Thần Vương Lệnh

Chương 266: Ngoan ngoãn nghe lời



Tô Tô cười nói: “Anh Mã, sau này đều là người một nhà, đừng khách sáo như vậy. Anh cứ gọi em là Tô Tô là được.”

“Mẹ em trước cứ nói mãi, không sinh thêm anh chị em nào cho em, để em cô đơn một mình. Thật ra bà ấy nghĩ em cứ luôn bắt nạt bà ấy, cho nên bà ấy muốn tìm một người để thay thế mà thôi.”

“Anh Mã, em rất thích Tiểu Tước. Muốn đưa em ấy về nhà cho mẹ em gặp.”

“Nếu Tiểu Tước thích, em sẽ giữ em ấy lại cho mẹ em chăm sóc. Anh thấy sao?”

Mã Hồng Đào há hốc miệng.

Nghe ý của Tô Tô thì là muốn nhận người em nuôi này rồi.

Hơn nữa, muốn để Mã Tước tới nhận mẹ của cô ấy làm mẹ nuôi.

Tần Thiên cũng cảm thấy ý này rất hay. Dương Ngọc Lan sắp chuyển ra ngoài ở rồi, khó tránh khỏi cô đơn.

Nếu bên cạnh bà ấy có thêm một cô con gái nuôi như Mã Tước thì nhất định là rất tốt.

“Anh Mã, chỗ em ở tên là Long Viên. Diện tích tuy không lớn, nhưng cũng được khoảng hai ba trăm mẫu Anh. Hoàn cảnh xung quanh khá tốt, chế độ an ninh gì đó cũng khá là đầy đủ. Về phương diện này, anh hoàn toàn có thể yên tâm!”

Mã Hồng Đào cảm động đến mức không biết phải nói gì. Chỗ ở của Tần Thiên, không cần nói anh ta cũng biết, nhất định là vô cùng tốt.

Đây là người khiến cho cả Quan Tam cũng phải quỳ xuống lắp bắp không nói nên lời đấy!

Bản thân anh ta và em gái lang bạt ở đầu đường xó chợ, tuy là anh ta đã cố gắng chăm sóc hết mức, nhưng dù sao thì nam nữ khác biệt. Một người đàn ông thô lỗ như anh ta cũng khó mà hoàn toàn hiểu được tâm lý của em gái.

Nếu để em gái nhận Tô Tô làm chị, nhận mẹ của Tô Tô làm mẹ nuôi, thì từ giờ trở đi có thể sống cuộc sống vô lo vô nghĩ trong trang viên rộng mấy trăm mẫu Anh.

Đối với em gái mà nói, tuyệt đối là nơi tốt nhất!

“Cảm ơn phu nhân, tôi đương nhiên là không có ý kiến gì.” Mã Hồng Đào nhìn em gái đầy yêu thương, nói: “Tiểu Tước, em có bằng lòng đi với chị Tô Tô không? Em nghe anh nói này, chị Tô Tô và những chị này là những người tốt nhất trên đời. Mẹ của chị Tô Tô nhất định cũng là người mẹ tốt nhất trên đời. Em có bằng lòng không?”

Mã Tước khẽ gật đầu, nói: “Vậy anh, khi nào anh rảnh anh nhớ tới thăm em đấy.”

“Nhất định rồi!”

“Sau khi anh ổn định chỗ ở sẽ lập tức tới thăm em!” Mã Hồng Đào nói rồi vội vàng quay người đi.

Bởi vì nước mắt của anh ta sắp không kìm lại được nữa rồi.

Nhìn từ phía sau, bóng lưng cao lớn, bờ vai rộng ấy đang run lên từng hồi.

Tô Tô và mọi người cũng rưng rưng. Một người đàn ông bao nhiêu năm nay dẫn theo một cô em gái, cũng thật là làm khó cho anh ta rồi.

Họ cũng bị cảm động bởi tình anh em này.

Tô Tô lau mắt, nói: “Vậy thì cứ quyết như thế nhé. Chúng ta đi thôi.”

Cô kéo tay Mã Tước, bước lên chiếc Land Rover. Cung Lệ cũng ôm Tiểu Cường lên xe.

Lâm Tước lái xe rời đi.

Lúc không còn ai, Mã Hồng Đào mới lau sạch nước mắt, lại lần nữa quỳ xuống trước mặt Tần Thiên, thấp giọng nói: “Xin nghe theo sự sắp xếp của tiên sinh! Kể từ giờ phút này, cái mạng của Mã Hồng Đào này chính là của tiên sinh!”

Tần Thiên vội đỡ anh ta đậy, nói: “Lão Mã, đưa anh tới một nơi, nhất định là anh sẽ thích.”

Hai người nhảy lên xe, Tần Thiên lái xe ra khỏi đại lộ, rẽ vào một con đường nhỏ, lao ầm ầm về phía sơn trang Mãnh Thú.



Nhóm Thiên Phạt vừa kết thúc một đợt huấn luyện, người nào người nấy mồ hôi đầm đìa, ngồi trên mỏm đá nghỉ ngơi.

Đồng Xuyên, Thiết Tí huýt sáo trêu chọc Nhất Tiễn Mai.

Khi nhìn thấy chiếc Toyota Land Cruiser lái vào, bọn họ đều nhảy cẫng lên.

“Thiếu chủ đến rồi!”

“Anh Thiên!”

Bọn họ vui mừng chạy ra đón.

Tần Thiên xuống xe, liếc mắt nhìn một lượt, nói: “Có làm biếng không đấy?”

Nhất Tiễn Mai vội cười đáp: “Làm biếng là chuyện không thể, chúng tôi đã thề, ai mà đánh gục được anh trước, người đó chính là lão đại.”

Tần Thiên cười nói: “Vậy sao? Đánh gục tôi cơ đấy, tham vọng không nhỏ nhỉ.”

Nhất Tiễn Mai vội nói: “Là Đồng Xuyên và Thiết Tí nói đấy.”

“Bọn họ nói, cùng lắm là hai người họ cùng lên, xử anh một trận cho ngoan ngoãn nghe lời.”

“Vậy sao?” Tần Thiên nhìn sang hai tên kia: “Hai người muốn xử cho tôi một trận cho ngoan ngoãn nghe lời ấy hả?”

Hai tên kia tái mét cả mặt.

“Anh Thiên, anh đừng nghe người phụ nữ này nói bậy!”

“Có đánh chết bọn em thì bọn em cũng không dám khiêu chiến với anh!”

“Nhất Tiễn Mai, cô CMN muốn chơi chết chúng tôi à!”

Nhìn thấy bọn họ rén như vậy, đám người đều cười to.

Tàn Kiếm nhìn thấy Mã Hồng Đào ngồi ở ghế phó lái, nói: “Thiếu chủ, lại có bạn mới tới à?”

Tần Thiên mở cửa xe nói: “Lão Mã, anh CMN không phải là xấu hổ đấy chứ?”

“Sao vậy, muốn tôi dùng kiệu tám người khiêng rước anh xuống xe hả?”

Mã Hồng Đào đỏ mặt, vội vàng nhảy xuống.

Nhìn thấy anh ta nắm chặt trong tay một món đồ dài được bọc trong vải đen, mắt của Tàn Kiếm hơi nghiêm lại.

Tần Thiên cười nói: “Chú Tàn, chú có biết thứ trong tay anh ta là gì không?”

Ánh mắt Tàn Kiếm sắc như ưng, lạnh lùng nói: “Dài hơn năm thước, rộng không quá hai ngón tay. Nếu tôi đoán không nhầm, không lẽ là Miêu Đao.”

Tần Thiên gật đầu, nói: “Người này là cao thủ Miêu Đao, chú Tàn, chú chưa chắc đã là đối thủ của anh ta đâu.”

Tàn Kiếm lập tức thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “Vậy thì tôi lại muốn lĩnh giáo đôi chút đấy.”

Nói xong, bàn tay nắm quải trượng sắt khẽ dùng sức, quải trượng sắt kia đánh ầm một cái, đánh ra một vết nứt trên bề mặt khối đá.

Mã Hồng Đào kinh ngạc, ánh mắt tìm kiếm nhìn về phía Tần Thiên.



Tần Thiên lạnh lùng nói: “Đây là sơn trang Mãnh Thú. Bọn họ là nhóm Thiên Phạt.”

“Trong đó có rất nhiều người trải qua những chuyện giống như anh.”

“Đạo trời sáng tỏ, nhưng thường có lỗ hổng. Sức mệnh của bọn họ là thay trời hành đạo.”

Người trước mặt anh, gọi là Tàn Kiếm. Trước mắt chính là thủ lĩnh của Thiên Phạt. Nếu anh muốn gia nhập với bọn họ, trước hết phải cho ông ấy nhìn thấy thực lực của anh.”

Thấy Mã Hồng Đào còn có chút do dự, Tàn Kiếm cười lạnh, nói: “Truyền nhân của Miêu Đao chắc không phải là đến một người tàn phế như ta cũng không dám ra tay đấy chứ.”

“Đúng vậy, Miêu Đao rất lợi hại sao?”

“Người anh em, có dám cho bọn tôi được mở mang tầm mắt không?”

“Thiên Phạt bọn tôi trước giờ không bắt nạt người khác, nếu anh cảm thấy không đánh lại được chú Tàn thì hay là đổi một em gái lên sàn nhá?”

Mấy tên bên cạnh lại bắt đầu huýt sáo.

Thế này thì ai mà nhịn được?

Ý chí chiến đấu và nhiệt huyết của Mã Hồng Đào bị khơi dậy, trầm giọng nói: “Đắc tội rồi!”

Keng một tiếng, Miêu Đao xuất khỏi vỏ.

Hàn quang lóe lên khiến mọi người kinh hãi hô lên.

“Đao tốt!”

“Chỉ là không biết người dùng đao thì thế nào.” Tàn Kiếm hừ một tiếng, nhấc cây quải trượng sắt nặng trịch trong tay, hô một tiếng, rồi vụt xuống.

Mã Hồng Đào bị bất ngờ, vội vàng lui về sau né.

Dù gì cũng vừa mới tới, có chút không dám ra sức. Lại thêm Tàn Kiếm muốn đánh đòn phủ đầu, quải trượng sắt nặng trịch, công lực quá mạnh mẽ.

Mà Miêu Đao đem so với quải trượng sắt, thì thuộc về vũ khí nhẹ.

Cho nên trong nháy mắt, Mã Hồng Đào rơi vào thế hạ phong.

Bị đánh cho liên tục lui về sau, có chút khó tiếp chiêu.

Đám người đều trợn tròn mắt lên nhìn. Chí ít thì trước mắt, xem ra là cái người được gọi là truyền nhân của Miêu Đao chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tần Thiên cười lạnh không nói gì, hắn biết, Mã Hồng Đào có tiềm lực rất lớn, vẫn chưa được kích phát ra.

Kể cả lúc anh ta ở trong nhà xưởng bên thành phố Trịnh, dùng Nhị Lộ Miêu Đao với hắn cũng chưa có dốc toàn lực.

Lúc đó Tần Thiên đã cảm nhận được rồi, Mã Hồng Đào dường như có chút không chuyên tâm.

Xuất đao trông thì sắc bén, nhưng trong lòng anh ta căn bản là không có sát khí.

Bây giờ Tần Thiên đương nhiên đã rõ, đó là vì Mã Hồng Đào bất đắc dĩ, bán mạng cho Tề Xuân. Kỳ thực không hề tình nguyện, cho nên khó tránh khỏi qua loa tất trách.

Không thể không nói, cuộc sống nhiều năm không như ý khiến cho Mã Hồng Đào tinh thần sa sút.

Trực tiếp ảnh hưởng tới võ đạo của anh ta.

Cho nên Tần Thiên vừa tới đã kích cho Tàn Kiếm ra tay, chính là muốn kích phát tiềm lực thực sự của Mã Hồng Đào ra, để cho anh ta tìm lại được sự tự tin của Miêu Đao chi vương ngày xưa.