Thần Vương Lệnh

Chương 494



Chương 494

Cô ấy càng không nói chuyện, Tô Tô càng hăng hái. Phụ nữ trời sinh bị kích thích muốn làm mai, liên tục truy hỏi.

Ngay cả Tần Thiên cũng dở khóc dở cười.

Nhưng theo cách này, bầu không khí căng thẳng cuối cùng đã dịu đi một chút.

Chẳng mấy đã ra khỏi cao tốc, đi vào địa phận tỉnh thành.

Thực ra, vốn định ngày mai mới đến, bởi vì ngày mai mới là buổi tiệc chào đón Mục Phi Phi.

Nhưng bởi vì quá xem trọng, nên hôm nay Tô Tô vội vàng đến.

Cô muốn kiểm tra hội trường trước, giám sát trang trí, chắc chắn mỗi một chi tiết.

Đồng thời, theo đề nghị của Liễu Thanh, tốt hơn hết thì họ nên chiêu đãi các phương tiện truyền thông khác nhau vào tối hôm nay để chào hỏi trước.

Để các phương tiện truyền thông đưa nhiều thông tin tích cực hơn trong tương lai.

Ngày nay, quyền ngôn luận ở trong tay truyền thông. Họ mới là miệng của Chúa trời có thể đảo lộn trắng đen, khuyến khích quần chúng.

Đến khách sạn Kiệt Long, Lãnh Phong và những người khác đã đợi ở bên ngoài.

Nhìn thấy Tần Thiên và Tô Tô, Lãnh Phong vội đi tới trầm giọng nói: “Phòng đều đã sắp xếp xong, anh Thiên và chị dâu có thể vào ở.”

“Lãnh Phong, vất vả cho cậu rồi.” Tần Thiên gật đầu mỉm cười.

Hắn nhìn khách sạn Kiệt Long hùng vĩ trước mặt, chỉ thấy rực rỡ và lộng lẫy.

Không hổ là khách sạn tốt nhất tỉnh thành, bảo vật trấn gia của nhà họ Phan.

Buổi sáng Liễu Thanh đã đến.

Bởi vì công ty vẫn chưa có thu nhập, cho nên họ cũng không dám xa hoa lãng phí nhưng cũng không thể quá bủn xỉn.

Chỉ có thể thuê ba phòng hạng trung ở một tầng.

Một phòng cho Tô Tô và Tần Thiên ở.

Một phòng cho Liễu Thanh, Lâm Tước và hai nhân viên nữ khác.

Phòng còn lại cho anh em của đội bảo vệ Lãnh Phong.

Cho dù như thế, khi bước vào phòng Tô Tô vẫn không nhịn được le lưỡi, nói: “Căn phòng thật xa hoa!”

“Đây phải rất nhiều tiền nhỉ?”

Liễu Thanh cười nói: “Hai nghìn tệ một đêm, xem như là phòng hạng trung của nơi này.”

Tô Tô không thể tin nổi nói: “Phòng hai nghìn mới tính là hạng trung. Vậy phòng cao cấp nhất nơi này phải bao nhiêu tiền?”

Liễu Thanh cười nói: “Phòng bạch kim tám nghìn tám một đêm. Phòng suite ba nghìn ba một đêm. Phòng hoàng đế tám mươi tám nghìn một đêm.”

Tô Tô cười nói: “Thật không biết có cái gì tốt, không phải chỉ là một nơi để ngủ thôi sao.”

“Nhưng mà Liễu tổng này, đợi chúng ta kiếm được nhiều tiền rồi, có cơ hội cũng thuê một phòng hoàng đế để nâng cao kiến thức nhé.”

Liễu Thanh cười khổ: “Chỉ sợ không cần đợi đến sau này, có lẽ chẳng mấy chốc thì sẽ gặp được đấy.”

“Sao nói thế?” Tô Tô không hiểu.