Thần Vương Lệnh

Chương 394



Chương 394

Lái xe cảm thán: ”Ngôn ngữ văn hóa của người phương Đông các cô đúng là sâu rộng. Vậy chúc hai người mơ đông không dấu vết đi.”

Liễu Tiểu Hoa cười đến run người, theo bản năng nghiêng về phía Tần Thiên một chút.

Mùi hương đặc trưng của cô gái quanh quẩn chóp mũi, Tần Thiên không nhịn được mà nhíu mày.

Hắn thừa nhận cô gái này có sự quyến rũ đặc biệt. Hắn càng cảm thấy mình đã từng gặp qua cô ta ở nơi nào đó rồi.

Nhưng hắn không nhớ được.

Dù sao hắn cũng lười nhớ. Phía trước chính là khu vực trượt tuyết trống trải, xe con đen cũng đi theo rồi, mau chóng giải quyết hết thôi, về tìm bà xã mới là chuyện chính.

Lúc Tần Thiên và Liễu Tiểu Hoa đi vào khu trượt tuyết, chiếc xe nhỏ màu đen đang chạy vào bên trong bỗng dừng lại, người bên trong cuối cùng đã xuất hiện.

Là mấy người da trắng có mũi cao và mắt sâu.

Nhưng có điều bọn họ đều mang khăn trùm đầu và che mặt lại.

Tuy rằng bọn họ nhìn như khách du lịch, nhưng Tần Thiên nhìn thoáng qua bước đi, cử chỉ, khí chất là có thể biết được bọn họ đều là sát thủ chuyên nghiệp.

Hơn nữa, trên tay mỗi người đều dính đầy máu.

Ba lô của bọn họ trông rất nặng, có lẽ là được trang bị vũ khí chết người.

“Tốt quá rồi!”

“Lần trước tôi tới đây, anh không biết là nhiều người như thế nào đâu.”

“Bây giờ thật vắng vẻ. Mau đi thôi!”

“Nhân lúc trời vẫn chưa tối, chúng ta đi thay quần áo rồi chơi một lúc.”

Liễu Tiểu Hoa vô cùng phấn kích, kéo Tần Thiên đi thuê hai bộ đồ trượt tuyết chuyên nghiệp. Ngồi cáp treo chuyên dụng đi đến các khu trượt tuyết trên núi.

Mấy người da trắng kia cũng lập tức thay đổi trang bị và đi theo.

Bên trong khu trượt tuyết chỉ có lác đác vài người. Nhưng bọn họ cũng chỉ chơi một lúc rồi lần lượt ra về.

Chỉ còn lại Liễu Tiểu Hoa, Tần Thiên, cùng với mấy người da trắng đi theo phía sau không xa.

“Trời sắp tối rồi, tôi đưa cô về trước.”

Tần Thiên biết đối phương sắp ra tay, nên muốn đưa Liễu Tiểu Hoa đi trước.

Ai ngờ, Liễu Tiểu Hoa chơi vui đến mức không muốn rời đi.

“Hôm nay là một ngày đặc biệt, anh Tần, cảm ơn anh đã ở cùng tôi.” Trên nét mặt của cô ta tỏ rõ vẻ hài lòng.

“Hửm?”

Tần Thiên ngẩn người ra một lúc: “Ngày đặc biệt gì?”

“Lát nữa sẽ nói cho anh biết.”

“Nào, chúng ta chuẩn bị trượt thêm một lượt nữa.”

“Anh Tần, anh nói trước kia anh chưa từng trượt tuyết, tôi thật sự không tin. Anh trượt tốt như vậy.”

“Mau, tới đuổi theo tôi đi!”

Cô ta trượt về phía trước một đoạn rồi quay đầu lại gọi Tần Thiên.