"Hắn là một kẻ điên, sao hắn dám nói chuyện với cậu như vậy chứ!" Ở bên cạnh, Charlie hung dữ hét lên.
Trước đó, hắn ta đã bị vẻ đẹp của Lãnh Vân mê hoặc.
Bây giờ nhìn thấy bên cạnh Tần Thiên còn có những mỹ nhân như Thiết Ngưng Sương, Mai Hồng Tuyết, hắn ta càng thêm kích động.
Ba người phụ nữ này, hắn ta đều muốn!
"Thanh niên, cậu định bắt tôi chịu trách nhiệm như thế nào?" Đại Hồ Tử nhìn Tần Thiên đầy chế giễu, giống như diều hâu bắt gà vậy.
"Rất đơn giản." Tần Thiên bình tĩnh nói: "Bây giờ Quản Nghĩa làm việc cùng tôi, ông mau xin lỗi anh ta."
"Đền bù tổn thất năm đó, đồng thời đảm bảo từ nay về sau sẽ không bao giờ gây phiền toái cho anh ta nữa."
"Làm được rồi, tôi sẽ không làm khó ông."
Đại Hồ Tử càng thêm hứng thú, ông ta thật sự chưa từng gặp người nào như Tần Thiên.
Đây là kẻ ngốc hay kẻ điên vậy?
“Lẽ nào cậu không thấy trong tay tôi có súng sao?”
"Cậu không sợ sao?" Ông ta tò mò hỏi.
Tần Thiên cau mày nói: "Tôi biết ông không phục."
"Vậy thì như vậy đi."
"Khẩu súng lục này có một trò chơi nổi tiếng, cậu có biết không?"
Sắc mặt Đại Hồ Tử thay đổi: "Ý cậu là, cậu muốn chơi trò cò quay Nga với tôi?"
Cò quay Nga là trò chơi mà người tham gia sử dụng một khẩu súng lục ổ quay với một viên đạn duy nhất bên trong để bắn vào đầu mình theo lượt. Người còn sống sẽ là người chiến thắng. Trò này gọi là cò quay Nga vì nó bắt nguồn từ Nga, do một Cựu chiến binh tên Valeriy Eschenko phát minh
Tần Thiên gật đầu: "Ông có dám không?"
Đại Hồ Tử nghiến răng không nói gì. Một đôi mắt xanh nhìn Tần Thiên chằm chằm.
"Tôi đã thắng được khẩu súng này khi chơi cò quay Nga."
“Tôi đã chơi tổng cộng tám lần và may mắn thay, tôi đã thắng tất cả.”
"Thanh niên, cậu có chắc chắn muốn chơi với tôi không?"
Tần Thiên nhún nhún vai: "Nếu ông không dám thì tìm cách khác, tôi không sao hết."
“Được!” Đại Hồ Tử gầm gừ, nạp một viên đạn vào băng đạn rồi vặn mạnh khiến băng đạn xoay nhanh.
Sau đó, ông ta đập mạnh và băng đạn trở về vị trí ban đầu.
Băng đạn có thể chứa được sáu viên đạn, nhưng bây giờ chỉ còn một viên.
Không ai biết viên đạn này được bắn ra khi nào, có thể nói đây là một trò chơi nguy hiểm đến tính mạng.
Người thua cuộc không chỉ thua trò chơi mà còn mất đi mạng sống của chính mình.
Những anh chàng cao bồi nước ngoài to lớn xung quanh đều trở nên phấn khích.
Họ sinh ra để trở nên mạnh mẽ và điều họ sùng bái nhất chính là kẻ mạnh và dũng cảm.
Sở dĩ Đại Hồ Tử có thể trở thành thủ lĩnh của họ không chỉ vì ông ta dám chơi trò chơi này mà còn chơi rất nhiều lần. Điều quan trọng là lần nào cũng thắng.
Vì vậy, trong suy nghĩ của họ, Đại Hồ Tử là con cưng của thân và là cha đỡ đầu của họ.
"Bắt đầu! Bắt đầu!" Họ vừa hét lên vừa đặt cược.
Không có nhiều cơ hội để chứng kiến người khác chơi cò quay Nga nên máu của họ sục sôi.
"Anh thật sự muốn chơi sao? Quá nguy hiểm." Thiết Ngưng Sương không khỏi thấp giọng nói, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Đây là dùng mạng sống để đánh cược.
“Nếu cậu không dám bắn phát đầu tiên, tôi có thể bắn trước.” Đại Hồ Tử dùng khí thế áp đảo nhìn Tần Thiên chằm chằm.
"Lão đại, để tôi thay anh!" Quản Nghĩa nghiến răng nghiến lợi, đưa tay đoạt lấy súng.
Thiết Ngưng Sương, Mai Hồng Tuyết, Quản Nghĩa đều cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Bây giờ đến lượt ông." Tần Thiên đặt súng trở lại bàn.
Khuôn mặt Đại Hồ Tử trở nên nghiêm túc hơn một chút. Bây giờ, ông ta bắt đầu nhìn kĩ lại chàng trai trẻ thanh tú đến từ Long Quốc đang ở trước mặt mình.
Không nói đến những thứ khác, sự bình thản dùng súng chĩa vào thái dương của mình không phải là chuyện người thường có thể làm được.
Ông ta nghiến răng, cầm súng, tự bắn vào thái dương.
Trống trơn.
Charlie reo hò.
Đại Hồ Tử lại đẩy súng đến trước mặt Tần Thiên.
Đã bắn được hai phát, cơ hội trúng đạn sau đó tăng lên gấp đôi.
Đám người mắt xanh đều nhìn chằm chằm vào Tần Thiên.