Thần Vương Lệnh

Chương 411



Chương 411

“Nói ra cũng kỳ lạ, lúc trước chúng ta không thâm nhập vào nơi này là bởi vì đám người ở đảo Sicilia đó không buông tha. Nơi này là căn cứ địa của bọn chúng, em cũng không thể sử dụng biện pháp mạnh.”

“Không ngờ lần này, nghe nói chúng ta muốn đấu thầu công tác an ninh của hội trợ quốc tế, bọn mafia thế mà lại chủ động nhượng bộ.”

“Lão đại, anh thấy có phải bọn họ đang lấy lòng chúng ta không?”

Tần Thiên cười nhưng không nói gì.

Đương nhiên là hắn biết tại sao. Bởi vì cách đây không lâu, hắn mới chữa khỏi bệnh cho ông trùm thứ hai của mafia.

Đối phương là đang đáp lễ.

“Nhân cơ hội thâm nhập vào cũng tốt.”

“Tiếp theo còn có phiền phức gì không?”

Trần Nhị Cẩu thấp giọng nói: “Em đang đàm phán với tứ đại gia tộc của Ý. Dù sao ngoại trừ mafia, chính là bốn gia tộc cổ xưa này đang kiểm soát phần lớn thị trường Ý.”

Tần Thiên thuận miệng nói: “Vậy sao, đàm phán thế nào rồi?”

Trần Nhị Cẩu không nhịn được mắng một câu: “Mấy lão già của những gia tộc này không một ai là dễ đối phó. Bọn họ cứ dây dưa với em, nhưng không trực tiếp đồng ý hợp tác, cũng không từ chối.”

“Em biết, bọn họ đang chờ em nhường càng nhiều lợi ích.”

“Nhưng em cứ không nhường đấy!”

Tần Thiên cười nói: “Nhị Cẩu, cậu biết nơi này có một gia tộc là Carlo Conti không?”

Trần Nhị Cẩu thản nhiên nói: “Biết.”

“Bọn họ cũng coi như là nhà giàu mới nổi, cũng khá có thực lực. Nghe nói đã uy hiếp đến địa vị của tứ đại gia tộc.”

“Chỉ là tứ đại gia tộc có bối cảnh vững chắc, nếu như bọn họ thật sự ra tay thì Carlo Conti sẽ phải lập tức quỳ xuống gọi hai tiếng ông nội.”

“Đúng rồi lão đại, em vẫn chưa hỏi anh, tại sao bọn Chim Ưng lại ra tay với anh?”

“Chẳng lẽ là có liên quan đến Carlo Conti? Nếu là như thế thật, an nói một câu, em sẽ lập tức đi san bằng một tổ của bọn chúng.”

Tần Thiên cười nói: “Chim Ưng hoàn toàn không liên quan gì đến Carlo Conti, là chuyện riêng của tôi. Việc này không cần cậu quan tâm, tôi tự sẽ tự xử lý.”

Nghĩ đến nhà họ Phan, Tần Thiên liềm ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, trong mắt hiện lên một vẻ giễu cợt.

Trần Nhị Cẩu không hỏi thêm nữa. Anh ta biết, một khi Tần Thiên muốn ra tay thì trên đời này không có ai có thể ngăn cản được.

Anh ta bật cười: “Anh không biết đâu, lúc Lãnh Phong gọi điện thoại cho em em đã rất kinh ngạc!”

“Lúc ấy em đang đàm phán với đại biểu của gia tộc Mickey, nhận được tin tức, mẹ nó em không đàm phán gì nữa luôn.”

“Lập tức chạy tới đây ngay!”

“Em kích động lắm!”

“Lão đại, cạn chén!”