Thần Vương Lệnh

Chương 247: Bởi vì tôi lớn tuổi hơn cậu



Khu chung cư Hạnh Phúc là nơi Cung Lệ và Tô Tô hẹn gặp nhau trước khi cô ấy bị bắt cóc.

“Chẳng lẽ lúc này cậu ấy sẽ ở đó sao.”

"Kẻ bắt cóc nhất định đã giấu cậu ấy ở một nơi bí mật." Tô Tô buồn lòng nói.

Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta đến đó xem sao, nói không chừng có thể tìm được một chút manh mối."

Đến khu chung cư Hạnh Phúc. Đây là một khu chung cư cũ, vị trí tương đối hẻo lánh.

Bốn giờ chiều, xung quanh có rất ít người qua lại. Những người ra vào cửa trông giống như những công nhân trực ca đêm trong nhà máy.

Đi một vòng, không phát hiện gì cả.

Thấy Tô Tô có chút bất an, Tần Thiên an ủi nói: "Đừng lo lắng, dù sao cuộc hẹn ba tiếng đồng hồ cũng sắp đến rồi."

"Chúng ta hãy kiên nhẫn chờ đợi."

“Em khát không, anh đi mua nước cho em nhé.”

Tô Tô gật đầu nói: "Bên kia có Wallace, mua cho em một lon Coca."

Tần Thiên vội vàng gật đầu nói: "Được."

"Em đợi ở đây, anh sẽ quay lại ngay."

"Chờ một chút!" Hắn vừa đẩy cửa ra, liền nghe thấy Tô Tô kêu lên.

"Sao vậy?" Thấy mặt Tô Tô biến sắc, Tần Thiên giật mình.

"Mau qua đó xem sao!"

"Hình như em nhìn thấy Tiểu Cường!" Tô Tô nói xong, định nhảy xuống xe, lao về phía Wallace bên kia đường.

"Tiểu Cường là ai?" Tần Thiên từ phía sau vội vàng hỏi.

“Con trai của Cung Lệ.” Tô Tô nói xong đẩy cửa xông vào trong cửa hàng.

"Tiểu Cường, sao cháu lại ở đây?"

“Mẹ cháu đâu?” Trong một cửa hàng vắng người, một cậu bé đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt là một chiếc bánh hamburger.

"Cô Tô, sao cô lại ở đây?"

"Cô tới tìm mẹ cháu sao?" Tiểu Cường nhìn thấy Tô Tô vui mừng khôn xiết, có thể thấy cậu bé và Tô Tô vô cùng thân thiết.

Có vẻ là một cậu bé thông minh và ngoan ngoãn.

Tô Tô thở phào nhẹ nhõm nói: "Đúng, cô tới tìm mẹ cháu."

"Tiểu Cường, mau nói cho cô biết, mẹ cháu đi đâu rồi?"

Tiểu Cường nhìn thấy bên cạnh Tần Thiên, có chút cảnh giác hỏi:

"Chú ấy là ai ạ?"

Tần Thiên nói: "Chú là chồng của cô Tô."

"Cậu bé, mau đưa bọn chú đi gặp mẹ cháu, lúc về chú sẽ mua súng cho cháu."

"Thật sao?" Hai mắt Tiểu Cường sáng lên.

Tô Tô trừng mắt nhìn Tần Thiên, nói: "Đừng lấy trẻ con ra giễu cợt!"



"Tiểu Cường, nói cho cô biết mẹ cháu đi đâu rồi?"

Tiểu Cường cúi đầu, bĩu môi nói: “Mẹ đang định đưa cháu đi gặp ông bà nội.”

"Sau đó, mẹ nhận được một cuộc gọi và rời đi rồi."

"Mẹ bảo cháu đợi ở đây và nói sẽ quay lại sớm."

“Nhưng bây giờ đã lâu như vậy rồi, sao mẹ vẫn chưa quay lại?”

“Cháu cũng không biết mẹ đã đi đâu.”

Tô Tô đau lòng nói: "Mẹ cháu đi lâu như vậy, cháu luôn ngồi ở đây một mình sao?"

Tiểu Cường gật đầu: “Cháu quen rồi, trước khi mẹ đi làm, cháu cũng ở nhà một mình.”

"Mẹ nói nếu mẹ không về, không được ra ngoài đi lung tung."

Đúng là con nhà nghèo nên rất hiểu chuyện.

“Cậu bé ngoan!” Hai mắt Tô Tô đỏ lên, ôm Tiểu Cường vào lòng. Sau đó nhìn về phía Tần Thiên, lo lắng hỏi: "Bây giờ nên làm thế nào?"

Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu Cường, nhà ông bà cháu có ở gần đây không?"

“Cháu có nhớ tòa nhà nào và số nhà là bao nhiêu không?”

Tiểu Cường lắc đầu: “Cháu không biết số nhà.”

“Cháu chỉ nhớ trước cửa nhà ông bà nội có một chậu hoa hướng dương.”

“Đã lâu cháu không đến nhà ông bà, không biết chậu hoa thế nào rồi.”

"Chú Tô, chú có thể đưa cháu đi gặp ông bà được không?"

Nói xong, cậu bé cảm thấy không thích hợp, liền cúi đầu nói: "Không được, cháu phải đợi mẹ về."

"Mẹ nói, nếu mẹ không về, cháu không được chạy lung tung. Nếu không, mẹ không tìm được cháu sẽ lo lắng."

Tần Thiên xoa đầu Tiểu Cường nói: "Cháu cùng cô Tô chờ ở đây, để chú đi tìm mẹ cháu có được không?"

Tiểu Cường gật đầu.

Tô Tô lo lắng nhìn Tần Thiên, thấp giọng nói: "Anh hãy cẩn thận."

"Dù sao chúng ta cũng không quen thuộc với nơi này."

"Đi nhanh rồi về."

Tần Thiên nhếch miệng cười nói: "Cảm ơn phu nhân quan tâm."

Tô Tô đỏ mặt xì một tiếng.

Tần Thiên rời khỏi Wallace, nhanh chóng đi về phía khu chung cư Hạnh Phúc ở đối diện .

Khu chung cư tuy không lớn nhưng cũng có bảy, tám tòa nhà. Mỗi tòa nhà có nhiều tầng và rất nhiều phòng.

Nếu tìm lần lượt, chắc chắn sẽ không ổn.

Tần Thiên đi đến siêu thị nhỏ gần đó, mua một hộp thuốc lá Trung Hoa rồi nói chuyện với ông chú gác cổng.

"Ông ơi, cháu đến từ chợ hoa. Cách đây không lâu, trong khu này có một ông già nói rằng ông ấy thích hoa hướng dương."



“Nói nếu cháu có hàng thì để lại cho ông ấy một chậu, Bây giờ cháu không tìm được phương thức liên lạc của ông ấy.”

"Ông có biết ống ấy sống ở tầng mấy không?"

Ông lão nhìn Tần Thiên một chút, cười lạnh nói: "Đã mùa nào rồi mà còn có hoa hướng dương. Thanh niên, cậu đừng có lừa tôi."

Tần Thiên cười nói: "Tuy không có hoa hướng dương, nhưng còn có những hoa khác."

"Ông biết đấy, hiện nay làm ăn rất khó khăn, kiếm được khách hàng không phải là điều dễ dàng gì, có phải không?"

“Hơn nữa, cháu có thể nhìn ra ông ấy là người yêu hoa.”

Ông lão rít một hơi thuốc, đột nhiên cau mày nói: "Thuốc lá Trung Hoa này cậu mua ở đâu vậy?"

Tần Thiên sửng sốt một chút, nói: "Siêu thị nhỏ bên cạnh, có vấn đề gì sao?"

Ông ta lập tức dập điếu thuốc vừa hút hai hơi, quay đầu lại nói: "Lão Lưu, ra đây!"

Ông ta nhặt hộp thuốc lá Trung Hoa lên, ném qua rồi nói: “Cho tôi hai bao Phù Dung Vương, thêm một bao Hồng Tháp Sơn.”

"Đây là cháu trai của tôi. Nghiêm túc đấy. Hiểu không?"

Lão Lưu- chủ siêu thị nhỏ nơi Tần Thiên vừa mua thuốc lá, mỉm cười, ý của ông lão gác cổng là ông ta đổi một bao Trung Hoa lấy hai bao Phù Dung Vương, cộng thêm một bao Hồng Tháp Sơn.

Ông lão bỏ bao thuốc Phù Dung Vương vào ngăn kéo, đưa một điếu Hồng Tháp Sơn lên miệng, rồi đưa cho Tần Thiên một điếu.

Tần Thiên định thần lại, vội vàng nói: "Cháu không hút thuốc, ông cứ tự nhiên."

"Ông ơi, vừa rồi bao thuốc Trung Hoa đó là giả sao?"

Ông ta gật đầu nói: "Trung Hoa là giả, cậu cũng là giả."

“Tôi chưa thấy người bán hoa nào lại đưa cho ông già người gác cửa một bao thuốc lá Trung Hoa cả.”

“Nói đi, có phải đến đòi nợ không?” Ông ta châm một điếu thuốc, nhàn nhã nói.

Tần Thiên cười nói: "Ông ơi, sao ông lại nói như vậy? Người bán hoa không được hút thuốc lá Trung Hoa sao?"

Ông lão cười khẩy: "Tại sao ư? Bởi vì tôi lớn tuổi hơn cậu."

"Thanh niên, đừng có vòng vo nữa, cậu vừa đi vào, tôi đã biết cậu không phải người bình thường."

"Người thích hoa hướng dương mà cậu nói, trong toàn bộ khu này, chỉ có lão Trịnh ở toà số 5."

"Ông ta không tuân thủ quy định, luôn đặt một chậu hoa hướng dương cao như vậy ở hành lang, về chuyện này, ban quản lý cũng rất tức giận."

Tần Thiên nói: "Ông nói tòa nhà số 5 ư? Ở tầng bao nhiêu vậy?"

Ông ta thở ra vòng khói rồi nói: “Vợ chồng ông Trịnh đã chuyển đến viện dưỡng lão rồi.”

“Ngôi nhà đó hiện tại đã bị thằng con trai vô dụng của ông ấy chiếm.”

"Tên khốn đó là một tay cờ bạc, nghe nói hắn nợ rất nhiều."

"Cậu còn nói không phải là cậu đến đòi nợ à?"

Tần Thiên lập tức hét lớn với chủ siêu thị nhỏ ở đằng xa: “Hãy cho ông tôi thêm một cây thuốc lá Phù Dung Vương nữa, tôi nói thật đó.”

“Tôi sẽ trả tiền ngay.”

Ông lão cũng không vòng vo, lập tức nói: "Tầng 8!"

"Cảm ơn ông!" Tần Thiên quay đầu rời đi.