hình ảnh cũng biến mất.

Truy Phong cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta do dự một lúc lâu, có chút ngượng ngùng cười nói: ''Chuyện đó, Thiên ca, anh huấn luyện họ thế nào?''

''Có thể nói cho tôi biết không?''

Tần Thiên cười lạnh nói: ''Cậu muốn học trộm?''

Truy Phong đỏ mặt nói: ''Đâu có, bàn luận thôi.''

''Nhất là Tàn Kiếm, tôi cảm thấy tốc độ xuất kiếm của ông ấy không chậm hơn tôi là bao.''

''Không chậm hơn cậu là bao, có nghĩa là vẫn không nhanh bằng cậu?'' Tần Thiên biết rõ nhưng vẫn không nhịn được mà bao che khuyết điểm.

''Thực lực của chú Tàn không phải chỉ ở trên một thanh kiếm.''

''Xem biểu hiện của cậu đã.''

''Nếu như khiến tôi hài lòng, nói không chừng hôm nào tôi vui thì tôi sẽ mang anh đến sở huấn luyện chơi.''

''Thật sao?'' Truy Phong cắn răng, dường như đang hạ quyết tâm rất lớn, anh ta nói: ''Nếu anh thật sự mang tôi đi thì từ nay về sau tôi sẽ không gọi anh là đồ vô sỉ nữa.''

''Cút!''

Tần Thiên đá Truy Phong từ trên xà nhà xuống.

''Cái gì?''

''Thập Diêm La của Giả gia còn chưa vào Long Thành đã bị giết chết?'' Kế Phong nhận được báo cáo thì vô cùng kinh ngạc.

Lý Xuân cắn răng nói: ''Không chỉ Giả gia.''

''Người Lý gia đưa qua để hỗ trợ Giả gia cũng chết hết.''

Kế Phong nuốt nước bọt nói: ''Rốt cuộc là ai?''

''Tần Thiên ở Long Giang, rốt cuộc người mai phục là ai?''

Lý Xuân trầm giọng nói: "Cho dù như thế nào thì tạm thời chúng ta đừng đến Long Giang.''

''Kế hoạch dùng Tô Tô để ép Tần Thiên xuất hiện cũng chỉ có thể bỏ đi thôi.''

Ánh mắt hắn ta tràn ngập sát khí. Anh ta không hiểu nổi, kế hoạch mượn đao giết người mà mình tỉ mỉ sắp xếp, ngay cả người của mình cũng mất.

Hắn ta còn trông chờ sau khi Giả gia suy yếu, mình sẽ dựa vào sức mạnh của Lý gia mà thượng vị.

Bây giờ không ngờ Lý gia cũng suy yếu như vậy.

Kết quả như thế này khiến Lý Xuân có cảm giác mình vừa ăn phải một con ruồi.



Phẫn nộ, buồn nôn nhưng không thể làm gì khác.

Sắc mặt Kế Phong tái xanh, anh ta nói: ''Lập tức tổ chức tang lễ đi. Đến lúc đó không gặp được Tần Thiên thì sao Liễu Như Ngọc đồng ý gả cho tôi được?''

Lý Xuân cười lạnh nói: ''Anh Phong, bây giờ là lúc nào rồi mà cô ta còn dám nói không chứ?''

''Chính miệng ông cụ đã lên di chúc, tất cả chúng ta đều phải phục tùng.''

''Với chiều hướng phát triển này, tôi tin Liễu Như Ngọc cũng không thể phản kháng được.''

''Phong ca, lập tức cử hành tang lễ, đại cục quan trọng hơn!''

''Trước mắt không cần để ý đến Tần Thiên nữa.''

Kế Phong nghiến răng nói: ''Cậu nói đúng!''

''Liễu Như Ngọc nhất định là người của tôi, phản kháng cũng vô dụng!''

''Chọc giận ông đây thì ông đây sẽ ép buộc cô ta!''

''Lý Xuân, báo cho tất cả mọi người, ngày mai chuẩn bị tang lễ!''

''Đến lúc đó cậu tự mình dẫn người đến trang viên Ngọa Long, mang thi thể của ông già qua đây!''

''Rõ!'' Lý Xuân nhận lệnh.

An Quốc bị hại bỏ mạng, Nam Giang chấn động.

Ngày đại tang, toàn thành phố đều là thiếu niên thắt khăn tang trắng.

Bọn họ có người là người An gia, có người không phải.

Vì thân phận quá thấp, khó có thể vào nhà họ An để đi tiễn biệt nên họ chỉ có thể dùng cách này để diễn tả tâm trạng đau khổ.

Nhà họ An được bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Khắp nơi đều là vải trắng, người người đốt giấy tang.

Trong không khí đau buồn, Vũ Thiên Vương Lý Xuân mới nhậm chức tự mình dẫn người đi xe đến.

Trên xe là một cỗ quan tài làm bằng gỗ trinh.

Vẻ mặt Truy Phong không chút thay đổi, anh ta nắm chặt đao đi theo bên cạnh.

''Ông!'' Liễu Như Ngọc bi thương kêu, cô ta muốn đi lên trước.

''Như Ngọc, đừng kích động!''

''Tất cả đều phải làm theo quy tắc.'' Kế Phong ở bên cạnh giữ cô ta lại.

''Lão gia tử!''

''An lão đi mạnh khỏe!''

''An lão nghỉ ngơi đi!'' Môn sinh hay khách mời đều rơi lệ nói.

Lý Xuân lớn tiếng nói: ''Theo di chúc của lão gia tử, hôm nay hạ táng, nhập thổ vi an!''

''Trước đó chúng tôi muốn đảm bảo nguyện vọng của lão gia tử được thực hiện.''

''Bây giờ mời quản gia Kế Chân tuyên bố nguyện vọng của lão gia tử!''

Mọi người lập tức yên tĩnh.

Kế Chân biết bây giờ là lúc quan trọng nhất.

Chỉ có hôm nay, trước mặt mọi người nhận được sự đồng ý thì ba con bọn họ mới có thể chân chính tiếp quản sự nghiệp của An gia.

Ông ta bình ổn tâm trạng, trầm giọng nói: ''Nguyện vọng của lão gia tử: thứ nhất, truyền vị trí cho tiểu thư Liễu Như Ngọc.''

''Tất cả chúng ta đều phải tận tâm giúp đỡ, không ngừng phát triển sự nghiệp của An gia.''

''Các vị có ý kiến gì không?''