Thần Vương Lệnh

Chương 399



Chương 399

Đối với cô ta lúc này, cả thế giới là bóng tối và lạnh lẽo. Chỉ có bên cạnh Tần Thiên còn lưu lại chút hơi ấm cuối cùng.

“Anh yên tâm, chị Vinh là người đại diện của tôi, năng lực làm việc của chị ấy rất xuất chúng, nhất định sẽ nghĩ cách giải cứu chúng ta.”

Tần Thiên nhịn không được nói: “Cho nên, căn bản không có 50 triệu đô la tiền chuộc phải không?”

Liễu Tiểu Hoa thấp giọng nói: “Mấy năm nay tôi quả thật kiếm được chút tiền, nhưng đều đã mang đi xây trường học, những đứa nhỏ ở vùng núi đó rất đáng thương.”

“Chúng ta sẽ không sao, phải không?”

Tần Thiên có chút tự trách. Hắn biết, Liễu Tiểu Hoa là bởi vì mình nên mới gặp phải tai họa này.

“Yên tâm. Tôi đã nói sẽ đưa cô an toàn rời khỏi đây. Khiến cô phải chịu oan ức rồi.

Hắn thầm thở dài một hơi, do dự một hồi nhưng vẫn đưa tay ra ôm lấy cơ thể mềm mại đang run rẩy.

Liễu Tiểu Hoa dần dần ổn định lại, sự sợ hãi khiến tinh thần của cô ta bị kiệt quệ quá mức.

Bất tri bất giác ôm chặt lấy Tần Thiên rồi hôn mê.

Cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng mở cửa cót két.

“Trời sáng rồi à?” Trong đôi mắt của cô ta để lộ ra nỗi sợ hãi như một con nai con.

“Họ Tần kia, người bỏ tiền mua mạng cậu không chờ được nữa.”

“Vì vậy, bây giờ cậu có thể lên đường được rồi. Đi!”

Hai tên bắt cóc xông vào, bắt Tần Thiên đi ra ngoài.

“Đừng!”

“Các người không thể giết anh ấy!” Liễu Tiểu Hoa nhào tới nhưng lại bị thô bạo đẩy ra.

“Đừng lo, chờ tôi quay lại.” Tần Thiên cười nói rồi đi theo hai tên bắt cóc rời khỏi phòng giam đá, đi tới một đại sảnh.

Bên trong, Ưng Đế, cùng với những thuộc hạ thân cận của hắn ta đều ở đây. Ai nấy đều được trang bị vũ khí đầy đủ.

Hai tên bắt cóc đè Tần Thiên lên một cái ghế và cầm súng chĩa vào đầu hắn.

Ưng Đế cười và nói: “Anh bạn, xin lỗi nhé, cậu không thể đợi đến lúc trời sáng được rồi.”

“Bây giờ sẽ cho cậu gặp người đã mua mạng mình, người ấy có chuyện muốn nói với cậu.”

Hắn ta bật cuộc gọi video trước mặt mình.

“Họ Tần kia, không ngờ tới anh cũng có ngày hôm nay chứ gì.”

Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt dữ tợn của Phan Mỹ Nhi.

Tần Thiên cười lạnh, hắn đoán quả nhiên không sai, người bỏ tiền ra mua mạng hắn quả thật đến từ nhà họ Phan.

“Không ngờ tay cô lại có thể duỗi được dài như vậy, có thể mua chuộc được cả tổ chức Chim Ưng danh tiếng lẫy lừng, thay cô giết tôi tại đây.”

Hắn cũng có chút bái phục với thủ đoạn này của Phan Mỹ Nhi.

Phan Mỹ Nhi đắc ý cười lớn.

Cô ta tức giận nói: “Họ Tần kia, ngày đó lúc anh động thủ đánh lão nương, sao không nghĩ tới sẽ có ngày sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn thân!”